Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 365: Giải trừ võ trang của chị

Chương 365: Giải trừ võ trang của chị





-Dù trước sau đều bị đao súng uy hiếp nhưng hắn cũng không biểu hiện chút sợ hãi, hắn cười hì hì với người đẹp trong lòng rồi dùng giọng không chút hoang mang nói:



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, tất nhiên là tôi muốn sống.



Người đẹp uy hiếp Hạ Thiên không phải là ai khác mà chính là sát thủ Ám Dạ Tinh Linh Ngải Vi Nhi nổi tiếng của Ám Ảnh Đoàn Tuy bây giờ nàng đã động đến đao súng, nhưng nếu bây giờ ở bên cạnh có người ngoài thì sẽ cho rằng quan hệ giữa hai người này tương đối thân mật, nếu không sao lại ôm nhau cứng ngắc như vậy?



- Muốn sống thì nói cho tôi biết tên khốn Ngải Luân kia đang ở đâu?



Giọng nói cả Ngải Vi Nhi lạnh như băng, trên người cũng bùng ra khí tức lạnh buốt làm Hạ Thiên cảm thấy giống như ôm một khối băng, nhưng dù là băng cũng phải hòa tan, vì vậy hắn vẫn không ngại ôm nàng.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, sao chị lại nói sư phụ là loại khốn kiếp? Tôi cũng đã nói với chị rồi, tuy Nhị sư phụ là khốn kiếp, nhưng chị là con gái của ông ấy, chị mắng ông ấy khốn kiếp, như vậy chẳng phải mắng chính mình sao?



Hạ Thiên vẫn cười hì hì nói.



- Đừng nói nhảm.



Ngải Vi Nhi có vẻ mất kiên nhẫn:



- Mau nói cho tôi biết Ngải Luân đang ở đâu, nếu không tôi sẽ giết cậu.



Hạ Thiên vẫn không quan tâm, hắn không sợ hãi mà cũng chẳng tức giận:



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, mưu sát chồng không tốt đâu.



- Câm miệng, tôi không phải vợ cậu.



Ngải Vi Nhi cả giận nói, nếu không phải muốn từ trong miệng người này để biết được Ngải Luân đang ở đâu thì nàng đã đâm đao vào người hắn, để hắn mãi mãi câm lặng.

Hạ Thiên cuối cùng cũng mất hứng:



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần trước chị đã luận võ thua tôi, mà đã thua thì phải làm vợ tôi, sao bây giờ lại đổi ý?



- Cậu muốn chết phải không?



Ngải Vi Nhi thật sự rất khó chịu, đây là loại người gì? Đến lúc này còn muốn lấy mình làm vợ sao? Hắn không có ý thức về nguy cơ sao?



- Tôi không muốn chết, chỉ muốn tìm vợ.



Hạ Thiên có chút mất vui:



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, lần trước chị đã đồng ý làm vợ tôi, kết quả là thừa dịp tôi không chú ý mà chạy mất. Lúc này chị đã không còn chạy được nữa, đừng nói tôi không nhắc nhở trước, đồng ý làm vợ thì không được đổi ý, nếu không tôi sẽ đánh mông.



- Cậu.



Ngải Vi Nhi thiếu chút nữa đã bóp cò, nàng nghe được vài chữ đánh đòn thì đã không tự giác được phải nhớ đến tình cảnh cặp mông đẹp của mình chưa từng bi ai chạm qua nhưng bị người này đánh ba lượt. Lúc này nàng không tự giác được phải nghĩ đến những gì mà Isabella gặp phải, tên hỗn đãn này nói đánh đòn thì có ý nghĩa khác, điều này tất nhiên làm cho nàng cực kỳ tức giận, vì vậy phải cố gắng nhẫn nhịn mới không bóp cò xử lý hắn.

Ngải Vi Nhi khẽ cắn môi, nàng lạnh lùng nói:



- Hạ Thiên, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, cậu phải lập tức nói cho tôi biết Ngải Luân ở đâu, nếu không trên người cậu sẽ có hai lổ hổng.



Ngải Vi Nhi vừa nói vừa khẽ dùng sức, họng súng và mũi dao áp sát người Hạ Thiên.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, đêm nay chị làm sai rất nhiều chuyện, chị không nên uy hiếp chồng, lại càng không được đổi ý không làm vợ tôi, cũng không nên chĩa súng vào người tôi, thật ra tôi không thích như vậy. Vì vậy tôi quyết định, đêm nay phải trừng phạt chị.



Giọng nói của Hạ Thiên nhanh chóng trở nên bất mãn, vợ này quá kỳ cục, có người làm vợ như vậy sao? Đúng là không giáo dục không được.



- Cậu đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL



Ngải Vi Nhi cuối cùng cũng không nhịn được, tuy nàng rất muốn biết Ngải Luân đang ở nơi nào, nhưng bây giờ nàng lại muốn tạo ra vài lổ hổng trên người tên khốn này, nếu không nàng sẽ khó thê phát tiết.

Ngải Vi Nhi dùng ngón tay khẽ siết cò súng, mà tay cầm phi đao cũng khẽ dùng sức, chuẩn bị cắm phi đao lên người Hạ Thiên. Nhưng đúng lúc này hầu như trên vài bộ vị ở cơ thể nàng bị đâm vào, sau đó nàng phát hiện ngón tay mình đã không thể nào bóp cò, thậm chí ngay cả phi đao cũng không thể giữ chặt. Khoảnh khắc này toàn thân nàng nhũn ra giống như không còn chút sức lực.



- Cậu...Sao cậu.......



Vì là sát thủ xếp ở vị trí thứ ba nên tố chất tâm lý của Ngải Vi Nhi không giống như kẻ bình thường, khi gặp bất kỳ biến cố gì cũng có thể giữ được sự bình tĩnh. Nhưng khoảnh khắc này nàng không khỏi kinh hãi, nàng dù thế nào cũng khó thể hiểu nổi, vì sao mình xếp đặt tất cả mọi thứ không chút kẽ hở nhưn dưới tình huống như vậy mà Hạ Thiên cũng có thể phản kích?



- Đét.



Cặp mông truyền đến cảm giác đau đớn, Hạ Thiên vỗ tay rất mạnh, ngay sau đó hắn tiện tay thu súng và phi đao của Ngải Vi Nhi ném xuống đất.



- Cậu.



Ngải Vi Nhi cực kỳ xấu hổ và tức giận, nhưng khoảnh khắc này nàng đã không còn năng lực đánh trả. Trong khoảng thời gian này nàng đã nghĩ đến rất nhiều cách thức nhưng cuối cùng vẫn đau xót phát hiện mình không còn chút khí lực nào khác, bây giờ nàng chỉ là một chiếc thớt thịt để mặc cho Hạ Thiên xâm lược.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, bây giờ đã biết sai rồi chứ?



Hạ Thiên đột nhiên mở đèn phòng ngủ, hắn dùng giọng chăm chú hỏi.

Ngải Vi Nhi không trả lời, nàng cắn răng nói:



- Có phải cậu đã sớm biết người nằm trên giường là tôi?



- Cũng không phải quá sớm.



Hạ Thiên mở lớn hai mắt:



- Khi tôi vén chăn lên thì nghe được mùi hương trên người chị, sau đó biết chị là vợ sư tỷ xinh đẹp.



- Cậu đã biết là tôi, sao còn ôm tôi?



Ngải Vi Nhi có chút tức giận hỏi.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, chị nghĩ thế nào vậy, chị chủ động lên giường chờ tôi về, tất nhiên tôi phải ôm chị chuẩn bị ban thưởng.



Hạ Thiên trả lời rất đương nhiên.

Ngải Vi Nhi thiếu chút nữa đã tức đến mức ói máu, chỉ có quỷ mới lên giường chờ hắn về "ban thưởng". Nàng phát hiện ra hắn quá khủng bố, vì vậy mới sử dụng chiêu thức này để đối phó, nào ngờ vẫn thất bại.



- Bây giờ cậu muốn thế nào?



Ngải Vi Nhi cắn răng hỏi, nàng nghĩ đến những gì Isabella gặp phải mà vẻ mặt không khỏi trở nên trắng bệch. Lưu manh chết tiệt kia sẽ không cho nàng "lên dĩa" như vậy chứ? Nếu hắn thật sự có gan như vậy, nàng sẽ không bao giờ bỏ qua.

Nhưng Ngải Vi Nhi nhanh chóng phát hiện lo lắng của mình là thật, nàng vừa mới dứt lời thì Hạ Thiên đã cởi quần áo của nàng.

Ngải Vi Nhi lập tức nổi giận quát:



- Cậu làm gì vậy?



- Cởi quần áo.



Hạ Thiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngải Vi Nhi, chuyện đơn giản như vậy mà không hiểu sao?



- Cậu!



Ngải Vi Nhi nghiến răng nghiến lợi:



- Hạ Thiên, nếu cậu dám làm nhục tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.



- Làm nhục chị sao?



Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, trước nay tôi chưa từng làm nhục vợ, chị là vợ tôi, sao tôi lại làm nhục chị?



- Vậy cậu cởi quần áo của tôi làm gì?



Ngải Vi Nhi tức giận nói.



- À, tôi muốn giải giáp vũ trang.



Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn tiếp tục cởi quần áo của Ngải Vi Nhi.

Ngải Vi Nhi nhanh chóng hiểu Hạ Thiên thật sự đang giải trừ võ trang, trên người nàng cất giấu tổng cộng ba mươi sáu thanh phi đao, bốn cây súng ngắn, còn co một cây đao găm. Tất cả vũ khí trên người nàng đều đã bị Hạ Thiên lấy ra và ném xuống đất.

Nhưng vấn đề là ở chỗ giải trừ vũ trang là thật sự nhưng khi Hạ Thiên lấy ra tất cả vũ khí trên người Ngải Vi Nhi, khi đó nàng cũng không còn mảnh vải nào trên người. Nguyên nhân rất đơn giản, trên người Ngải Vi Nhi thì hầu như bất kỳ chỗ nào cũng có vũ khí, kể cả ngực và núi lửa bên dưới cũng có "hàng", vì vậy mà một Ngải Vi Nhi trần như nhộng xuất hiện trước mặt Hạ Thiên.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, dáng người ngon hàng quá, còn tốt hơn cả Isabella, có thể nói là gần như bằng với cảnh sát tỷ tỷ.



Ánh mắt Hạ Thiên quét tới quét lui trên thân thể của Ngải Vi Nhim ánh mắt hắn chợt trở nên nóng bỏng.

Khi thấy ánh mắt của Hạ Thiên thì Ngải Vi Nhi thầm kêu không ổn, nếu tên lưu manh kia thật sự phát dục thì nàng dữ ít lành nhiều.



- Cậu...Cậu muốn làm gì?



Giọng nói của Ngải Vi Nhi bắt đầu trở nên mất tự nhiên, dù nàng là sát thủ nổi tiếng giết người không chớp mắt nhưng dù sao cũng là phụ nữ, bất kỳ phụ nữ nào ở dưới tình cảnh này cũng sẽ cực kỳ bối rối, hơn nữa lúc này nàng đã là một phụ nữ trói gà không chặt, thậm chí còn căng thẳng hơn cả phụ nữ bình thường.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, làm sai phải chịu phạt, chị vừa làm sai, vì vậy bây giờ tôi phải trừng phạt.



Hạ Thiên tiếp tục dùng ánh mắt tham lam nhìn lên thân hình mê người của Ngải Vi Nhi, hắn dùng giọng không chút hoang mang nói.

Hạ Thiên chợt khựng lại, sau đó hắn lầm bầm:



- Làm sao để trừng phạt vợ sư tỷ xinh đẹp? Đánh mông thì không đủ, có nên làm các hoạt động "giải trí" khác không?



- Tôi cảnh cáo cậu, không được làm điều xằng bậy, nếu không...Á.......



Ngải Vi Nhi còn chưa uy hiếp dứt lời thì đột nhiên không kịp phát ra âm thanh nào, vì bây giờ Hạ Thiên đã hôn nàng.

Ngải Vi Nhi muốn giãy dụa, muốn phản kháng, đáng tiếc là chỉ vô công, chỉ có thể để mặc Hạ Thiên tàn sát bừa bãi trên cặp môi đỏ mọng. Trước đó cặp môi của nàng đã bị Hạ Thiên tiếp xúc nhưng dừng lại ngay, bây giờ nàng bị Hạ Thiên hôn vài phút, nếu lần trước có thể nói là không tính thì bây giờ nụ hôn đầu tiên trong đời của nàng đã bị Hạ Thiên chiếm đoạt.

Nhưng ngay sau đó Ngải Vi Nhi cũng không còn phải đau lòng vì nụ hôn đầu đời bị cướp, nàng lo lắng vì đêm nay có phải là đêm đầu tiên với đàn ông của mình hay không?

Lúc này Hạ Thiên mới buông bờ môi gợi cảm của Ngải Vi Nhi, lúc này trên miệng hắn cũng có một cây phi đao. Vừa rồi hắn hôn Ngải Vi Nhi, không phải chỉ là hôn, đồng thời còn tìm cây phi đao thứ ba mươi bảy trên người nàng. Lúc này hắn đã tìm được vũ khí cuối cùng trên người nàng, vì thế bây giờ quá trình giải giáp vũ trang đã thành công.



- Vợ sư tỷ xinh đẹp, bây giờ tôi sẽ chính thức trừng phạt chị.



Hạ Thiên tiện tay ném đi cây phi đao cuối cùng, sau đó hắn cười hì hì nói với Ngải Vi Nhi, ánh mắt hắn lúc này càng thêm nóng bỏng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch