Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 216:

Chương 216




Mười phút sau Hạ Thiên mới rút ngân châm ra, hắn thở ra một hơi:



- Không có việc gì, ngày mai sẽ tốt, bây giờ xuất viện cũng không có vấn đề gì.



- Nhanh như vậy sao?



Đỗ Quyên chợt thốt lên.

Hạ Thiên có chút mất hứng:



- Như vậy còn nhanh sao? Đã hơn nửa giờ rồi.



- Hạ thần y, không phải như vậy, ý của tôi là Tiểu Cương có thể khỏi nhanh vậy sao?



Đỗ Quyên vội vàng giải thích.

Hạ Thiên dứt khoát không trả lời, nhưng lúc này đã có người trả lời thay hắn, một giọng nói có chút suy yếu chợt vang lên:



- Tôi đang ở bệnh viện sao? Tiểu Linh, chị lớn, còn có anh rể, mọi người đều ở đây cả sao?



- Tiểu Cương, con tỉnh rồi à?



Đỗ Quyên chợt mừng rỡ, nước mắt không khỏi tràn ra.



- Anh, không có gì là tốt rồi, làm em lo đến mức phát sốt.



Hai mắt Liễu Linh cũng đỏ hồng, sự việc do nàng gây ra, nếu Liễu Cương thật sự có chuyện không may thì cả đời này nàng khó thể an tĩnh.



- Tiểu Linh, anh làm sao thế này? Anh chỉ nhớ ngày đó đi trên đường đột nhiên bị người ta đánh mạnh vào gáy, sau đó ngất xỉu.



Liễu Cương đột nhiên thấy tay và chân của mình đều có thạch cao trắng muốt, vì vậy mà vẻ mặt không khỏi biến đổi:



- Tay chân của tôi bị sao thế này?



- Tiểu Cương, không có gì, em hôn mê ba ngày rồi, bây giờ em vừa được Hạ Thiên cứu tỉnh.



Liễu Vân Mạn vội vàng an ủi Liễu Cương.



- Đúng vậy, anh, anh rể rất lợi hại, anh ấy nói ngày mai anh sẽ tốt, anh đừng lo lắng.



Liễu Linh cũng tranh thủ thời gian an ủi Liễu Cương.

Liễu Cương có chút nghi ngờ, hắn nhìn Hạ Thiên:



- Anh rể, em thật sự không sao đấy chứ?



- Nói nhảm, anh đã nói sẽ không sao, tất nhiên là không có gì.



Hạ Thiên tức giận nói.

Tuy Hạ Thiên giống như có chút mất hứng nhưng lời nói của hắn làm cho Liễu Cương phải thở phào một hơi, hắn rất tin tưởng năng lực của Hạ Thiên, vì vậy mà lập tức yên lòng:



- Nếu anh rể nói không việc gì thì tốt rồi, nếu sau này tôi chỉ nằm liệt giường thì chết luôn cho rồi.



- Tiểu Cương, con nói gì vậy? Cái gì mà chết luôn cho rồi?



Đỗ Quyên chợt nổi giận.



- Mẹ, con chỉ nói vậy mà thôi, có anh rể ở đây, sao con có thể nằm liệt giường được?



Liễu Cương vội vàng giải thích.



- Đúng vậy, mẹ, mẹ đừng lo lắng, đại ca chỉ nói đùa mà thôi.



Liễu Linh cũng tranh thủ thời gian giải vây cho anh.



- Thôi được rồi, mẹ đi tìm bác sĩ làm thủ tục ngày mai xuất viện, mùi bệnh viện làm mẹ cảm thấy rất quái lạ, không thích ứng được.



Đỗ Quyên nói một câu rồi rời khỏi phòng.

Mà Liễu Vân Mạn bắt đầu hỏi thăm Liễu Cương vì sự việc bị đánh:



- Tiểu Cương, theo lời em thì căn bản không biết ai đánh mình sao?



- Đúng vậy, chị lớn, em căn bản không biết ai đã đánh lén.



Liễu Cương nói với vẻ mặt đau khổ, hắn cảm thấy rất khó hiểu, bị người ta đánh vào đầu suýt chết mà căn bản không biết ai ra tay, đúng là quá ngột ngạt.



- Anh, thật ra cũng không cần kiểm tra, nhất định là Dương Phi làm.



Liễu Linh rất tức giận:



- Em biết rõ cha hắn rất quen thuộc hắc đạo, có một lần em còn nhìn thấy cha hắn uống rượu với một người tên là Bưu ca, nghe Đối phương nói, Bưu ca là đại ca quận Đông, rất lợi hại.



- Bưu ca sao?



Hạ Thiên nghe thấy cái tên này thì lập tức nhớ đến thằng lùn hát bài "hai chú hổ":



- Có phải là một thằng vừa lùn vừa nhỏ không?



Liễu Linh chợt sững sờ, nàng khẽ gật đầu:



- Đúng vậy, anh rể, anh biết hắn sao?



- Biết, thằng kia tên là Sở Bưu, nhưng anh không phải quen biết, chẳng qua đã từng đánh hắn một trận.



Hạ Thiên dùng giọng hời hợt nói.



- Sao?



Liễu Linh chợt sững sờ, anh rể còn đánh cả Bưu ca đứng đầu quận Đông sao?



- Hạ Thiên, cậu nghĩ xem đám người kia sau này có còn tiếp tục ra tay với Liễu Cương nữa không?



Liễu Vân Mạn dùng giọng lo lắng hỏi.

Hạ Thiên suy nghĩ một lát rồi trả lời:



- Trước tiên tôi tìm người hỏi tên Sở Bưu kia cái đã.



Hạ Thiên lấy điện thoại ra bấm số của Sở Dao, cấp bậc của Sở Bưu chưa đáng để chính hắn phải chào hỏi.



- Chồng, anh nhớ em không?



Điện thoại vừa được nối máy thì giọng nói ỏn ẻn của Sở Dao đã vang lên, cũng không biết gần đây có phải nàng đã học qua khóa làm nũng hay không, nhưng lần này âm thanh nũng nịu cực kỳ tự nhiên.

Không đợi Hạ Thiên trả lời, Sở Dao lập tức tranh công:



- Chồng, những ngày gầ đây em đang theo học khóa "yểu điệu thục nữ", anh nói em xem có ngoan không?



- À, cũng không tệ lắm, rất ngoan.



Hạ Thiên khen ngợi Sở Dao, sau đó hắn bổ sung thêm một câu:



- Thật ra em cũng không cần làm thục nữ, chỉ cần không nói lời thô tục là được.



- Biết rồi, chồng.



Giọng nói của Sở Dao có chút vui vẻ:



- Chồng, anh ở đâu đấy? Em đi tìm anh?



- Anh đang ở bệnh viện, trước tiên em hỏi Sở Bưu, có phải anh ta tập kích Liễu Cương hay không?



Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

Sở Dao có chút buồn bực:



- Chồng, Liễu Cương là ai?



- Là em trai của vợ anh.



Hạ Thiên trả lời.



- Này, chồng, là em trai của Liễu Vân Mạn hay của Liễu Mộng?



Sở Dao vội vàng hỏi.

Hạ Thiên không khỏi có chút kỳ quái:



- Sao em biết chị Vân Mạn và chị Mộng?



- Chồng, em đã điều tra tám vợ của anh, họ Liễu hình như chỉ có hai mà thôi.



Sở Dao lập tức giở trò nịnh hót:



- Chồng, Liễu Mộng và cô cô của Liễu Vân Mạn, anh lại ăn sạch cả cô lẫn cháu, đúng là quá mạnh mẽ.



- Tất nhiên, anh rất mạnh.



Hạ Thiên rất hài lòng về câu nói cuối cùng của Sở Dao:



- Liễu Cương là em họ của chị Vân Mạn, trước tiên em hỏi Sở Bưu, tìm người tập kích Liễu Cương cho anh, sua đó điện thoại cho anh.



- Biết rồi, chồng.



Sở Dao nhanh chóng nói một câu, sau đó nói ngay:



- Nhưng, chồng này, em giúp anh làm việc, anh có ban thưởng cho em không?



- Không ban thưởng, em là vợ anh, làm việc cho anh là đương nhiên.



Hạ Thiên lập tức từ chối.



- Vậy thì được, chồng à, em tắt máy đây.



Sở Dao nói bằng giọng năn nỉ, nàng chẳng qua chỉ muốn từ vợ số chín xuống vợ số tám mà thôi, sao chồng lại chẳng cho chút cơ hội nào vậy?

Hạ Thiên vừa cúp điện thoại thì một bác sĩ đã đi theo Đỗ Quyên vào phòng bệnh.



- Hồ đồ, đúng là quá hồ đồ, ai nói Liễu Cương có thể xuất viện?



Bác sĩ đi vào phòng bệnh rồi quát lớn.



- Tôi nói.



Hạ Thiên nói ngay.



- Anh cho rằng anh là bác sĩ sao Anh.......



Vị bác sĩ nà quay đầu nhìn Hạ Thiên, ngay sau đó vẻ mặt biến đổi như gặp quỷ:



- Anh...Anh...Cậu...Là cậu sao?



Vị bác sĩ này chính là giáo sư Trần trước đó có ý với Tôn Hinh Hinh, rõ ràng người này không những là giáo sư của đại học Giang Hải, hơn nữa còn là bác sĩ ở đây.

Giáo sư Trần ngây người vài giây, ngay sau đó đột nhiên có phản ứng, hắn xoay người chạy ra:



- Nhanh, làm thủ tụ cho Liễu Cương nhanh.



Đỗ Quyên ngây người, bà lại đi theo.



- Hạ Thiên, cậu biét giáo sư Trần sao? Sao anh ấy sợ cậu như vậy?



Liễu Vân Mạn dùng giọng kỳ quái hỏi.



- Quen, cũng không phải có quan hệ, người này dám có ý với chị Hinh, bị tôi đánh cho một trận.



Hạ Thiên vẫn rất hời hợt.

Liễu Linh và Liễu Cương đưa mắt đưa mắt nhìn nhau, sao người nào cũng bị anh rể đánh hết vậy? Bưu ca kia cũng bị ăn đòn, vị bác sĩ vừa rồi cũng lên dĩa, chẳng lẽ anh rể suốt ngày chỉ biết đánh nhau?

Thủ tục xuất viện lần này làm rất nhanh, Liễu Linh và Đỗ Quyên nhanh chóng đưa Liễu Cương rời khỏi bệnh viện, mà Liễu Vân Mạn vì còn phải làm việc nên không thể đi theo.

Hạ Thiên vốn định ở lại bệnh viện với Liễu Vân Mạn, thuận tiện chữa lành bệnh cho nàng. Nhưng lúc này Liễu Vân Mạn lại nhận được thông báo họp mặt phổ biến phương án trị liệu, vì vậy Hạ Thiên đành phải rời khỏi bệnh viện. Tất nhiên hắn cũng không đi đâu xa mà trực tiếp đến cửa hàng hoa Hinh Hinh.



- Ủa, Hạ Thiên, anh còn sống sao?



Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì Phương Hiểu Như chợt kinh ngạc:



- Tôi tưởng anh toi rồi?



- Cô mới toi.



Hạ Thiên rất mất hứng, người này nói thế nào vậy? Nếu hắn chết thì thần tiên tỷ tỷ phải làm sao? Chị Hinh phải làm sao? Còn có cả cảnh sát tỷ tỷ, làm sao đây? Người này dám trù hắn chết, đúng là không có chút đạo đức.



- Không chết thì cũng là loại người bội tình bạc nghĩa, đã bao nhiêu ngày rồi mà chưa chị đến tìm chị Hinh.



Phương Hiểu Như bĩu môi, nàng ra vẻ rất bất công cho Tôn Hinh Hinh.

Hạ Thiên mặc kệ Phương Hiểu Như, nếu không có Tôn Hinh Hinh ở đây thì hắn sẽ đi.

Hạ Thiên đi ra cửa hàng hoa Hinh Hinh, hắn lấy điện thoại gọi cho Lãnh Băng Băng:



- Cảnh sát tỷ tỷ, vợ yêu, nhớ anh không?



- Tìm tôi có chuyện gì?



Lần này Lãnh Băng Băng lại không tắt điện thoại ngay lập tức nhưng giọng nói có chút lạnh nhạt.



- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã lâu không được gặp chị, vì vậy rất nhớ chị, hay chúng ta cùng dùng cơm trưa nhé?



Hạ Thiên nói.



- Được rồi, cậu đến nhà hàng Tình Duyên trên đường Trung Sơn, tôi ở đó chờ cậu.



Lần này Lãnh Băng Băng đáp ứng rất sảng khoái.



- Tôi sẽ đến ngay.



Hạ Thiên có chút hưng phấn, dù sao cảnh sát tỷ tỷ cũng đã đồng ý làm vợ hắn, thái độ đã khác với trước kia.

.......

Tình Duyên chẳng qua là một nhà hàng nhỏ, Hạ Thiên vừa vào cửa đã thấy Lãnh Băng Băng ngồi bên cạnh cửa sổ, điều làm hắn kinh ngạc chính là hôm nay nàng không mặc đồng phục cảnh sát. Lãnh Băng Băng mựac một chiếc áo sơ mi xanh và một chiếc quần jean màu xanh đen, vẫn xinh đẹp gợi cảm, tuy không mặc đồng phục cảnh sát nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị hình như lại xinh ra.



Hạ Thiên ngồi xuống dối diện Lãnh Băng Băng, hắn cười hì hì nói.

Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Cậu có thể thay đổi cách xưng hô được không, cái gì mà vợ cảnh sát tỷ tỷ, không thấy rất khó nghe sao?



- Tôi cảm thấy rất dễ nghe.



Hạ Thiên cười hì hì nói.



- Hừ, cậu thích gọi sao cũng được.



Lãnh Băng Băng quyết định không dây dưa với Hạ Thiên ở vấn đề này, khi vừa dút lời thì di chuyển chủ đề:



- Những ngày qua cậu làm gì?



- Cũng không làm gì, tôi ngủ một giấc mất mười ngày.



Hạ Thiên nói thật.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch