Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 1306: Không phải muốn tìm chết à?

Chương 1306: Không phải muốn tìm chết à?





- Sao chị ấy lại đi cùng cậu?



Vân Thanh nhịn không được phải hỏi.



- À, thần tiên tỷ tỷ để tôi đưa chị ấy đến một nơi.



Hạ Thiên nhanh chóng di chuyển chủ đề:



- Chị Vân Thanh, đừng nhắc đến chị ta nữa, chúng ta tiếp tục làm việc thôi.



Hạ Thiên nghĩ sau này không còn mấy cơ hội ở với vợ, không thể lãng phí, vì thế hắn siêng năng cày cấy trên người Vân Thanh.

Giữa trưa hôm sau.

Khi Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị đang trả phòng, không ít người dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người bọn họ. Vì đến lúc này hầu như toàn bộ khách sạn đều biết tối qua Hạ Thiên cho một mỹ nữ như Dạ Ngọc Mị đứng ngoài cửa, mà chính hắn lại cuồng hoan với một mỹ nữ khác trong phòng.



- Dù là chơi tay ba cũng bình thường hơn tình huống này.



Mỗi người đều nghĩ như vậy, Hạ Thiên rõ ràng ném một mỹ nữ như Dạ Ngọc Mị ở ngoài cửa cả đêm, đúng là quá không bình thường.



- Hạ Thiên đúng là Hạ Thiên, bên người mỹ nữ như mây.



Cũng có người cảm thán, trước kia bọn họ không biết địa vị của Hạ Thiên, nhưng bọn họ từng được nghe sự tích về hắn, bọn họ lúc này đã biết đó là một tên nghịch thiên.



- Chồng!



Vân Thanh lúc này từ thang máy đi đến:



- Có cần tôi dùng xe tiễn chân cậu một đoạn không?



- Không cần, tôi tự đi.



Hạ Thiên ôm lấy Vân Thanh, hắn hôn lên cặp môi đỏ của nàng, sau đó buông ra:



- Chị Vân Thanh, tôi đi trước.



Hạ Thiên đi ra ngoài khách sạn, đồng thời còn nói với Dạ Ngọc Mị:



- Bánh Bao Lớn, đi thôi.



Dạ Ngọc Mị nghe vậy thì cắn chặt răng ngà, có trời biết, nếu nàng có thể đánh thắng Hạ Thiên, nàng sẽ tra tấn hắn một trận, sau đó tiếp tục tra tấn bảy bảy bốn chín ngày, sợ rằng còn chưa hết hận.

Dù hận thì hận nhưng Dạ Ngọc Mị vẫn theo chân Hạ Thiên ra khỏi khách sạn, điều này làm cho một đám người không khỏi hâm mộ hắn. Tên này không những có diễm phúc, mà phụ nữ cũng một mực theo sau, cô gái kia bị ức hiếp vẫn đi theo hắn, đúng là không có thiên lý, người khác có một người phụ nữ như vậy thì nhất định sẽ cực kỳ sủng ái, nào có kẻ đạp hư như Hạ Thiên?

Vân Thanh đứng ngoài cổng khách sạn nhìn Hạ Thiên và Dạ Ngọc Mị bỏ đi, trong lòng không biết vì sao lại có chút lo lắng. Hạ Thiên không nói vì sao đi cùng Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng cảm thấy, hai người có thù oán này ở cùng một chỗ thì nhất định không phải chuyện tốt.



- Chồng mình lợi hại như vậy, nhất định sẽ không có vấn đề.



Ngay sau đó Vân Thanh bắt đầu an ủi mình.

Vân Thanh khẽ xoa nhẹ vào vùng eo, nàng nhớ đến tình huống điên cuồng tối qua, gương mặt không khỏi nóng lên, nàng thầm gật đầu:



- Mình nên nghỉ ngơi một lát, tối qua chồng thật sự quá mạnh mẽ.



Đi về phía bãi đậu xe, Vân Thanh lấy chìa khóa mở cửa đi vào, đang chuẩn bị lái xe bỏ đi thì có người gõ cửa.

Vân Thanh quay đầu nhìn, nàng thấy một người đàn ông hơn ba mươi khá anh tuấn, tên này mỉm cười cau mày nói:



- Có chuyện gì sao?



Khi thấy bộ dạng của Vân Thanh, người đàn ông anh tuấn chợt mỉm cười, giống như không ngờ nàng cũng xinh đẹp như vậy.

Nhưng người đàn ông này cũng nhanh chóng phục hồi tinh thần lại và mỉm cười:



- Tiểu thư, tôi muốn bàn chút chuyện làm ăn với cô.



Vân Thanh cau mày, âm thanh của người đàn ông này rất dễ nghe, mang theo một luồng từ tính, cũng vì vậy mà có lẽ sẽ để người ta nhớ kỹ. Điều này cũng làm cho nàng nhớ ra, tối qua nàng nghe thấy âm thanh này, dù lúc đó nàng toàn lực phục vụ chồng mình, nhưng âm thanh ngoài cửa vẫn truyền vào tai nàng. Thật sự là không có biện pháp, vì sau khi tẩy tủy, thính lực của nàng tốt hơn người bình thường nhiều lần.

Thực tế dù không được tận mắt nhìn thấy nhưng Vân Thanh vẫn biết sự việc phát sinh đêm qua, vì vậy nàng thoáng hiểu ra, đối phương không có ý gì tốt đẹp.

Vô tình Vân Thanh chợt cảm thấy hoang đường, người này đúng là không biết sống chết, rõ ràng dám có ý với Dạ Ngọc Mị. Người ta nói gan lớn bằng trời, điều này không giả, người này tối qua đã bị Dạ Ngọc Mị cho ăn đòn, bây giờ rõ ràng còn chưa hết hy vọng.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Vân Thanh cảm thấy rất bình thường, người này không biết thân phận thật sự của Dạ Ngọc Mị, cũng không thấy được điểm đáng sợ của Dạ Ngọc Mị.

Hắn chỉ thấy vẻ đẹp và hình dáng đủ để làm cho bao đàn ông trên đời phải điên cuồng của Dạ Ngọc Mị, vì vậy mà điên cuồng cũng không kỳ lạ gì.



- Kinh doanh gì?



Vân Thanh hạ cửa kính xuống dùng giọng nhàn nhạt hỏi một câu, nàng tuy biết đối phương đến vì Dạ Ngọc Mị, nhưng nàng thật sự không biết đối phương tìm nàng làm gì, chẳng lẽ biết nàng có quan hệ với Hạ Thiên?



- Tôi là Tào Trung Thiên, tôi đến từ Singapore, đây là danh thiếp của tôi.



Người đàn ông anh tuấn đưa danh thiếp qua cửa sổ xe:



- Xin hỏi tiểu thư tên gì?



Vân Thanh tiếp nhận danh thiếp, tùy tiện nhìn lướt qua và nhàn nhạt trả lời:



- Tôi là Vân Thanh.



Vân Thanh không có hứng thú với điểm đến của Tào Trung Thiên, còn danh thiếp của đối phương, nàng cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ nàng biết một chuyện, đó chính là đối phương không biết nàng, chắc chắn cũng không rõ quan hệ giữa nàng và Hạ Thiên, hắn tìm nàng chỉ vì nàng mới ở cùng một chỗ với Hạ Thiên.



- Vân tiểu thư, tôi cũng không quanh co lòng vòng, cô có thể nói cho tôi biết, một tháng Hạ Thiên cho cô bao nhiêu không?



Tào Trung Thiên mở miệng hỏi.



- Cái gì?



Vân Thanh chợt sững sờ.



- Vân tiểu thư, người sáng mắt không nói tiếng lóng, cô cũng không cần phải giấu quan hệ giữa mình, tôi biết rõ người phụ nữ trong phòng hôm qua là cô, tôi tin cô là tình nhân của Hạ Thiên. Tôi cũng tin hắn trả cho cô một cái giá cao, như vậy mới có được cô.



Tào Trung Thiên chậm rãi nói:



- Mặc kệ hắn cho cô bao nhiêu tiền, tôi có thể cho cô giá gấp đôi, chỉ cần cô cho tôi biết một chuyện.



Một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng, nhưng Vân Thanh cũng cố áp chế, nàng nhìn Tào Trung Thiên, giọng điệu có hơi lạnh:



- Tào tiên sinh, anh cho rằng tôi là tình nhân bao nuôi của Hạ Thiên sao?



- Vân tiểu thư, xin đừng hiểu lầm, tôi tôn trọng lựa chọn của mỗi người, cũng không có ý xem thường cô.



Tào Trung Thiên cười nhạt một tiếng, rõ ràng hắn thật sự nghĩ như vậy.

Tào Trung Thiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói:



- Thực tế tôi là người làm ăn, tôi thích mỗi chuyện đều coi như là một chuyện làm ăn, tôi cảm thấy Vân tiểu thư cũng có thể làm ăn với tôi, vì vậy tôi nghĩ chúng ta có thể làm tốt trao đổi lần này.



- Tào tiên sinh, tôi khuyên anh trước khi bàn chuyện làm ăn với ai đó, tốt nhất nên hiểu đối phương sẽ làm gì, mà anh thì không làm vậy.



Vân Thanh lạnh lùng nói:



- Nhìn vào vẻ đáng thương của anh, tôi không so đo, tốt nhất anh cách xa tôi ra một chút, không cần tự làm mất mặt.



Nụ cười trên mặt Tào Trung Thiên chợt biến mất:



- Vân tiểu thư, cô nói tôi đáng thương sao? Cô có tư cách gì nói tôi đáng thương?



Vân Thanh căn bản không quan tâm đến Tào Trung Thiên, nàng khởi động xe, bắt đầu bỏ đi.

Đáng tiếc là lúc này Tào Trung Thiên đã mất lý trí, hắn không muốn bỏ qua, vì vậy mới rống lên với Vân Thanh:



- Cô không phải là một con ** cao cấp sao? Tôi cho cô một tháng một triệu, bao cô một tháng.



- Tào Trung Thiên, anh muốn tìm chết sao?



Vân Thanh chợt dừng xe, dù nàng có nhẫn nại thế nào cũng không thể chịu được nhục nhã, nàng mở cửa xe, đi ra, cặp mắt xếch bùng ra hàn quang kinh người:



- Nói xin lỗi mau, nếu không đừng trách tôi không khách khí.



- Xin lỗi? Đúng là buồn cười, một con **...Á...



Tào Trung Thiên cười lạnh một tiếng, đáng tiếc là hắn chợt hiểu, kẻ buồn cười không phải là Vân Thanh, mà chính là hắn. Lúc này hắn đường đường là một người đàn ông nhưng lại bị Vân Thanh đạp ngã xuống đất.



- Cô làm gì?



Hai tên vệ sĩ của Tào Trung Thiên đứng cách đó không xa, bọn họ thấy Tào Trung Thiên bị Vân Thanh đánh, vì vậy gào lên phóng đến.

Vân Thanh không nói nhiều mà tung ra hai đá, trực tiếp cho hai tên vệ sĩ ngã xuống đất.

Rõ ràng nàng rất tức giận, vì vậy mà ba tên kia đều vặn vẹo trên đất, kẻ nào cũng ôm bụng, không thể đứng lên.



- Đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không kết quả sẽ chẳng tốt thế này.



Vân Thanh lạnh lùng nhìn ba người đàn ông, sau đó vào xe bỏ đi.

Dù Vân Thanh bắt đầu học hành động bạo lực của Hạ Thiên, nhưng dù sao nàng cũng có xuất thân là luật sư, không đến mức xử lý ba người đàn ông kia. Nếu là Hạ Thiên ở đây, Tào Trung Thiên dám mắng Vân Thanh như vậy, chắc chắn không chết cũng tàn phế.

Hạ Thiên lúc này vừa ra khỏi thị trấn Mộc Dương, chính thức xuất phát về phía mục tiêu, cũng chính là thành phố Nhạc Nam cách đó ba trăm kilomet, là nơi đầu tiên mà thần tiên tỷ tỷ xuất hiện ở thế giới này. Địa điểm đó là một ngọn núi ở thành phố Nhạc Nam, còn địa điểm cụ thể thì thần tiên tỷ tỷ có vẻ bản đồ cho Hạ Thiên, tất nhiên hắn đã hủy đi, đã ghi nhớ vào đầu, vì thế Dạ Ngọc Mị muốn đến đó chỉ có thể đi theo hắn.

Thực tế Hạ Thiên chưa từng đến thành phố Nhạc Nam, tất nhiên cũng chẳng cần lo, chỉ cần mua vé xe là xong, trên cơ bản sẽ được đưa đến nơi. Vấn đề hiện tại là Hạ Thiên không muốn đi xe, hắn định dùng phương thức nguyên thủy nhất để đi đến, đó là đi bộ, mà hắn đi cực chậm, phải mất hai ba tháng.

Mà đến khi đến thành phố Nhạc Nam, Hạ Thiên có thể chậm rãi tìm ngọn núi kia, sau khi tìm được sẽ chậm rãi tìm địa điểm. Vì thế hắn thấy chỉ cần mình tình nguyện, đi nửa năm cũng không là vấn đề, tất nhiên vấn đề là hắn không tình nguyện ở cùng Dạ Ngọc Mị quá lâu như vậy.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch