Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 1382: Chị còn muốn đánh hắn

Chương 1382: Chị còn muốn đánh hắn




Trong phòng có bốn giường, người này không chịu nằm trên giường, lại nằm xuống sàn tàu lạnh băng. Rõ ràng hắn không phải là kẻ thích tự ngược, căn bản là hắn không còn gì lựa chọn, vì lúc này hắn đang hôn mê bất tỉnh, nhìn qua không khác gì người chết, bộ ngực lúc này đang chảy máu, rõ ràng bị người ta đâm cho vài đao.



- Tiểu bại hoại, người này làm bẩn giường của chúng ta.



Liễu Mộng có chút mất hứng, vì nàng thấy giường ngủ vừa rồi của mình có dính vài giọt máu.



- Không sao, chúng ta ngủ bên này.



Hạ Thiên an ủi Liễu Mộng một câu.



- Nhưng chị muốn đánh hắn.



Liễu Mộng trừng mắt nhìn tên khốn đang nằm trên mặt đất.



- Chị Mộng, vậy chị cứ đánh hắn là được.



Hạ Thiên không cho là đúng.



- Nhưng hắn đã sắp chết, chị đánh thì hắn chết thì sao?



Liễu Mộng suy nghĩ rồi nói:



- Tiểu Kiều nói tùy tiện đánh chết người cũng không tốt, chị cảm thấy mình nên hỏi hắn, nếu không cố ý thì thôi, cố ý thì chị sẽ cho hắn ăn đòn.



- Được rồi, tôi sẽ cứu tỉnh hắn.



Hạ Thiên đồng ý, sau đó hắn lấy ngân châm từ trong túi quần ra, nhanh chóng đâm vại chục châm lên người đối phương.

Người đàn ông mở to mắt, sau đó muốn đứng lên, nhưng vừa ngồi lên được một nửa thì đã gào lên một tiếng đau đớn, chân mày cau lại, hắn dùng tay ấn lên ngực, rõ ràng vết thương chỗ đó còn chưa khỏi hẳn.



- Này, sao anh lại xuất hiện ở đây?



Hạ Thiên trừng mắt nhìn người đàn ông.



- Là các người cứu tôi sao?



Người đàn ông bị thương dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Hạ Thiên và Liễu Mộng, sau đó ánh mắt của hắn có chút mê hoặc, lại trở nên cực kỳ kinh ngạc:



- Các người là...Hạ Thiên và ma nữ Mộng Mộng sao?



Không đợi Hạ Thiên lên tiếng, người đàn ông này đã chống người lên cúi chào:



- Cám ơn Hạ thần y cứu mạng.



- Anh biết chúng tôi sao?



Hạ Thiên có chút ngạc nhiên.

- Hạ thần y, tôi là Trâu Thành, là một cảnh sát hình sự ở thành phố Tinh Thành, đại danh của cậu tôi đã nghe qua nhiều lần, còn vị tiểu thư này là hồng nhan tri kỷ của cậu, là ma nữ Mộng Mộng, tất nhiên càng không người không biết. Hơn nữa cũng không sợ anh chê cười, tôi cũng rất mê tiếng hát của cô ấy. Áp lực công tác của tôi là rất lớn, bình thường về nhà khó ngủ yên, nhưng nghe tiếng hát của cô ấy thì tôi cảm thấy dễ ngủ hơn.

Người đàn ông tự xưng là Trâu Thành dùng giọng cung kính nói với Hạ Thiên:



- Tuy chỉ xem qua ảnh của anh nhưng khi thấy tiểu thư Mộng Mộng, lại nghĩ đến tình huống tôi bị đâm vào tim mà bây giờ chợt khôi phục, rõ ràng ngoài thần y thì không ai có thể chữa tốt cho tôi, vì thế tôi mới có thể xác nhận thân phận của cậu.



- Ủa, chị còn có thể thôi miên sao?



Liễu Mộng có chút ngạc nhiên:



- Tiểu bại hoại, nhưng sao khi chị hát thì cậu càng không muốn ngủ?



- Chị Mộng, vì chị hát trước mặt tôi thì khác.



Hạ Thiên nghiêm trang nói.



- À, thì ra là vậy.



Liễu Mộng cười hì hì, sau đó nàng nhìn sang Trâu Thành:



- Này, tuy chú biết chúng ta, nhưng chú lại làm bẩn giường của chị, chú xem, chỗ đó có máu, chú mau nói xem, có phải chú bị người ta ném vào đây không? Nếu chính chú vào thì chị sẽ cho chú ăn đòn.



- Tiểu thư Mộng Mộng, tôi truy đuổi một tên tội phạm, không ngờ bị hắn tập kích, tuy đã cố gắng phản kháng nhưng vẫn bị hắn đâm bị thương, sau đó tôi mới ngã xuốn chỗ này. Tôi nghĩ vết máu là của tôi, vì khi đánh nhau với đối phương không cẩn thận mà tung tóe ra.



Trâu Thành suy nghĩ rồi nói.



- Nói như vậy là chú truy đuổi tên tội phạm kia và làm bẩn sao? Này, chú nói mau, tên tội phạm kia đâu? Bây giờ chị muốn đi đánh hắn.



Liễu Mộng rất mất hứng, nàng không thích chỗ ngủ của mình bị làm bẩm, vì nàng là một ma nữ Mộng Mộng thích sạch sẽ.



- Hắn có lẽ còn ở trên xe lửa, nhưng cụ thể ở nơi nào thì tôi không rõ, nhưng bây giờ tôi có thể đi tìm.



Trâu Thành trả lời.

Trâu Thành nói đến đây thì đưa tay sờ hông, sau đó vẻ mặt biến đổi lớn:



- Không xong, súng của tôi cũng bị hắn lấy đi.



- Chú quá vô dụng, có súng cũng không đánh lại tội phạm, như vậy sao có thể làm cảnh sát?



Liễu Mộng bĩu môi, nàng tất nhiên sẽ không nể mặt Trâu Thành.

Trâu Thành nở nụ cười xấu hổ, vẻ mặt hắn rất lo lắng, mất súng là chuyện lớn, hơn nữa lại để cho một tên tội phạm cùng hung cực ác lấy được thì càng lớn chuyện. Nếu nói không khoa trương, bây giờ tất cả mọi người trên xe lửa này đều bị uy hiếp.



- Tiểu bại hoại, chúng ta mau tìm ra tên tội phạm kia và cho hắn một trận.



Liễu Mộng đề nghị.



- Chị Mộng, trên xe lửa có rất nhiều người, cũng không biết tên khốn kia ở đâu.



Hạ Thiên rõ ràng không tình nguyện bỏ đi, hắn nói đến đây thì hỏi Trâu Thành một câu:



- Anh có ảnh chụp tên khốn kia không?



- Có, tất nhiên là có.



Trâu Thành vội vàng nói, hắn lấy trong cặp công văn ra một cái túi, sau đó lại lấy ra một tấm hình:



- Hạ thần y, tên này gọi là Đằng Cường, là một tội phạm cùng hung cực ác, tôi đã đuổi bắt nhiều năm nhưng đối phương quá xảo quyệt, lại giỏi hóa trang, che giấu hành tung rất tốt, hơn nữa còn học qua võ thuật, tóm lại là kẻ tương đối khó đối phó.



Hạ Thiên nhìn nhìn rồi cho ra kết luận:



- Tên này thật sự quá ngu.



- Tiểu bại hoại, hắn nhìn đẹp trai hơn cậu.



Liễu Mộng cười hì hì nói, đến bây giờ nàng vẫn không sợ đả kích Hạ Thiên.

Hạ Thiên chợt buồn bực, sau đó nàng có quyết định, muốn xử lý tên kia.



- Ôi, anh không có biện pháp tìm ra người này ngay lập tức sao?



Hạ Thiên nhìn Trâu Thành.



- Hạ thần y, tìm được tên này rất khó, nhưng bây giờ tôi có biện pháp dụ hắn tới, vấn đề là đối phương có súng, tôi lại bị thương, không thể bắt được hắn.



Trâu Thành nói.



- Không có vấn đề, tôi xử lý hắn là được.



Hạ Thiên thuận miệng nói, anh chỉ cần dụ hắn đến là tốt.

Trâu Thành có chút do dự, sau đó hắn gật đầu. Hắn hầu như đã nhận ra Hạ Thiên, tất nhiên biết nhiều về Hạ Thiên, cũng biết đối phương có thực lực cực mạnh, vì thế mà quyết định tin tưởng.



- Hạ thần y, tôi ra ngoài sắp xếp tình huống.



Trâu Thành nhanh chóng rời khỏi phòng.

Vài phút sau. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Trâu Thành quay về phòng, hắn lại nằm trên mặt dất, nằm xuống vị trí kia, mà trên loa của xe lửa cũng có âm thanh vang lên:



- Các hành khách chú ý, có một vị khách ở phòng giường mềm cần cấp cứu, mời những hành khách hiểu y thuật đến cứu chữa, cám ơn...



Đây là kế hoạch của Trâu Thành, hắn cho rằng Đằng Cường nghe được tin tức sẽ chạy đến xem mình chết chưa, như vậy sẽ không cần đi tìm. Vì để tránh cho đám người khác phá hư kế hoạch, Hạ Thiên phải giả vờ trị thương cho Trâu Thành.

Vài phút sau có vài người chạy đến, lúc này phòng đang mở cửa, bọn họ thấy Hạ Thiên đang dùng ngân châm đâm lên người Trâu Thành.



- Hồ đồ, mau tránh ra.



Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi quát lớn một tiếng:



- Đã đến lúc nào rồi mà còn dùng ngân châm? Vào lúc cấp cứu thế này còn cần trung y sao? Tôi là phó giám đốc bệnh viện Tinh Thành, là Phương Hán Lương, để cho tôi xử lý.



Hạ Thiên không để ý đến người đàn ông tự xưng là Phương Hán Lương này, hắn vừa tiếp tục đâm ngân châm lên người Trâu Thành vừa nhìn đám người vây quanh, đến bây giờ hắn còn chưa thấy được tên khốn Đằng Cường kia.



- Hồ đồ, đúng là hồ đồ, người này nếu chết đi thì cậu là người chịu trách nhiệm, đám Trung y các người chỉ biết hại chết người ta.



Phương Hán Lương tỏ ra đằng đằng tức giận.



- Ông có bệnh sao? Trung y hại chết ông à?



Hạ Thiên bất mãn nói, ông này có thù oán với Trung y sao? Thế nào mà mỗi câu nói đều công kích vào Trung y? Tuy nói Trung y cũng có thể là hại người, hắn có thể dùng y thuật xử lý vài người, nhưng từ khi nào thì cứ Trung y là hại người? Hắn rõ ràng cứu rất nhiều người rồi.



- Cậu nói thế nào vậy? Còn trẻ mà không biết lễ phép.



- Trung y như vậy sao? Đúng là bọn bợm lừa bịp.



- Đúng vậy, con bà nó, cái gì là Trung y dưỡng sinh, chỉ là gạt người.



- Năm xưa ông nội tao vì uống thuốc trung y mà qua đời...



- Hừ, đuổi thằng này đi, đừng chậm trễ cấp cứu người bệnh...



Vô tình có bảy tám người lên tiếng, có kẻ công kích Trung y, có kẻ công kích Hạ Thiên, dù sao cũng là công kích.



- Một đám ngu như heo.



Hạ Thiên biếng mắng một câu, hắn vẫn không quan tâm mà tiếp tục đâm châm cho Trâu Thành. Đúng lúc này một người đàn ông trung niên chen vào, người này đội mũ, mặt có rất nhiều râu, giống như đã lâu rồi chưa từng cạo vậy.



- Là hắn, là tên đội mũ.



Đúng lúc này Trâu Thành chợt hô lớn, sau đó chợt ngồi lên.



- Đội mũ sao?



Liễu Mộng nhìn tên đàn ông vừa đến, sau đó có chút buồn bực:



- Không quá giống, tiểu bại hoại, là hắn sao?



- Không quá giống nhưng cũng có thể là hắn, vì hắn có thể hóa trang.



Hạ Thiên nhìn nhìn rồi nói.



- Không được nhúc nhích.



Khi thấy Trâu Thành chợt đứng lên, lại nghe Hạ Thiên và Liễu Mộng lên tiêng, tên đàn ông đội mũ chợt biết đó là bẫy rập, vì vậy mà có phản ứng. Hắn nhanh chóng rút súng chĩa vào đầu Phương Hán Lương ở gần nhất:



- Ai di động tao sẽ bắn hắn.



Mọi người chợt hô lên kinh hoàng, trên mặt tỏ ra sợ hãi, mà Phương Hán Lương vừa rồi còn quát Hạ Thiên, bây giờ đã sợ tái mặt.



- Hì hì, chị động đây, chú bắn đi, lão kia rất đáng ghét.



Liễu Mộng thật sự tiến về phía trước một bước, giống như muốn cho Phương Hán Lương bị bắn chết.



- Đúng vậy, bắn chết lão già chết tiệt kia đi.



Hạ Thiên cũng tỏ ra hoàn toàn không quan tâm.

Tên đàn ông đội mũ chính là Đằng Cường, hắn chợt ngẩn ngơ, sau đó cũng không nổ súng mà quay sang nhìn Trâu Thành:



- Cảnh sát Trâu, mày nếu hy vọng tao không lấy súng cảnh sát để giết người hàng loạt thì tốt nhất để cho mọi người thành thật một chút, tao đã giết vài chục người, cũng sẽ không quan tâm giết thêm vài người.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch