Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 13: Ta với ngươi rất quen à?

Chương 13: Ta với ngươi rất quen à?





- Tử nha đầu, em còn nói huyên thuyên thì cẩn thận chị trừ tiền lương của em đó!



Tôn Hinh Hinh khuôn mặt đỏ bừng, trong lúc lúng túng liền lấy ra uy phong của một bà chủ.

- A... Hinh tỷ, đừng mà, tuy em biết chị muốn cùng Hạ Thiên mở cái cửa hàng nhỏ, nhưng nếu em không có công việc này thì đến tiền ăn cơm cũng không có mà ăn, em bảo đảm sau này sẽ không làm kỳ đà cản mũi, bắt đầu từ bây giờ em cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy, hai người muốn làm gì cũng được, có thể coi như em không tồn tại....

Phương Hiểu Như bộ dạng giả trang làm như rất sợ hãi.



- Em còn nói!



Tôn Hinh Hinh không ngừng thẹn thùng, thuận tay cầm lấy một cái lẵng hoa, nghĩ muốn ném cho Phương Hiểu Như một cái.

Phương Hiểu Như vội vàng giơ tay xin hàng:



- Hinh tỷ, em không nói nữa, lẵng hoa đó rất quý đấy, một trăm tám mươi đồng đó!



Tôn Hinh Hinh liếc mắt trắng Phương Hiểu Như một cái, lại nhìn một chút lẵng hoa trên tay, cuối cùng đặt về vị trí cũ.

Rất nhanh có người đưa cơm tới, cũng để cho Tôn Hinh Hinh có thể từ trong tình cảnh lúng túng mà thoát ra, Phương Hiểu Như cũng có chừng mực không tiếp tục giễu cợt Tôn Hinh Hinh.

Ngoài trời nắng to, cả buổi chiều Tôn Hinh Hinh cũng không rời khỏi tiệm hoa, Hạ Thiên tự nhiên cũng ở lại trong tiệm, tuy buổi chiều tiệm hoa cũng làm một vài khoản sinh ý, chẳng qua đều là mua hoa tại tiệm, không cần phải đi đưa hoa cho nên cũng không có việc của Hạ Thiên.

Đến lúc này thì Hạ Thiên đã cảm giác thấy có chút buồn chán, may mà còn có đại mỹ nữ Tôn Hinh Hinh để ngắm chứ không hắn sẽ càng thấy buồn hơn, chỉ là cả buổi chiều Tôn Hinh Hinh đều cảm giác được không thoải mái, bởi vì nàng phát hiện Hạ Thiên luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhìn thì cũng chả sao nhưng hắn lại cứ một mực nhìn chằm chằm vào những vị trí không nên nhìn.



- Oa, cũng gần sáu giờ rồi, Hinh tỷ, không bằng hai người cứ về trước đi, em ở lại trông thêm hai giờ nữa cũng được.



Phương Hiểu Như vươn vai vặn eo, lúc trước trường học còn chưa đến kỳ nghỉ thì thông thường tiệm hoa đều mở tới khoảng mười giờ đêm mới đóng cửa, chẳng qua những ngày trong kỳ nghỉ thì tiệm hoa đều không đến tám giờ đã đóng cửa rồi.



- Cũng được.



Tôn Hinh Hinh suy nghĩ một chút rồi gật đầu:



- Hạ Thiên, chúng ta về thôi!



Hạ Thiên đối với việc này đương nhiên không có ý kiến, hai người cùng nhau đi ra khỏi tiệm hoa, Hạ Thiên lại rất tự nhiên cầm lấy tay Tôn Hinh Hinh, mà Tôn Hinh Hinh có lẽ đã thành thói quen nên cũng để mặc hắn kéo đi như vậy.

Nhưng chỉ đi được vài bước, Tôn Hinh Hinh liền dừng lại, bởi vì nàng nhìn thấy một đám người đang đi về phía bên này, mà đi đầu có hai nam một nữ, trong đó có một người lại chính là Trương Đại Trụ.

Nữ nhân bên người Trương Đại Trụ khoảng chừng ba mươi tuổi, có vài phần nhan sắc, trang điểm vào trông càng lẳng lơ, nữ nhân lẳng lơ này đang ôm cánh tay của một nam nhân khác, nam nhân vóc người không cao nhưng cường tráng, đầu đinh, ánh mắt sắc bén. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Theo sau ba người còn có mười tên ăn mặc trẻ trung, xem ra là mấy tên du côn xã hội đen.



- Tôn Hinh Hinh, cái đồ tiện nhân nhà ngươi, quả nhiên tại sau lưng ta ngấm ngầm bao "Tiểu bạch kiểm" [1], bây giờ bị ta bắt được, ngươi còn gì để nói?



Vừa thấy Tôn Hinh Hinh, Trương Đại Trụ bên kia liền phẫn nộ gầm gào.



- Trương Đại Trụ, miệng của ngươi sao lại dơ bẩn như vậy?



Tôn Hinh Hinh phát cáu đến khuôn mặt đỏ bừng:



- Cái gì mà tại sau lưng ngươi bao "Tiểu bạch kiểm"? Ta với ngươi một điểm quan hệ cũng không có, mà cho dù ta có đi tìm bạn trại thì ngươi cũng không quản được!



- Được, ngươi thừa nhận điều này đúng không?



Trương Đại Trụ cáu thẹn thành giận:



- Hiện tại ngươi lên thành phố liền muốn trở mặt không nhận người chứ gì? Ngươi muốn cùng ta xóa sạch quan hệ, không dễ vậy đâu!



- Hinh Hinh à, không phải ta nói gì ngươi, tuy em trai của ta không có tài cán gì nhưng tốt xấu thì hắn cũng là chồng của ngươi, hôm qua hắn bị bắt vào đồn cảnh sát, ngươi cũng không đi đón người khiến cho hắn bị nhốt một đêm ở đó, ngươi làm như vậy thật là quá phận, hiện tại còn đi bao "Tiểu bạch kiểm", đây chính là ngươi không đúng.



Nữ nhân lẳng lơ lúc này cũng mở miệng.

- Ngọc Phân tỷ, ngươi cũng ở thành phố nhiều năm thì cũng hẳn lên rõ ràng chuyện giữa ta và Trương Đại Trụ đã tính toán rõ ràng, năm đó nhà các ngươi đưa cho nhà ta hai vạn sính lễ, nhưng trong mấy tháng nay, Trương Đại Trụ lấy số tiền ở chỗ ta đã hơn năm vạn, đã bù đủ số tiền sính lễ kia, ta cùng Trương Đại Trụ đã không còn bất kì quan hệ gì rồi!

Tôn Hinh Hinh căm phẫn nói, nữ nhân này chính là tỷ tỷ của Trương Đại Trụ, Trương Ngọc Phân, tự nhiên nàng cũng nhận thức.



- Tôn Hinh Hinh, ngươi nói không còn quan hệ là không còn nữa sao?



Trương Đại Trụ dùng ánh mắt tham lam nhòm ngó Tôn Hinh Hinh:



- Ngươi muốn cùng ta bỏ đi quan hệ chứ gì? Vậy được, chỉ cần ngươi đáp ứng hai điều kiện của ta thì ta sẽ không đến tìm ngươi nữa, ngươi thích đi bao trai cũng không việc gì!



- Điều kiện gì?



Tôn Hinh Hinh cắn răng nói.



- Rất đơn giản, thứ nhất, ngươi cho ta mười vạn!



Trương Đại Trụ chăm chú nhìn vào bộ ngực cao ngất của Tôn Hinh Hinh, nuốt nước miếng:



- Thứ hai, ngươi ngủ với ta một đêm!



- Vô sỉ!



Tôn Hinh Hinh tức giận đến khuôn mặt trắng bệch, điều kiện thứ nhất nàng còn có thể đồng ý, nếu là mười vạn đồng có thể khiến Trương Đại Trụ vĩnh viễn tan biến trong sinh hoạt của nàng thì nàng không ngại cho hắn, nhưng cái điều kiện thứ hai thì cho dù như thế nào đi nữa nàng cũng sẽ không đồng ý.



- Hinh Hinh à, thật ra ta thấy điều kiện này cũng không tồi, hai vạn năm đó của nhà ta nhưng là cứu mạng em trai của ngươi, hiện tại ngươi trả mười vạn cũng tính là chấp nhận được, mấy năm nay giá cả leo thang, hai vạn đồng năm đó so với hiện tại phải hơn mười vạn ấy chứ.



Trương Ngọc Phân lười nhác nói:



- Còn về cùng ngủ một đêm thì cũng chẳng có gì to tát cả, các ngươi cũng đều là vợ chồng, ngươi cũng nên làm nghĩa vụ của một người vợ nên làm, có phải hay không?



- Tôn Hinh Hinh, ngươi có thể đi bao trai vì sao làm chồng như ta không thể nếm thử tư vị của ngươi?



Trong mắt Trương Đại Trụ tràn đầy ham muốn dục vọng, Tôn Hinh Hinh tràn đầy phong tình tính cảm khiến cho hắn sớm đã muốn động chân động tay.



- Ê, việc không nói ba lần, tên ngu ngốc nhà ngươi lại đã ba lần nói ta là "Tiểu bạch kiểm", ta đã không thể nhịn được rồi!



Hạ Thiên như quỷ mị xuất hiện tại trước mặt Trương Đại Trụ, một tay liền bóp chặt cổ của hắn, hơi dùng sức:



- Ngươi nhìn cho rõ, thiếu gia ta chỗ nào giống "Tiểu bạch kiểm"?



- Ngươi... Ngươi buông tay ra...



Trương Đại Trụ bị bóp cổ đến thở không ra.



- Hỗn tiểu tử, mau thả em trai ta ra!



Trương Ngọc Phân lạnh lùng quát.

Hạ Thiên không thèm để ý đến nàng, tiếp tục chằm chằm nhìn Trương Đại Trụ:



- Tên ngu ngốc xem cho rõ, ta thế này chính là ngoài trắng trong hồng, cùng chúng nó không giống nhau, có biết không? Ngươi lại nói ta là "Tiểu bạch kiểm", ta sẽ biến ngươi thành mặt nở hoa!



Tôn Hinh Hinh vốn có chút tức giận nhưng khi nghe đến câu nói của Hạ Thiên lại có chút không nhịn được cười, cái gì mà ngoài trắng trong hồng cùng mọi người khác biệt, không phải là tối qua xem quảng cáo trên ti vi sao?



- Tiểu tử, ngươi còn không thả em trai ta ra thì đừng trách chúng ta không khách khí!



Trương Ngọc Phân phẫn nộ quát.

Hạ Thiên cuối cùng quay đầu nhìn Trương Ngọc Phân, trên mặt lại rất bất mãn:



- Ta nói làm sao ngươi lại phiền như vậy? Ngươi có biết thanh âm của ngươi rất khó nghe hay không, giống như vịt kêu vậy.



Quét Trương Ngọc Phân một cái, trên mặt Hạ Thiên lại có chút mê hoặc:



- Kỳ quái, loại người như ngươi không phải là "Gà" sao? Giọng nói của ngươi phải gọi là "Gà" kêu mới đúng chứ nhỉ, làm sao sẽ giống như vịt kêu? Nghe nói có cái trò chơi gọi là biến dị Gene, chẳng lẽ chính là ngươi?



- Ngươi... Ngươi... Ngươi dám nói ta là "Gà"?



Trương Ngọc Phân tức giận đến toàn thân run rẩy.



- Tiểu huynh đệ, lời này của ngươi có chút quá phận!



Nam tử cường tráng cuối cùng mở miệng, ngược lại thanh âm lại khá hòa nhã:



- Ta là Đinh Báo, mọi người hay gọi là Báo ca, không biết huynh để có thể không cấp cho ta cái mặt mũi, buông Trương Đại Trụ ra trước được không?



Hạ Thiên có chút kỳ quái nhìn vào Đinh Báo:



- Ta với ngươi rất quen à?



- Cái này... Chúng ta hẳn là lần thứ nhất gặp mặt.



Đinh Báo sững sờ.



- Nếu như đã không quen thì vì sao ta phải cấp mặt mũi cho ngươi?



Hạ Thiên nhìn vào Đinh Báo:



- Đầu óc của ngươi có vấn đề à?



Đinh Báo thiếu chút nữa bị câu nói này nghẹn chết, mà mấy tên du côn phía sau hắn lập tức nháo lên mắng chửi.



- Tiểu tử, ngươi không muốn sống à? Dám nói chuyện với Báo ca như vậy?



- Mịa nóa, bọn huynh đệ cùng lên đánh chết hắn!



- Cho ngươi mặt không muốn mặt, Báo ca cùng ngươi khách khí mà ngươi lại tưởng chính mình là nhân vật máu mặt không bằng!



Những người này mắng thì mắng nhưng không có Đinh Báo mở miệng thì cũng không dám động thủ.



- Ê, tiểu tử nhớ kỹ cho ta, Hinh tỷ là người của ta, đừng có nên cùng ta tranh nữ nhân, biết chưa?



Hạ Thiên đem Trương Đại Trụ nhấc lên, sau đó ném hắn xuống đất:



- Nhanh cút đi cho ta!



Trương Đại Trụ đau đớn hừ một tiếng, sau đó từ mặt đất đứng dậy chạy đến bên người Đinh Báo, trên mặt khóc thảm:



- Anh rể, ta đã nói rồi mà, tên "Tiểu bạch kiểm" này đánh lộn rất lợi hại!



Lời nói vừa dứt, liền nghe đến "Bốp... Bốp" hai tiếng vang lên, hai bên mặt của Trương Đại Trụ đã xuất hiện năm cái dấu tay đỏ tươi.



- Ta đã cảnh cáo ngươi, còn tiếp tục gọi ta là "Tiểu bạch kiểm" thì ta sẽ biến ngươi thành mặt nở hoa.



Hạ Thiên mặt không vui:



- Biết cái gì là mặt nở hoa không? Chính là ở trên mặt của ngươi rạch ngang rạch dọc mười chín đường, sẽ chân chính trở thành mặt nở hoa, hiện tại cho ngươi in hai cái bàn tay cũng chỉ là mặt hoa chưa nở mà thôi.



Sắc mặt Đinh Báo biến thành có chút khó coi:



- Huynh đệ, ngươi không cảm thấy quá kiêu ngạo sao?



- Tam sư phụ nói muốn ta đê điều một chút, hiện tại ta đã là rất đê điều rồi.



Hạ Thiên hiển nhiên không cho đó là đúng.



- Thân thủ của huynh đệ không tệ, không bằng hai chúng ta một đấu một đi!



Đinh Báo chậm rãi bước ra một bước.

Hạ Thiên có chút ngạc nhiên:



- Ngươi muốn cùng ta đơn đấu?



- Không sai, đơn đấu, dám không?



Trong giọng nói của Đinh Báo đã mang theo mấy phần khiêu khích.

Hạ Thiên lắc lắc đầu, mấy tên tiểu đệ du côn kia liền huýt sáo bỡn cợt.



- Không có gan!



- Tiêu tử, không dám thì quỳ xuống dập đầu nhận thua đi!



- Mịa, quả nhiên là "Tiểu bạch kiểm", thời điểm then chốt chả có chỗ nào để dùng, mỹ nữ, không bằng theo ta đi!



......



- Ta lại quá xem trọng ngươi.



Đinh Báo trong mắt mang theo mấy phần khinh thường:



- Đã như vậy thì ngươi mau biến đi, không cần phải nhúng tay vào chuyện của Tôn Hinh Hinh.



- Đơn đấu quá phiền hà, lãng phí thời gian, tất cả các ngươi cùng lên đi.



Hạ Thiên lười nhác nói.

Lời này vừa nói ra thì bốn phía liền im lặng, phút chốc liền ồn ào càng lớn.



- Mịa, cũng quá kiêu ngạo nha!



- Đánh chết hắn!



- Bọn huynh đệ cùng lên!



Đột nhiên Hạ Thiên nhào về phía đám người, xuất quyền, ra cước, lập tức không ngừng vang lên tiếng kêu thảm, chỉ phút chốc sau trên đất liền ngã thành một đoàn, ngay cả Trương Đại Trụ cùng Trương Ngọc Phân đều ngã trên đất, còn đứng duy nhất cũng chỉ có Đinh Báo.



- Các ngươi quá ồn.



Hạ Thiên vỗ vỗ tay:



- Như thế yên tĩnh hơn.



*** *** ***

[1] "Tiểu bạch kiểm" <小白脸> Mặt trắng nhỏ = trai bao.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch