Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 61: Phong Nhũ Sương

Chương 61: Phong Nhũ Sương




Khi thấy bộ dạng Hạ Thiên giống như không muốn chữa bệnh cho Tam thúc thì Liễu Vân Mạn cũng không biết làm gì hơn, nàng biết rõ chuyện này không nên trách Hạ Thiên, ai bảo Tam thúc nói hắn là kẻ lừa đảo.

Nhưng Liễu Vân Mạn cũng không thật sự lo lắng, vì Hạ Thiên chỉ nói không muốn chữa bệnh cho Tam thúc, cũng chưa nói không chữa cho những anh chị em họ của nàng. Nàng tin, dù Tam thúc không muốn trả thù lao thì Hạ Thiên vẫn tình nguyện chữa trị cho những người anh em họ của nàng, mà chỉ cần bọn họ được chữa trị tốt thì nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành.



- Hạ Thiên, tôi sẽ thuyết phục Tam thúc.



Liễu Vân Mạn nói, tất nhiên nàng cũng không hy vọng Tam thúc sẽ chết, nhưng nếu chú nàng không quan tâm đến mạng sống của mình thì cũng khó thể trách người ngoài.

Đến tối Liễu Vân Mạn còn phải trực ban, hơn nữa nàng còn phải đưa em gái đến bệnh viện kiểm tra tình huống, vì vậy mà lập tức đề nghị đến bệnh viện, cũng tiện đường đưa Hạ Thiên về cửa hàng hoa.

Nếu Liễu Vân Mạn đã muốn đến bệnh viện thì Hạ Thiên tất nhiên sẽ không muốn ở lại đây, sau đó ba người ngồi xe Liễu Vân Mạn rời khỏi khu dân cư Danh Điển.



- Này, thứ kia của anh có thể dùng tốt sao?



Cô gái gầu như cây sậy ngồi trong xe do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.



- Cái gì?



Hạ Thiên không biết Tiểu Anh đang hỏi về vấn đề gì.



- Anh nói về thuốc nâng ngực Phong Nhũ Sương gì đó.



Cô gái gầu như cây sậy thở phì phò:



- Thật sự có thể làm cho em thành độ B à?



- Tất nhiên, đây là thuốc dùng cây đu đủ nước ngàn năm luyện chế ra.



Hạ Thiên tuyệt đối có lòng tin với chính mình.



- Làm gì có cây đu đủ nước ngàn năm, vừa nghe đã biết đang lừa người.



Cô gái gầu như cây sậy chợt bĩu môi:



- Thứ kia có thể tồn tại ngàn năm được sao?



- Em thì hiểu cái quái gì, cây đu đủ nước ngàn năm kết trái đu đủ, nước của trái đu đủ đó gọi là nước đu đủ ngàn năm.



Hạ Thiên dùng ánh mắt xem thường nhìn Tiểu Anh, nha đầu này quá ngốc.

Cuối cùng Hạ Thiên còn bổ sung thêm một câu:



- Hơn nữa bảo tồn một cây đu đủ nước ngàn năm cũng không phải vấn đề quá khó, chẳng qua không ai bảo tồn mà thôi.



- Anh rõ ràng nói sai quan điểm.



Tiểu Anh không phục.



- Anh không tranh chấp với em, rốt cuộc em có mua Phong Nhũ Sương không?



Hạ Thiên thật ra cũng hy vọng mình có tiền, tuy không tiền vẫn có thể tán gái nhưng có tiền tán gái vẫn tốt hơn.



- Em...Em mua.



Tiểu Anh khẽ cắn môi, cuối cùng nàng hạ quyết tâm:



- Bao nhiêu?



- Một trăm ngàn.



Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó lại chêm thêm một câu:



- Rẻ như bèo.



- Cái gì?



Tiểu Anh thét lên kinh hoàng:



- Anh nói bao nhiêu?



- Một trăm ngàn, lỗ tai của em có vấn đề sao?



Hạ Thiên có chút buồn bực:



- Vừa rồi anh chữa bệnh đã giúp em làm thông kinh mạch, lỗ tai của em chắc không có vấn đề mà ánh mắt hình như lại bị ảnh hưởng thì phải.



- Anh...Anh...Anh mới có vấn đề.



Tiểu Anh cực kỳ tức tối:



- Một lọ Phong Nhũ Sương mà anh bán một trăm ngàn, như vậy anh còn nói là rẻ sao?



- Này, anh nể mặt chị Vân Mạn mới bán em giá một trăm ngàn, nếu là người khác thì anh đã bán giá một triệu. Dù sao anh cũng chỉ có một lọ, em có mua không?



Hạ Thiên có chút không vui, nếu chẳng phải trên người chỉ còn một trăm đồng thì hắn nhất định phải bán giá một triệu.



- Một trăm vạn sao?



Tiểu Anh trừng mắt nhìn Hạ Thiên:



- Sao anh không đi ăn cướp?



- Cướp sao?



Hạ Thiên nhìn Tiểu Anh:



- Em ngốc thế? Những chuyện vô sỉ như vậy sao anh có thể đi làm cho được? Cướp ngân hàng cùng lắm chỉ được vài chục triệu "bọ", anh chữa bệnh cho người ta cũng được vài chục triệu, cần gì phải đi cướp?



Tiểu Anh lập tức không thể phản bác, người này nói không sai, hắn vừa mở miệng muốn chữa bệnh cho Tam thúc đã muốn lấy vài chục triệu, đúng là chữa bệnh còn nhiều tiền hơn cả đi cướp.



- Này, Hạ Thiên, Phong Nhũ Sương của cậu có thể dùng được sao?



Liễu Vân Mạn đang lái xe chợt mở miệng nói.



- Tất nhiên là có thể dùng, nhưng chị Vân Mạn, thứ này chị dùng không hợp, thật ra người phụ nữ có bộ ngực phù hợp với riêng mình, bây giờ ngực chị đã rất "ngon", nếu lớn quá thì sẽ khó coi.



Hạ Thiên vội vàng nói.



- Sắc lang!



Tiểu Anh thầm nói một câu.

Liễu Vân Mạn cũng bị lời nói của Hạ Thiên làm cho đỏ mặt, nàng vội vàng giải thích:



- Không phải tôi dùng, nếu Tiểu Anh muốn thì tôi sẽ mua tặng nó.



- Chị Vân Mạn, chị thật sự muốn mua sao?



Hạ Thiên có chút buồn bực.



- Thế nào, cậu không bán sao?



Liễu Vân Mạn thấy bộ dạng của Hạ Thiên thì vội hỏi.



- Đúng vậy, sao tôi có thể bán cho chị được?



Hạ Thiên gật đầu:



- Chị là vợ tôi, những thứ gì của tôi thì tất nhiên cũng chỉ tặng chị mà thôi.



Hạ Thiên có chút buồn bực, thứ của mình khó thể đem bán kiếm lời, xem ra muốn tìm được tiền cũng rất khó.



- Chị tôi là vợ anh lúc nào?



Tiểu Anh phì phò nói một câu, nhưng sau đó nàng thấy chị mình không phản bác thì không khỏi kinh hoàng:



- Chị, chẳng lẽ trước đó chị cảm tạ anh ấy là muốn lấy thân báo đáp sao?



- Tiểu hài tử đừng nói đến những chuyện này.



Liễu Vân Mạn tức giận nói.



- Cái gì mà tiểu hài tử, em đã hai mươi, thậm chí còn lớn tuổi hơn tên sắc lang này.



Tiểu Anh dùng giọng không phục nói.



- Được rồi, tóm lại việc này không liên quan gì đến em.



Liễu Vân Mạn nói xong thì nhìn Hạ Thiên:



- Phong Nhũ Sương của cậu có đây không?



- Có!



Hạ Thiên lấy ra từ trong túi quần một chiếc bình nhỏ, hắn đưa nó cho Liễu Vân Mạn:



- Chị Vân Mạn, tặng cho chị, nhưng chị cũng đừng nên dùng cho mình.



- Biết rồi.



Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Hạ Thiên:



- Cậu không thích, tất nhiên tôi sẽ không cần.



- Chết rồi, sắc lang này thật sự là anh rể của mình.



Tiểu Anh thầm thì nói, khi thấy chị muốn lấy Phong Nhũ Sương mà tên sắc lang kia không đòi thù lao, rõ ràng chị đã đồng ý với lời nói của hắn trước đó, dù chị không thừa nhận thì hành động như vậy cũng coi là chấp nhận.



- Cầm lấy đi, sau này nên ăn mặc bình thường lại, nếu không sẽ chẳng tìm được người yêu đâu.



Liễu Vân Mạn đưa chai thuốc cho em gái.



- Biết rồi, chị à.



Tiểu Anh dùng giọng không còn chút sức lực nói một câu.

Tiểu Anh suy nghĩ một chút rồi lại hỏi:



- Này, anh rể sắc lang, thứ này dùng thế nào.



- Trực tiếp bôi lên chỗ đó, lần đầu tiên đừng bôi quá nhiều, bôi liên tục trong vòng một tháng là được.



Hạ Thiên khá thỏa mãn với cách xưng hô của Tiểu Anh, hắn còn kiên nhẫn dặn dò vài câu:



- Mỗi ngày bôi một lần, bôi trước khi đi ngủ, khi bôi nên chịu khó xoa bóp, nếu thấy cảm giác nóng nóng là hữu hiệu.



- Biết rồi, cám ơn anh rể sắc lang.



Tiểu Anh nhìn chai thuốc mà trong lòng có chút chờ mong, anh rể này dù là sắc lang nhưng lại là thần y, thuốc của thần y thì chắc chắn sẽ có hiệu quả. Tất nhiên nàng cũng không muốn bỏ ra một trăm ngàn để mua thuốc, nhưng bây giờ nếu không cần tiền cũng có hàng, như vậy phải đoạt cho bằng được.

Hạ Thiên nghĩ lại, thuốc cũng đã được đưa ra ngoài, cũng có người tình nguyện cho hắn chữa bệnh, nhưng tiền thì không kiếm được. Tuy không tiền có thể tìm được vợ, nhưng không tiền sao có thể nuôi vợ?

Nuôi vợ phải cần nhiều tiền, nhưng vợ còn chưa đến tay mà hắn đã vứt đi một lọ Phong Nhũ Sương giá trị hơn triệu bạc.

Khi Hạ Thiên quay trở lại cửa hàng hoa thì lập tức phát hiện có người đến thăm.

Hạ Thiên cảm thấy trên đời có nhiều chuyện rất kỳ quái, khi hắn toàn tâm toàn ý muốn biến Tôn Hinh Hinh thành vợ thì luôn không có cơ hội, nhưng ngày đó vô tình đi ngủ muộn, sáng sớm thức dậy đã thấy Tôn Hinh Hinh ngủ cùng giường. Mà bây giờ hắn muốn tìm chút tiền từ trên người Tiểu Anh nhưng không thành công, đến khi hắn cảm thấy mất đi cơ hội kiếm tiền và quay lại cửa hàng hoa thì có người chủ động đưa tiền đến.

Người đưa tiền đến chính là Hoàng Hải Đào, nửa giờ trước Hoàng Hải Đào ăn mặc bình thường đến cửa hàng hoa Hinh Hinh, nói là đến thăm hỏi Hạ Thiên. Lão rất khách khí với Tôn Hinh Hinh, khách khí đến mức làm Tôn Hinh Hinh cảm thấy khó thể thích ứng.

Tôn Hinh Hinh vốn định điện thoại cho Hạ Thiên nhưng Hoàng Hải Đào lại ngăn cản, lão nói không muốn làm ảnh hưởng đến Hạ Thiên, lão ở cửa hàng chờ là được.

Nếu Hoàng Hải Đào đã nói như vậy thì Tôn Hinh Hinh cũng không gọi điện, nàng cũng không ngốc, chỉ cần nhìn bộ dạng là biết có tám phần Hoàng Hải Đào có chuyện muốn cầu Hạ Thiên.



- Hạ tiên sinh, cậu đã về rồi à?



Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì Hoàng Hải Đào lập tức đứng lên chào đón, bộ dạng rất cung kính, khác biệt một trời một vực với bộ dạng nổi trận lôi đình trong phòng thẩm vấn.



- Là ông sao? Ông tìm tôi có chuyện gì?



Hạ Thiên cũng không có cảm tình với Hoàng Hải Đào.



- Hạ tiên sinh, lần này tôi đến để xin lỗi, ngày hôm qua thái độ của tôi là không đúng, kính xin Hạ tiên sinh bỏ quá cho, lúc đó tôi bất đắc dĩ.......



Hoàng Hải Đào dùng giọng cung kính giải thích.



- Nếu xin lỗi là xong thì sinh ra cảnh sát làm gì?



Hạ Thiên khoát tay:



- Tôi là người thù dai, nhưng ông yên tâm, tôi không so đo với ông, bình thường tôi cũng chẳng quan tâm đến những nhân vật nhỏ nhoi.



Hoàng Hải Đào cảm thấy rất bức bối, chỉ sợ nếu không tự cưỡng ép sẽ bị phá hỏng. Lão đường đường là cục trưởng cục công an mà bị người ta coi là nhân vật nhỏ nhoi, nhưng lúc này lại không dám phản bác, ngay cả Cao Nhân Hiên còn không làm gì được đối phương, lão thì tính là gì?



- Hạ tiên sinh, thật ra lần này còn có chuyện cầu tiên sinh hỗ trợ, chính là con trai.......



Hoàng Hải Đào cảm thấy rất ngột ngạt, nhưng vì con thì có ngột ngạt cũng chẳng sao. Trước đó lão không tin Hạ Thiên, nhưng bây giờ lão đã tin. Cao Danh Dương bị người này làm gì đó mà hôn mê, trong bệnh viện có rất nhiều giáo sư nhưng đều ăn hại, không làm được gì, đối phương đến chỉ châm vài cái thì Cao Danh Dương đã tỉnh. Đây là sự việc mà chính viện trưởng Hà Minh của bệnh viện Phụ Nhất nói ra, lão không thể không tin.



- À, ông muốn tôi chữa bệnh cho con trai sao?



Hạ Thiên lập tức hiểu ra, sau đó hắn ý thức được Hoàng Hải Đào đến đưa tiền cho mình, lúc này hắn rốt cuộc cũng có thể kiếm tiền.



- Vâng, vâng, Hạ tiên sinh quả nhiên nhìn rõ mọi chuyện. Nguồn truyện:



Hoàng Hải Đào liên tục gật đầu, sau đó lão dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hạ Thiên:



- Xin hỏi Hạ tiên sinh có thể ra ta giúp đỡ hay không?



- Không có gì.



Hạ Thiên đáp ứng cực kỳ sảng khoái:



- Nhưng ông phải trả thù lao.



- Cám ơn Hạ thần y.



Hoàng Hải Đào chợt vui mưng, cách xưng hô cũng thay đổi:



- Chỉ cần Hạ thần y tình nguyện ra tay giúp đỡ, tất nhiên sẽ phải trả thù lao.



Hoàng Hải Đào dừng lại một lúc rồi lại hỏi:



- Xin hỏi Hạ thần y phí điều trị là bao nhiêu?



- À, không nhiều lắm, một triệu.



Hạ Thiên dùng giọng hời hợt nói.



- Một triệu sao?



Hoàng Hải Đào chợt ngây người, tuy lão đã sớm biết Hạ Thiên sẽ lấy giá cao nhưng như vậy không phải cũng quá mắc sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch