Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 467: Âm hỏa thiêu đốt

Chương 467: Âm hỏa thiêu đốt





- Cơ thể của chị có vấn đề.



Hạ Thiên nhìn Tống Ngọc Mị, bộ dạng rất chuyên chú:



- Trong cơ thể của chị tích lũy quá nhiều âm hỏa, tuy công lực chị rất mạnh nhưng vẫn không thể áp chế được. Tôi phải chữa tốt cho chị mới có thể đến gặp mặt thần tiên tỷ tỷ, nếu không lỡ may chị chết giữa đường, thần tiên tỷ tỷ biết được sẽ tức giận, tôi cũng không muốn làm thần tiên tỷ tỷ tức giận.



Tống Ngọc Mị có chút yên lặng, sau đó hắn mở miệng hỏi:



- Cậu có thể trị được sao?



- Tất nhiên, tôi là thần y đệ nhất.



Hạ Thiên nói bằng giọng tràn đầy tự tin. Nguồn truyện:



- Theo tôi được biết thì thầy thuốc sẽ không chữa bệnh không công cho tôi, cậu chữa cho tôi có điều kiện gì không?



Tống Ngọc Mị lại hỏi, có vẻ nàng vẫn rất cảnh giác với Hạ Thiên.



- À, tôi chữa bệnh cho người khác thì chỉ muốn tiền, nhưng chữa bệnh cho bạn của thần tiên tỷ tỷ, mà thần tiên tỷ tỷ lại là vợ tôi, tôi trị bệnh cho chị cũng không cần tiền.



Hạ Thiên trả lời.

Trong mắt Tống Ngọc Mị lóe lên cái nhìn quái dị, sau đó nàng tiếp tục hỏi:



- Chẳng lẽ cậu không hận là vừa rồi tôi đánh cậu bị thương sao? Vì sao bây giờ lại tình nguyện chữa bệnh cho tôi?



- Tôi là thầy thuốc, là thầy thuốc lương thiện, chị là người bệnh, dù chị là kẻ thù của tôi, tôi cũng sẽ chữa cho chị.



Hạ Thiên nghiêm trang nói:



- Sư phụ dạy tôi y thuật đã có nói, cứu người là thiên chức của thầy thuốc, dù đối phương là ai thì chúng tôi đều phải cứu.



- Sư phụ của cậu thật vĩ đại.



Giọng điệu của Tống Ngọc Mị có chút quái dị, sau đó nàng khẽ gật đầu:



- Vậy thì được, trước tiên cậu chữa bệnh cho tôi, cậu cần chuẩn bị thứ gì không?



- Không cần, tôi chỉ dùng ngân châm là được.



Hạ Thiên lắc đầu, sau đó hắn nhìn Tống Ngọc Mị:



- Nhưng trước tiên tôi phải bắt mạch cho chị, phải chuẩn đoán chính xác tình huống.



- Không có vấn đề, cậu đến đây đi.



Tống Ngọc Mị lúc này có vẻ rất dễ nói chuyện, nàng chủ động vươn cánh tay trong suốt ra.

Hạ Thiên lách người đi đến bên cạnh Tống Ngọc Mị, hai ngón tay khẽ vươn ra áp lên cổ tay của nàng, trong lòng thầm nói một câu:



- Làn da cũng tốt như thần tiên tỷ tỷ, không biết gương mặt thế nào.



Hạ Thiên nghĩ vậy mà không khỏi ngước lên nhìn mặt Tống Ngọc Mị, tất nhiên hắn cũng chẳng thấy gì, gương mặt Tống Ngọc Mị vẫn được bao phủ trong một tầng sợi tơ, hắn chỉ có thể nhìn được cặp mắt đẹp kia mà thôi.



- Thế nào, cậu định trị ra sao?



Tống Ngọc Mị mở miệng hỏi, trong mắt lóe lên cái nhìn chán ghét.



- À, đơn giản thôi, trong cơ thể của chị quá nhiều âm hỏa, có một phần chị có thể khống chế, nhưng một phần khác lại thừa mứa, đây chính là phần gây tổn hại với chị, chúng không có gì tốt, chỉ muốn tính mạng của chị.



Hạ Thiên nhanh chóng nói:



- Bây giờ chị đã phân tán âm hỏa ra khắp nơi, nhưng chị chỉ trị phần ngọn, tôi có thể thông qua châm cứu để trừ khử âm hỏa ra ngoài, như vậy chị sẽ không có vấn đề gì.



Tống Ngọc Mị nghe nói như vậy thì có vài phần tin tưởng Hạ Thiên, vì đây đúng là hiện trạng của nàng lúc này, ít nhất điều này cũng nói rõ bản lĩnh của đối phương.



- Vậy thì được, cậu trị cho tôi đi.



Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, sau đó nàng nghĩ đến một chuyện:



- Đúng rồi, nãy giờ tôi chưa hỏi tên cậu, vậy cậu tên gì?



- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.



Hạ Thiên chưa từng giấu diếm tên của mình, sau đó hắn lại hỏi Tống Ngọc Mị:



- Tôi sẽ bắt đầu châm cứu cho chị, bây giờ chị nằm xuống đi.



Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu, nàng nằm xuống bên giường có vẻ rất phối hợp. Hạ Thiên lấy ra một cây ngân châm, hắn đâm xuống cánh tay của nàng, nhưng đáng tiếc là một châm này không vào trong cơ thể của Tống Ngọc Mị, ngân châm bị bộ quần áo đặc thù của nàng chặn ở bên ngoài.



- Quần áo này làm bằng thứ gì vậy?



Hạ Thiên lầm bầm:



- Sao đâm không vào?



- Quần áo của tôi có tính chất đặc thù.



Trên mặt Tống Ngọc Mị có chút kỳ quái:



- Cậu không đâm vào được chỉ là bình thường, thế này đi, cậu nói cho tôi biết muốn đâm vào đâu, tôi sẽ có biện pháp cho cậu đâm vào.



- À, vậy thì được.



Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng nói ra mười cái tên, những bộ vị này rất bình thường, không phải bộ vị quan trọng, cũng không quá mẫn cảm.

Tống Ngọc Mị nghe được những bộ vị này cũng yên tâm hơn, rõ ràng nàng chưa hoàn toàn tin tưởng Hạ Thiên, nhưng vì thân thể sinh ra tình huống không xong, vì vậy nàng chỉ có thể tin Hạ Thiên một lần. Nhưng dù là như vậy thì nàng cũng có một vài biện pháp phòng hờ, cũng không thể cho người khác nắm giữa vận mệnh của mình.



- Được rồi, cậu có thể tiếp tục.



Sau đó Tống Ngọc Mị mở miệng nói.

Hạ Thiên có chút kỳ quái, hắn cũng không thấy Tống Ngọc Mị có bất kỳ động tác gì, nhưng bây giờ hắn đâm châm vào cánh tay nàng, đã vào bên trong không chút trở ngại.



- Người này có bản lĩnh quá mạnh, muốn đánh nàng cũng không dễ.



Hạ Thiên thầm nói một câu, sau đó hắn cầm lấy ngân châm và bắt đầu đâm lên người Tống Ngọc Mị.

Tốc độ đâm kim của Hạ Thiên là rất nhanh, chỉ vài giây đồng hồ hắn đã đâm vài chục châm, mỗi bộ vị đều được đâm vài lần, sau đó hắn ngừng lại cười hì hì nhìn Tống Ngọc Mị.

Tống Ngọc Mị cảm thấy nụ cười của Hạ Thiên rất quỷ dị, nhưng nàng đang định nói gì đó thì cảm thấy thân thể của mình có gì đó không đúng. Lúc này những phần âm hỏa được nàng cho ra phân tán khắp thân thể chợt hội tụ về phía đan điền, khoảnh khắc này trong đan điền tràn đầy âm hỏa, hơn nữa càng tụ càng nhiều, giống như sắp có dấu hiệu bùng nổ.



- Cậu làm gì với tôi?



Tống Ngọc Mị quát lên nghiêm nghị.



- Không có gì.



Hạ Thiên ra vẻ rất vô tội:



- Tôi chỉ muốn giúp chị phóng thích tất cả âm hỏa ra mà thôi.



- Sao tôi không cảm giác được âm hỏa phóng thích.



Tống Ngọc Mị tức giận nói.



- À, đơn giản thôi, vì đan điền của chị sắp nổ rồi.



Hạ Thiên vẫn tỏ ra rất vô tội:



- Nếu như trong người chị đủ âm hỏa thì đan điền sẽ không chống đỡ được mà phát nổ, vì vậy mà âm hỏa sẽ được phóng thích ra ngoài.



Tống Ngọc Mị lập tức hiểu ra, nàng bị người ta chơi xỏ, vì vậy nàng vỗ một chưởng về phía Hạ Thiên. Nhưng khi vừa đánh được một nửa thì nàng cảm giác được đan điền trở nên đau đớn, cùng lúc này nàng phát hiện một chưởng của mình không còn chút sức lực, đừng nói là giết người, giết muỗi còn chưa được.



- Lúc này chị đã không đánh lại tôi rồi phải không?



Hạ Thiên có chút đắc ý:



- Tam sư phụ nói không sai, muốn đánh bại kẻ địch, không nhất định phải mạnh hơn kẻ địch, chỉ cần làm cho kẻ địch yếu hơn là được.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch