Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 439: Không còn là xử nữ

Chương 439: Không còn là xử nữ





- Tôi cần gì phải quan tâm ông là ai, tóm lại đừng làm phiền tôi, tôi phải đi ngủ.



Hạ Thiên tức giận nói:



- Đừng cho rằng tôi không biết ông ở đâu, nếu ông tiếp tục làm phiền thì ăn đòn đấy.



- Đều là người trong giang hồ, không cần quá tuyệt tình, nếu Dao Dao đã rơi vào tay cậu, bây giờ cậu cứ nói điều kiện, dù là gì tôi cũng đồng ý.



Đầu dây bên kia có chút tức giận, còn có chút lo lắng.



- Ông bị sao vậy, cái gì mà Dao Dao rơi vào tay tôi, cô ấy đang mệt, đang nằm ngủ, tôi cũng rất mệt, nếu ông có vấn đề thì cứ đến bệnh viện, đừng làm phiền tôi.



Hạ Thiên có chút không hiểu nổi. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó hỏi:



- Rốt cuộc cậu là ai?



- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên, nghe rõ chưa? Rõ rồi thì đừng làm phiền tôi.



Hạ Thiên bây giờ không có tâm tình chạy xa đánh người, vì vậy hắn muốn đuổi đối phương ngay từ khi gọi điện thoại.



- Cậu là Hạ Thiên sao?



Người tự xưng là Sở Định Quốc có chút kinh ngạc:



- Cậu là chồng của Dao Dao, là Hạ Thiên sao?



- Nói nhảm, ngoài tôi ra thì có ai là Hạ Thiên?



Hạ Thiên tức giận nói:



- Này, rốt cuộc ông là ai? Sao phiền phức như vậy?



- Tôi là ông nội của Dao Dao.



Sở Định Quốc trả lời.

Hạ Thiên không khỏi có chút sững sờ, hắn không ngờ người điện thoại đến là ông nội của Sở Dao. Hắn nhớ Sở Dao đã nói qua nhiều lần, nói rằng ông nội muốn gặp hắn, nhưng trước nay hắn không có hứng gặp ông ta mà thôi.



- À, thì ra là ông, nể mặt vợ tôi, tôi không so đo với ông, tôi tắt điện thoại đây, đừng gọi đến nữa nhé, nếu không tôi chẳng nể mặt nữa đâu.



Hạ Thiên gần đây không có hứng thú với người già, hắn nói xong thì cúp điện thoại.

Lúc này Sở Định Quốc thật sự không tiếp tục gọi đến.

Nhưng tối nay trên đường cái thành phố Giang Hải xuất hiện một tình cảnh mưa máu gió tanh, Hắc Thương hội vừa mới xuất hiện không lâu đã bị diệt.

.......

Sáng sớm hôm sau.

Hạ Thiên rất ít khi nằm mơ, lúc này hắn lại có một giấc mộng đẹp, trong mơ hắn đang ăn bồ đào của cảnh sát tỷ tỷ. Nhưng khi hắn đang ăn say sưa thì cảnh sát tỷ tỷ lại mang bồ đào chạy mất, vì vậy mà hắn nhảy dựng lên muốn bắt cảnh sát tỷ tỷ quay về. Cuối cùng hắn giật mình tỉnh lại và thấy mình vẫn còn nằm trên giường.

Hạ Thiên không nhìn thấy cảnh sát tỷ tỷ, nhưng hắn cũng không cảm thấy quá buồn bực, vì hắn thấy hai quả nho đỏ rất đẹp, còn có hai quả cầu tuyết tuy không lớn nhưng rất xinh đẹp.

Hai quả nho đỏ và quả tuyết tròn là của Sở Dao, có thể thấy sau một đêm thì các vết thương của nàng đã khỏi hắn, trên cánh tay và bắp đùi trúng đạn cũng không còn dấu vết, làn da bóng loáng.

Lúc này Sở Dao đang dạng chân ngồi trên người Hạ Thiên, phía dưới là một chiếc khăn tắm, chỉ càn nhìn mái tóc ướt sũng thì biết ngay nàng vừa tắm xong.

Lúc này nàng đang cúi người chuẩn bị nhét quả nho đỏ vào trong miệng Hạ Thiên, nhưng đúng lúc Hạ Thiên thức dậy, vì vậy nàng phải ngồi thẳng người lên.



- Hì hì, chồng, anh cuối cùng cũng được em cứu tỉnh.



Sở Dao có chút đắc ý, sau đó nàng khẽ nhảy lên phóng xuống giường, nàng vẫy tay với Hạ Thiên rồi tiến vào nhà tắm.

Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn tình cảnh tươi mát vừa rồi biến mất, vì vậy hắn cũng nhảy dưng lên tiến vào phòng tắm. Sau đó hắn còn được nhìn thấy một hình ảnh còn tươi mát đẹp đẽ hơn, vì lúc này khăn tắm đã rời khỏi người Sở Dao.

Khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì Sở Dao đóng cửa phòng tắm, nàng khẽ nhảy lên ôm lấy người Hạ Thiên, hai tay om quanh cổ hắn, sau đó ghé sát tai nũng nịu:



- Chồng, tối qua thiếu chút nữa em đã chết, khi đó em nghĩ chết mà vẫn còn là xử nữ, còn chưa được chồng làm thịt thì rất đáng tiếc. Vì vậy, chồng, khi đó em đã quyết dịnh, tuyệt đối không thể để cho sự kiện kia phát sinh, anh phải biến em thành phụ nữ chân chính mới được.



- Đét.



Hạ Thiên cũng vỗ một cái lên mông Sở Dao, sau đó hắn dùng giọng mất hứng nói:



- Đừng nói lung tung, em có chồng không gì không làm được, sao có thể chết.



- Ư.......



Sở Dao rên rỉ một tiếng, sau đó bộ dạng rất đáng thương:



- Chồng, em biết sai rồi, nhưng bây giờ chủ động có phải là thục nữ không? Em mặc quần áo vào được không? Nhưng hình như em không còn quần áo, tất cả đều bẩn hết rồi...Ư.......



Sở Dao không còn nói được nữa, miệng đã bị chặn, Hạ Thiên sao có thể cho nàng mặc quần áo?

.......



- Ôi, đói bụng quá.



Vương Tiểu Nha mở mắt, nàng duỗi lưng, sau đó sờ lên bụng nhỏ, nàng vì đói mà thức dậy.



- Chị Sở, Hạ Thiên ca ca.......



Vương Tiểu Nha thuận miệng nói một câu, sau đó nàng ngồi dậy, xoa xoa mắt, nàng quay đầu nhìn phòng, sau đó có chút mơ hồ:



- Ủa, Hạ Thiên ca ca và chị Sở đi đâu rồi?



- Chẳng lẽ bọn họ ra ngoài ăn điểm tâm rồi sao?



Vương Tiểu Nha lầm bầm, sau đó nàng bước xuống giường tìm được điện thoại của Sở Dao, nhìn đồng hồ, đã là chín giờ, vì vậy mà không khỏi lẩm bẩm:



- Đi ra ngoài dùng cơm cũng không gọi mình, chị Sở quá mất nghĩa khí, nhất định là muốn chiếm Hạ Thiên ca ca một mình.



- Hạ Thiên ca ca nhất định sẽ mang bữa sáng về cho mình, lúc này mình chỉ cần chờ ở đây là được.



Vương Tiểu Nha nói xong thì chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt, sau đó chờ Hạ Thiên ca ca đưa bữa sáng về, nàng có thể được ăn.

Vương Tiểu Nha đẩy cửa phòng tắm nhưng không mở, nàng lập tức buồn bực, chẳng lẽ mình yếu sức, không thể mở được một cánh cửa sao?

Vương Tiểu Nha lại đẩy, cửa lại không mở, khi Vương Tiểu Nha cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên nghe được một âm thanh quái dị từ bên trong truyền ra.



- Có người tắm bên trong sao?



Vương Tiểu Nha cảm thấy kỳ quái, nhưng đây không phải là tiếng tắm rửa, trước nay nàng chưa từng nghe qua.



- Hạ Thiên ca ca, chị Sở, hai người là gì trong đó vậy?



Vương Tiểu Nha ở bên ngoài kêu lên.



- Á.......



Bên trong vang lên một âm thanh rất cao, Vương Tiểu Nha có thể phát hiện ra đó là âm thanh của Sở Dao.



- Chị Sở, chị làm gì bên trong vậy?



Vương Tiểu Nha lại hỏi:



- Hạ Thiên ca ca đi đâu rồi?



Bên trong vẫn không trả lời.

Vương Tiểu Nha chờ đợi một lúc lâu, sau đó nàng lại đến ngồi xuống bên mép giường, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy mê hoặc, nàng không hiểu Sở Dao làm gì bên trong, vì sao không để ý đến nàng? Còn nữa, Hạ Thiên ca ca đã đi rồi sao? Hay đã đi từ tối qua?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch