Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 386: Mày là người mù

Chương 386: Mày là người mù




Hoàng An Bình vốn rất tức giận, hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi bị người khác uy hiếp, lại chưa cần phải nói đến lúc này bị một luật sư uy hiếp. Nhưng khi hắn nghe được câu nói cuối cùng của Uông Đại Hải thì lại nhịn không được phải cười lên ha hả:



- Ha ha ha ha...Vui chết người, đúng là vui chết người.......



Hoàng An Bình cười vài chục giây mới ngừng lại, sau đó hắn quay đầu nhìn Bạch Thắng Thiên, bộ dạng rất đồng tình:



- Tiểu Bạch, anh em ta hiểu nhau, cậu đúng là rất oan uổng, không phải oan uổng bình thường, thì ra chúng ta theo sau Hạ Thiên, vì vậy mà có người muốn động vào.



Bạch Thắng Thiên cũng cảm thấy mình rất oan, nếu hắn có bản lĩnh giúp được Hạ Thiên thì Uông Đại Hải này sao có thể làm gì được? Khi đó hắn sẽ trực tiếp phế bỏ đối phương, có cần phải rơi vào tình cảnh như lúc này sao?

Nhưng Bạch Thắng Thiên chưa nói được lời nào thì Uông Đại Hải đã cười lạnh:



- Thế nào? Bây giờ muốn phủi sạch quan hệ sao? Đáng tiếc là đã quá muộn, chuyện khách sạn Giả Nhật Dương Quang chứa chấp gái mại dâm đã được chứng thực, một cặp nam nữ gồm gái mại dâm và khách làng chơi đã xác nhận, dù thế nào thì Lữ Bình cũng sẽ phải ở lại cục cảnh sát vài ngày.



Uông Đại Hải nói đến đây thì nhìn Bạch Thắng Thiên:



- Đúng rồi, nghe nói một người phụ nữ xinh đẹp bị giam giữ thường gặp chuyện không may, cậu nên chuẩn bị tâm lý là vừa.



Uy hiếp, đây rõ ràng là uy hiếp trần trụi, vẻ mặt Bạch Thắng Thiên vì thế mà ngày càng khó coi, lúc này thậm chí hắn còn có xúc động muốn tiến lên đấm cho Uông Đại Hải một trận nên thân.



- Uông Đại Hải, từng tưởng rằng mình thông mình, ông làm chút trò mèo, người nào mà chẳng biết đôi cẩu nam nữ kia là do ông phái đến khách sạn?



Hoàng An Bình cười lạnh một tiếng:



- Tôi chẳng qua chỉ không hiểu, ông nhìn qua có vẻ rất thông minh, sao lại không biết Hạ Thiên là người thế nào?



Vẻ mặt Uông Đại Hải rất khó coi, đến bây giờ hắn rõ ràng còn chưa xác định được thân phận của đối phương. Tuy hắn đã thông qua quá trình nghe ngóng nhiều con đường, nhưng mọi người đều cho hắn câu trả lời thuyết phục rất kỳ quái, rất nhiều người nói mình không biết. Mãi đến khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên cùng đi với Bạch Thắng Thiên và Hoàng An Bình, hắn mới cho rằng Hạ Thiên ỷ vào hai người này nên mới dám ra tay với con mình. Vì vậy hắn phải sử dụng thủ đoạn với Bạch Thắng Thiên, hắn nghĩ rằng chỉ cần làm cho Bạch Thắng Thiên trở nên thành thật thì sẽ dễ dàng đối phó với Hạ Thiên.

Nhưng Uông Đại Hải không biết gì về Hạ Thiên, cho dù biết hắn cũng không sợ. Khi nghĩ đến đứa con đang bất tỉnh trong bệnh viện, hơn nữa theo lời bác sĩ thì dù có tỉnh, đứa con của hắn cũng không thể là đàn ông, những lời này làm trong lòng Uông Đại Hải bùng lên hận ý. Con trai của hắn cứ như vậy mà bị người ta phế đi, nếu hắn không làm cho tên tiểu tử Hạ Thiên kia sống không bằng chết, hắn sao có thể giải hận?

Uông Đại Hải cũng không quan tâm đến Hoàng An Bình, đây chỉ là một cảnh sát nhỏ mà thôi, nếu không có cha là cục trưởng cục công an thành phố thì sao? Thậm chí Uông Đại Hải cũng xem thường vấn đề này.

Khi Uông Đại Hải chuẩn bị mở miệng trêu chọc Hoàng An Bình thì đột nhiên có một âm thanh vang lên:



- Này, các người làm cái quái quỷ gì vậy?



Giọng nói của người kia rất bất mãn:



- Tất cả im mồm, vợ tôi đang ngủ, nếu các người đánh thức chị ấy, tôi sẽ đánh nhừ xương. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL



Uông Đại Hải nghe được âm thanh này thì chợt xoay người, sau đó trong mắt bùng ra hai luồng hàn ý. Lúc này Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên cũng sững sờ, đây không phải là Hạ Thiên sao? Hạ Thiên vừa rồi đã tách khỏi bọn họ ở đại lý xe, sao bây giờ lại đến cục cảnh sát?



- Hạ Thiên, sao cậu lại ở đây?



Hoàng An Bình không nhịn được phải hỏi.



- Vợ cảnh sát tỷ tỷ nghĩ đến tôi, vì vậy tôi phải đến với chị ấy.



Hạ Thiên dõng dạc nói, nếu không phải bây giờ Lãnh Băng Băng đang ngủ, nếu nàng nghe được như vậy thì nhất định sẽ cho Hạ Thiên ăn đòn. Rõ ràng hắn nghĩ đến nàng, nhưn bây giờ hắn lại lật lọng là nàng nhớ hắn.



- Thì ra cục trưởng Lãnh ở đây.



Hoàng An Bình lúc này mới kịp phản ứng, trước đó hắn chỉ lo lắng vì chuyện của Bạch Thắng Thiên, hắn lại quên mất vấn đề này.

Hạ Thiên dùng giọng bất mãn hỏi:



- Sao các anh lại chạy đến đây cãi nhau.



- À, bạn gái của Tiểu Bạch bị người ta bắt vào đây.



Hoàng An Bình nói rõ chi tiết.

Hạ Thiên nhìn về phía Bạch Thắng Thiên, hắn dùng giọng tò mò hỏi:



- Ai bắt bạn gái của anh?



- Chính là vị đội trưởng Lương này.



Bạch Thắng Thiên nhìn Lương Tĩnh rồi nói, đến khi bạn gái hắn không có việc gì, hắn nhất quyết phải xử lý tên đội trưởng này.

Vẻ mặt Lương Tĩnh lúc này có chút tái nhợt, hắn căn bản không có quan hệ với hạ thiên, nhưng tất cả cảnh sát phân cục quận Đông đều biết người đẹp băng giá nổi tiếng có một người bạn trai cực kỳ khủng bố tên là Hạ Thiên. Lãnh Băng Băng là mỹ nữ cực phẩm siêu cấp, dù là ở nơi nào cũng trở thành đề tài cho người khác bàn tán. Tất nhiên ở phân cục quận Đông cũng không ai dám nói gì, nhưng lén bàn tán cũng không thiếu.

Có người nói đến Lãnh Băng Băng tất nhiên sẽ nói đến Hạ Thiên, lúc này trong phân cục quận Đông cũng không thiếu những lời đồn đãi về Hạ Thiên. Tuy Lương Tĩnh không biết Hạ Thiên là ia, nhưng hắn cũng biết đối phương không dễ trêu vào.

Lương Tĩnh cũng không biết Uông Đại Hải có cừu oán với Hạ Thiên, hắn chỉ cho rằng Uông Đại Hải có va chạm với Bạch Thắng Thiên, vì vậy hắn lựa chọn phương pháp đứng về phía Uông Đại Hải. Vì hắn biết rõ bối cảnh của Uông Đại Hải mạnh hơn Bạch Thắng Thiên rất nhiều.

Nhưng tình hìn bây giờ đã biến đổi, Lương Tĩnh không biết Hạ Thiên có bao nhiêu lợi hại, nhưng hắn biết rõ Lãnh Băng Băng cực kỳ khủng bố. Lúc này sự việc đã tiến triển quá mạnh, dù hắn muốn lùi bước nhưng bắt buộc đâm lao phải theo lao, quan trọng là hắn cũng nằm Uông Đại Hải trong tay, hơn nữa người này cũng không tầm thường, đủ để hủy diệt nửa đời sau của hắn. Vì vậy dù biết Hạ Thiên không dễ trêu chọc nhưng lúc này Lương Tĩnh bắt buộc phải đứng về phía Uông Đại Hải.

Hạ Thiên nhìn Lương Tĩnh, sau đó hắn nhìn Bạch Thắng Thiên rồi dùng giọng kỳ quái hỏi:



- Người này bắt vợ anh, vậy sao anh còn đứng đó?



- Sao?



Bạch Thắng Thiên không hiểu ý của Hạ Thiên.



- Đánh hắn đi!



Hạ Thiên tức giận nói, hắn có chút xem thường Bạch Thắng Thiên. Người này đúng là, vợ bị người ta bắt nhưng không có phản ứng, nếu là hắn thì đã đánh cho tên kia thành đầu heo.

Bạch Thắng Thiên không khỏi ngẩn ngơ, đánh sao? Hắn rất muốn đánh Lương Tĩnh, nhưng vấn đề là hắn không dám đánh cảnh sát, dù hắn có dám đánh cũng chẳng phải là đối thủ của Lương Tĩnh.



- Rất lớn lối.



Giọng điệu trào phúng của Uông Đại Hải vang lên:



- Dám đánh cả cảnh sát sao?



- Câm mồm, tôi không quan tâm đến ông, ông tiếp tục lắm mồm thì sẽ ăn đòn.



Hạ Thiên trừng mắt nhìn Uông Đại Hải, hắn bắt đầu cảm thấy tên ngu ngốc kia rất phiền phức.

Uông Đại Hải dùng ánh mắt xem thường nhìn Hạ Thiên:



- Đánh tôi? Cậu ngon thì đụng vào thử xem?



Hạ Thiên nghe nói như vậy thì dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Uông Đại Hải:



- Ngu ngốc muốn ăn đòn sao? Ông thích tự ngược đãi à?



- Hạ Thiên, nói chuyện phải khách khí một chút, nếu không tôi tố cáo cậu sỉ nhục người khác.



Uông Đại Hải hừ lạnh một tiếng:



- Còn nữa, không phải muốn đánh tôi sao? Đến đi, nếu cậu dám đánh tôi, tôi sẽ cho cậu ở lại cục cảnh sát...Á.......



Hạ Thiên đấm ra một quyền trúng mũi Uông Đại Hải, ngay sau đó Uông Đại Hải đã gào lên, máu mũi tuôn ra, hắn cảm thấy đất trời xoay chuyển, sau đó ngã ngửa xuống nền đất.



- Ngu như lợn, đúng là tự ngược, để tôi thỏa mãn cho ông.



Hạ Thiên hời hợt nói:



- Còn nữa, tên ngu ngốc, thật ra tôi rất thích qua đêm ở cục cảnh sát, đáng tiếc là Vợ cảnh sát tỷ tỷ lại không thích.



- Tốt, mày dám đánh tao, chuẩn bị ngồi tù đi thằng khốn.



Uông Đại Hải bị đánh cũng nổi điên, hắn chụp mũi đứng lên, bộ dạng giống như thực hiện được gian kế:



- Đội trưởng Lương, lúc nãy anh tận mắt thấy Hạ Thiên đánh người, anh có thể làm chứng cho tôi chứ?



Lương Tĩnh đưa mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó lại nhìn Uông Đại Hải, cuối cùng hắn cắn môi rồi gật đầu:



- Đúng vậy, tôi có thể làm chứng, Hạ Thiên cố ý gây thương tích, hơn nữa ra tay rất nặng, tình nghi đưa người vào chỗ chết.



- Lương Tĩnh, có loại cảnh sát như anh sao? Thế này mà tình nghi đưa người vào chỗ chết sao?



Hoàng An Bình không nhịn được phải nói.

Hạ Thiên cũng bất mãn:



- Thằng ngu, có mắt không vậy? Nếu tao muốn đánh chết thằng ngu này, bây giờ nó còn sống sao?



- Mày mắng ai?



Lương Tĩnh cũng lập tức nổi giận, dù gì hắn cũng là đội trưởng đội trật tự trị an, bình thường ra ngoài có biết bao người cung kính, bây giờ bị Hạ Thiên mắng, tất nhiên sẽ mất vui.



- Tao chửi mày, mày đúng là thằng ngu, hơn nữa còn mù.



Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.



- Con bà mày mới là thằng ngu, con mẹ mày mới mù.......



Lương Tĩnh giận tím mặt, hắn gào lên không chút phong độ. Đúng lúc này hắn cảm thấy trong mắt có chút đau đớn, trước mắt đột nhiên đen kịt, vì vậy mà giọng điệu trở nên hoảng sợ:



- Mắt của tôi, mắt của tôi làm sao vậy? Tôi không thấy, tôi không thấy gì cả.......



- Thằng ngu, mắt mù rồi, mà đã mù thì thấy cái gì nữa?



Hạ Thiên lười biếng nói.



- Mày, mày làm gì tao? Nói mau...Mày làm gì tao? Tao liều mạng với mày.



Lương Tĩnh gặp biến đổi lớn thì trở nên điên cuồng, hắn phóng về phía Hạ Thiên dựa theo ký ức.

Đáng tiếc là Lương Tĩnh không nhớ lầm nhưng không thể phóng về phía Hạ Thiên, hắn chỉ phóng về vách tường một cách cực kỳ quỷ dị, hơn nữa tốc độ lại rất nhanh. Đám người chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang lên, Lương Tĩnh đập đầu vào tường, sau đó hắn hự lên một tiếng rồi ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên không khỏi trợn mắt há mồm, Hạ Thiên rõ ràng quá mạnh, tiểu tử Lương Tĩnh này dễ dàng bị hắn thu phục.

Vẻ mặt đắc ý của Uông Đại Hải cũng không còn, hắn dùng ánh mắt oán hận nhìn Hạ Thiên rồi cắn răng nói:



- Mày làm gì?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch