Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 1286: Bệnh viện Liên Hiệp Y Nhân Các

Chương 1286: Bệnh viện Liên Hiệp Y Nhân Các





- Vợ Y Y, bây giờ chị đang ở đâu?



Hạ Thiên lúc này hỏi một câu.



- Tôi còn ở thủ đô.



Y Tiểu Âm cho ra đáp án với Hạ Thiên.



- Còn ở thủ đô sao?



Hạ Thiên có chút thất vọng:



- Vợ Y Y, thật ra tôi cảm thấy chị nên đến thành phố Giang Hải.



- Tôi đến nơi nào cũng không cần cậu quan tâm, cũng không cần cậu sắp xếp.



Y Tiểu Âm tức giận nói.

Y Tiểu Âm không muốn tiếp tục nói những chuyện như vậy với Hạ Thiên, nàng lập tức hỏi lại:



- Cậu xác định sắp xếp bọn họ đến trị bệnh ở bệnh viện của tôi sao? Nếu như vậy cậu phải ký một hiệp nghị với tôi, sau này cậu sẽ là thần y đặc biệt của hệ thống bệnh viện Y Nhân Các của chúng tôi.



- Vợ Y Y, tôi là chồng chị, chị còn muốn ký hiệp nghị làm gì?



Hạ Thiên có chút buồn bực.



- Tóm lại cậu nếu muốn tôi giúp chuyện này, cậu phải ký hiệp nghị, nếu không thì thôi.



Y Tiểu Âm tức giận nói.



- Được rồi, dù sao hiệp nghị cũng không là gì.



Hạ Thiên thuận miệng nói:



- Vợ Y Y, chị muốn ký thì ký.



- Được rồi, tôi sẽ nhanh chóng làm ra hiệp nghị.



Y Tiểu Âm dùng giọng lãnh đạm nói:

- Bây giờ tất cả các bệnh viện trên danh nghĩa của tôi đều đổi tên thành Liên Hiệp Y Nhân Các, ở Giang Hải cũng có vài bệnh viện, sau này nếu có người tìm cậu, cậu có thể cho bọn họ đến bệnh viện Liên Hiệp Y Nhân Các. Mặt khác tôi cũng sẽ chuẩn bị một phương án hẹn gặp thần y, đến lúc đó nếu có người cần tìm cậu chữa bệnh, cũng đừng trốn tránh trách nhiệm.

- Vợ Y Y, tôi sẽ giữ lời, nhưng có nhiều người bệnh có thể dùng Âm Môn châm pháp để điều trị, mà chị cũng phải mở rộng Âm Môn châm pháp. À, thật ra Âm Môn châm pháp của chị vẫn tương đối dễ mở rộng, tuy cần chân khí nhưng không phải là chân khí quá mạnh, người thường chỉ cần luyện công mười năm là có thể thực hiện được. Nghịch Thiên Bát Châm của tôi thì không thể truyền, vì vậy Đại sư phụ trước kia có nói, Âm Môn châm pháp thật sự rất lợi hại.

Hạ Thiên nhanh chóng nói, cuối cùng bổ sung thêm một câu:



- Đúng rồi, vợ Y Y, một tháng tôi chỉ nhiều nhất là bỏ ra một ngày để chữa bệnh, vì vậy bệnh nhân cũng không quá nhiều, tốt nhất là chị phải làm sao cho bệnh nhân của tôi ngày càng ít là được.



- Tôi biết rồi, không cần cậu phải dạy.



Y Tiểu Âm tức giận nói một câu, sau đó cúp điện thoại.

Hạ Thiên lần này cũng không điện thoại đến, nhưng hắn lầm bầm:



- Vợ Y Y này đúng là không quá nghe lời, tôi cảm thấy tám phần chị ấy sẽ làm cho bệnh nhân của tôi ngày càng nhiều. À, nhưng nếu chị ấy làm như vậy, tôi sẽ có thể đánh vào mông chị ấy một cách danh chính ngôn thuận.



- Cậu đã nói với Y Tiểu Âm rồi à?



Lúc này Liễu Vân Mạn ở bên cạnh không khỏi hỏi một câu.



- À, đã nói rồi.



Hạ Thiên khẽ gật đầu:



- Sau này muốn chữa bệnh cho người nào, cứ để bọn họ đến bệnh viện Liên Hiệp Y Nhân Các.



- Bệnh viện Liên Hiệp Y Nhân Các?



Liễu Vân Mạn nghe thấy cái tên như vậy thì thật sự kinh ngạc:



- Là bệnh viện có hơn một ngàn cơ sở trên cả nước sao? Hay là bệnh viện nào khác?



- Đúng vậy, chỗ ở của vợ Y Y ở thủ đô gọi là Y Nhân Các, vì vậy chị ấy mới đặt tên như vậy.



Hạ Thiên gật đầu nói:



- Bệnh viện này là tôi đưa cho chị ấy.



- Sao?



Liễu Vân Mạn chợt kinh ngạc:



- Chồng, cậu không phải nói bệnh viện này vốn là của mình đấy chứ?



- Cũng không phải, trước kia có một tên ngốc chuyên gây khó cho vợ tôi, vì vậy tôi cướp hệ thống bệnh viện của hắn, vợ Y Y lại muốn những bệnh viện này, vì vậy tôi thuận tay đưa đến cho chị ấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



Hạ Thiên giải thích.

Khi thấy Hạ Thiên giải thích bâng quơ như vậy, Liễu Vân Mạn cũng không biết nói gì hơn.

Hơn một ngàn bệnh viện đấy nhé, dù mỗi bệnh viện chỉ có giá vài triệu thì một ngàn bệnh viện cũng không phải là con số nhỏ, hắn cứ tùy tiện đưa cho người mà không thèm nháy mắt vậy sao? Trước kia không phải Liễu Vân Mạn chưa từng nghe nói có người dùng tiền theo đuổi phụ nữ, nhưng nàng tin, tuyệt đối không có người hào phóng như Hạ Thiên, vừa ra tay đã là cả ngàn bệnh viện, thực tế số tiền như vậy có mấy người phụ nữ gánh vác được?



- Liễu tiểu thư, Liễu tiểu thư.



Một âm thanh dồn dập vang lên.

Liễu Vân Mạn quay đầu nhìn, thì ra là Uông Giai Giai đang chạy về phía bên này.



- Sao vậy?



Liễu Vân Mạn đứng lên hỏi.



- Liễu tiểu thư, có một người đàn ông đến đây, nói muốn nhận con về.



Uông Giai Giai nhanh chóng nói:



- Anh ấy nói Tiểu Cường là con của mình.



- Tiểu Cường? Em nói chính là Tiểu Cường hai chân bị tàn tật sao?



Liễu Vân Mạn rất quen thuộc với mỗi đứa bé trong đây, vì vậy Uông Giai Giai vừa nói thì nàng đã biết đó là ai.



- Đúng vậy, là cậu ấy, chúng ta trước kia nhận cậu ấy từ bệnh viện Phúc Lợi của thành phố Giang Hải.



Uông Giai Giai gật đầu:



- Người đàn ông kia khẳng định, nói rằng có thể đi giám định ADN, em thấy Tiểu Cường thật sự là con của hắn.



- Tôi đi xem sao.



Liễu Vân Mạn khẽ nhíu mày, nàng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác, một phiền phức khác lại xuất hiện.

Vài phút sau Liễu Vân Mạn thấy một người đàn ông gần bốn mươi, ăn mặc bình thường, cảm giác đầu tiên là nghèo rớt mồng tơi, tuyệt đối không phải là kẻ có tiền. Lúc này cậu bé Tiểu Cường cũng có mặt ở đây, nó nhìn người đàn ông trung niên, cũng không tỏ ra quen thuộc, ngược lại còn rất sợ hãi, khi thấy Liễu Vân Mạn thì chạy đến trốn sau lưng.



- Xin hỏi tiên sinh tên gì?



Liễu Vân Mạn mở miệng hỏi.



- Tôi là Hoàng Trì Thủy, tôi đến đón con về nhà.



Người đàn ông trung niên chỉ vào Tiểu Cường:



- Nó là con của tôi, tên là Hoàng Thiên Bảo.



- Hoàng tiên sinh, cậu ấy là Tiểu Cường, có lẽ anh nhận lầm rồi.



Liễu Vân Mạn thản nhiên nói



- Tôi không nhận lầm, nó là con tôi, nếu cô không tin thì chúng ta có thể đi làm giám định ADN.



Hoàng Trì Thủy có vẻ rất kiên quyết:



- Nó là con tôi, các người không cho tôi đưa đi, tôi sẽ báo cảnh sát.



- Hoàng tiên sinh, con của anh khi vừa sinh ra có bị tàn tật hai chân không?



Liễu Vân Mạn tiếp tục hỏi.



- Tôi không biết, con tôi vừa ra đời đã biến mất, tôi đã tìm kiếm nhiều năm, lúc này mới biết nó ở đây, vì thế mới đến đưa về.



Hoàng Trì Thủy nhanh chóng nói.



- Anh lừa ai vậy?



Hạ Thiên nhịn không được mà trừng mắt nhìn Hoàng Trì Thủy:

- Con của anh vừa ra đời đã biến mất, bây giờ anh vừa nhìn là biết nó là con mình sao? Chắc chắn lúc đó anh vứt con, nhưng sau đó còn liên tục theo dõi, nếu không thì sao biết nó ở chỗ này? Tôi ghét nhất là loại người như anh, trước kia con cái tàn tật thì ném đi, bây giờ đã được chữa lành thì chạy đến muốn đưa về. Tôi nói cho anh biết, tốt nhất là anh nhanh chóng cút đi, nếu không tôi sẽ cho anh biến thành kẻ tàn tật.



- Cậu đừng nói bậy, tôi không ném nó đi, nó là con tôi, tôi tất nhiên phải nhận ra. Tóm lại các người trả con lại cho tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, các người không có tư cách đưa con tôi đi.



Hoàng Trì Thủy tỏ ra tức giận, sau đó còn lấy điện thoại ra, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát.



- Anh muốn giống như con mình trước kia phải không?



Hạ Thiên lấy ra ngân châm, chuẩn bị cho đối phương thành tàn phế.

Liễu Vân Mạn vội vàng cản Hạ Thiên:



- Đừng, để đó tôi xử lý.



- Chị Vân Mạn, dù người này thật sự là cha của Tiểu Cường, cũng không thể cho anh ta mang về, loại người này vứt bỏ con một lần, ai biết được sẽ có lần thứ hai? Lần này Tiểu Cường hết tàn tật, anh ta đưa về, nếu sau này nó có bệnh gì đó bất trị, chắc chắn sẽ ném đi.



Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói, có lẽ vì có kinh nghiệm bị bỏ rơi, Hạ Thiên rất ghét những tình huống thế này.



- Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt.



Liễu Vân Mạn khẽ nói.

Liễu Vân Mạn khẽ quay đầu nhìn Hoàng Trì Thủy, nàng nhàn nhạt nói:



- Hoàng tiên sinh, anh đã nói có thể làm giám định ADN, vậy chúng ta trước tiên làm giám định ADN giữa anh và Tiểu Cường, anh đi sang bệnh viện bên kia để lại máu, ghi lại tư liệu, quá trình giám định cần một tuần mới có kết quả, vì vậy anh cứ về nhà đợi tin, nếu có kết quả thì chúng tôi sẽ thông báo.



- Được, dù sao tôi cũng không sợ các người bỏ chạy.



Hoàng Trì Thủy đồng ý rất sảng khoái.



- Giai Giai, em đưa Hoàng tiên sinh qua bên kia lấy máu.



Liễu Vân Mạn phân phó một câu.

Uông Giai Giai lên tiếng, sau đó nàng đưa Hoàng Trì Thủy đến bệnh viện cách đó không xa.



- Chị Vân Mạn, chị thật sự muốn trả lại Tiểu Cường cho người kia sao?



Hạ Thiên không khỏi hỏi.



- Chồng, việc này có chút phiền phức, trước tiên tôi nghĩ dựa theo pháp luật nếu anh ấy là cha của Tiểu Cường, chúng ta không có quyền giữ Tiểu Cường ở lại. Nhưng tôi phải điều tra tình huống của anh ta, trừ khi tôi vững tin Tiểu Cường về nhà có thể tốt hơn ở đây, nếu không sẽ không cho Tiểu Cường đi.



Liễu Vân Mạn dùng giọng trầm thấp nói:



- Xem ra trước đó tôi vẫn chưa suy xét chu toàn, tình huống tương tự sợ rằng sẽ còn xuất hiện.



Liễu Vân Mạn có chút tự trách chính mình, khi đó nàng thật sự chỉ muốn nhanh chóng thành lập cơ cấu từ thiện, muốn tìm sự giúp đỡ cho những đứa trẻ mồ côi cơ nhỡ, không ngờ lại có rất nhiều vấn đề phát sinh, hai sự kiện hôm nay đều quá bất ngờ.



- Chị Vân Mạn, thật ra tôi cảm thấy chỉ cần bắt người kia bỏ ra mười triệu, hắn nhất định sẽ không cần con mình nữa.



Hạ Thiên mở miệng nói.



- Mười triệu?



Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ.



- Cứu sống mười triệu, tôi đã chữa bệnh cho Tiểu Cường, chị là vợ tôi, tất nhiên tôi không thu tiền, nhưng tên kia muốn mang con đi, như vậy không cần quan tâm, cứ thu mười triệu, nếu không trả thì đừng hòng mang con đi.



Hạ Thiên dùng giọng hào hùng nói.

Liễu Vân Mạn chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, nàng ý thức được đây là biện pháp giải quyết vấn đề rất tốt.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch