Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 625: Vụ nổ trong công viên

Chương 625: Vụ nổ trong công viên





- Người nào?



Mộc Hàm có chút sững sờ, sau đó nàng cũng vô thức liếc mắt nhìn khắp chung quanh, nàng làm như vậy cũng phát hiện tình huống có gì đó là lạ.

Dù bây giờ bầu trời đã bắt đầu tối nhưng Mộc Hàm vẫn có thể phát hiện ra chung quanh có vài người đi bộ, cũng có nhiều cặp tình nhân ngồi trên ghế đá. Nhưng nếu chỉ cần nhìn kỹ thì phát hiện ra đám người này chỉ là giả, nhưng Mộc Hàm cũng nhanh chóng phát hiện ra đám người này không phải đến vì mình và Hạ Thiên, vì ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm vào một hướng, thực tế nàng và Hạ Thiên hôm nay đến đây thì người khác cũng khó thể dự đoán được, vì vậy không có khả năng người ta chờ bọn họ đến.



- Những người kia còn mang theo súng.



Hạ Thiên lúc này còn nói thêm.



- Chồng, bọn họ có phải là......



Mộc Hàm khẽ nói:



- Hình như có chuyện gì đó xảy ra.......



- Ầm!



Một tiếng nổ lớn vang lên từ một nơi không xa cắt đứt lời nói của Mộc Hàm, một thùng rác ở cách xa bọn họ vài trăm mét chợt phát nổ.

Tiếng nổ lập tức làm kinh động đám người âm thầm giấu súng, lập tức có vài chục người từ bốn phía phóng về phía phát ra tiếng nổ.



- Thục Mẫn, Thục Mẫn, sao lại là em? Mau, gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương.......



Ở phía bên kia vang lên một tiếng hô lớn, có vẻ cực kỳ lo lắng.

Vẻ mặt Mộc Hàm có hơi biến đổi:



- Sao lại là cô ta?



- Ai vậy?



Hạ Thiên kỳ quái hỏi một câu.



- Chồng, nhanh, chúng ta sang xem thế nào.



Mộc Hàm kéo Hạ Thiên chạy về phía địa điểm gặp chuyện không may.

Mười mấy người đang vây quanh chỗ đó, trên mặt đất là một người phụ nữ trung niên, toàn thân đầy máu đen, chỉ cần nhìn qua là biết đã hôn mê. Ở bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, vẻ mặt người này rất lo lắng, hắn muốn ôm người phụ nữ trung niên nhưng lại không dám động vào.



- Xe cứu thương đâu? Sao còn chưa tới?



Người đàn ông trung niên lúc này rõ ràng đã mất đi tỉnh táo, nếu không hắn sẽ chẳng hỏi câu này, vì vừa điện thoại còn chưa đến một phút đồng hồ, xe cứu thương cũng không đến nhanh như vậy.



- Cục trưởng Đàm, có chuyện gì xảy ra?



Mộc Hàm kéo Hạ Thiên lao đến, nàng dùng giọng ân cần hỏi người đàn ông trung niên.

Mộc Hàm nhìn người phụ nữ trung niên trên mặt đất mà kinh hoàng:



- Đây là giáo sư Mai sao? Chồng, mau hỗ trợ cứu người.



Hạ Thiên không nghĩ ra:



- Vợ, bọn họ là ai?



- Chồng, đây là cục trưởng Đàm Lập Tân cục đả kích tham quan của viện kiểm sát thủ đô, người bị thương chính là vợ của cục trưởng Đàm, giáo sư Mai Thục Mẫn. Cậu nhanh chóng trị thương cho giáo sư Mai, trước kia cục trưởng Đàm đã từng giúp tôi.



Mộc Hàm nhanh chóng nói:



- Tình huống cụ thể tôi sẽ nói sau.



- À, được rồi.



Nghe nói đối phương đã từng giúp Mộc Hàm, vì vậy Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn lấy ra một cây ngân châm rồi ngồi xổm xuống chuẩn bị thi châm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



- Là cô sao?



Đàm Lập Tân lúc này cũng nhận ra Mộc Hàm, sau đó hắn nhìn Hạ Thiên:



- Vị này là.......



- Cục trưởng Đàm, đây là chồng tôi, là Hạ Thiên, anh có lẽ đã nghe qua tên tuổi của cậu ấy rồi chứ?



Mộc Hàm nhanh chóng nói:



- Tình hình vết thương của giáo sư Mai có vẻ rất nặng, xe cứu thương sợ sẽ đến không kịp, vì vậy hãy để chồng tôi cứu chị ấy.



- Thần y Hạ Thiên sao?



Đàm Lập Tân lập tức cười ngây ngốc, hắn nhìn Hạ Thiên mà hình như cảm thấy khó tin vì đối phương trẻ như vậy. Hắn đã từng nghe qua tên tuổi của Hạ Thiên, nhưng chẳng qua chỉ là nghe qua mà thôi, tình huống cụ thể không rõ ràng lắm, vì vậy cũng không biết Hạ Thiên có bộ dạng thế nào.

Hạ Thiên cũng không quan tâm Đàm Lập Tân có tin hay không, dù sao vợ đối phương cũng cần hắn hỗ trợ, vì vậy mà lập tức trở nên bận rộn. Hắn lấy ngân châm trực tiếp đâm lên người của Mai Thục Mẫn.

Tuy Mai Thục Mẫn bị vụ nổ làm bị thương nhưng rõ ràng cũng không quá trực tiếp, hơn nữa uy lực của vụ nổ cũng không lớn, vì vậy ngoại thương cũng không quá nghiêm trọng. Ngược lại thì nàng cũng bị nội thương do sóng chấn động, cũng vì vậy mà bây giờ mới sinh ra tình trạng hôn mê.

Đây rõ ràng không phải là nan đề với Hạ Thiên, hắn chỉ mất vài phút ngắn ngủi đã liên tục đâm vài trăm châm lên người Mai Thục Mẫn, sau đó hắn thu hồi ngân châm rồi đứng lên nói với Mộc Hàm:



- Vợ, xong rồi.



- Điềm Điềm, Điềm Điềm.



Một giọng nói lo lắng từ dưới đất vang lên, Mai Thục Mẫn vừa hôn mê lập tức bò lên, sau đó nàng nhìn khắp chung quanh rồi chụp lấy tay Đàm Lập Tân:



- Lập Tân, Điềm Điềm đâu? Bọn họ đã thả Điềm Điềm chưa?



- Thục Mẫn, em không sao rồi à?



Đàm Lập Tân dùng ánh mắt khó tin nhìn vợ, sau đó hắn dùng một tay ôm lấy nàng.



- Em không sao, em tốt lắm, nói mau, Điềm Điềm đâu? Chúng ta cũng đã trả tiền, chẳng lẽ bọn họ không thả người?



Mai Thục Mẫn vội vàng hỏi.



- Giáo sư Mai, bọn cướp cũng không thả người, chị vừa đem tiền đến thùng rác, một lúc lâu sau thùng rác đã nổ tung. Theo tôi phán đoán thì đối phương căn bản không có ý muốn thả người.



Một tên cảnh sát mặc thường phục tiến lên nói:



- Mà trước đó bọn họ muốn bắt giáo sư Mai đến đưa tiền chuộc, có lẽ vì nhắm vào mục tiêu là chị.



- Tôi...Tôi bị bom làm cho bị thương sao? Tôi vừa hôn mê sao? Tôi hôn mê bao lâu rồi? Còn chưa tìm được Điềm Điềm...Vậy có phải đã xảy ra chuyện rồi không?



Mai Thục Mẫn càng nói càng kích động, sau đó nàng bắt đầu ôm lấy tay Đàm Lập Tân để lay động qua lại:



- Anh nói đi, Điềm Điềm rốt cuộc bị làm sao vậy? Em đã nói anh không nên đắc tội với nhiều người, bây giờ thì tốt chưa? Nếu Điềm Điềm xảy ra chuyện thì em sẽ không để yên cho anh đâu.......



Mai Thục Mẫn lớn tiếng khóc rống, đám cảnh sát mặc thường phục ở bên cạnh tỏ ra hổ thẹn. Con gái của Đàm Lập Tân bị bắt cóc, bọn họ căn bản không tìm thấy bọn cướp, hơn nữa còn sa vào bẫy của đám cướp, thiếu chút nữa đã làm cho Mai Thục Mẫn bị nổ chết.



- Thục Mẫn, em chỉ hôn mê một lúc mà thôi, con gái không có việc gì, trước đó anh còn nghe thấy giọng nói của nó, sẽ không lập tức xảy ra chuyện nhanh như vậy được, em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu con gái quay về.......



Đàm Lập Tân ôm vợ, hắn an ủi nàng, vẻ mặt có chút bi phẫn.

Chuông điện thoại di động vang lên, lúc này tiếng chuông phát ra từ trên người Đàm Lập Tân. Lúc này hắn vội vàng lấy điện thoại ra, sau khi nhìn thoáng qua dãy số thì lập tức nhận điện thoại, sau đó hắn rống lên phẫn nộ:



- Các người rốt cuộc muốn thế nào? Con gái tôi đâu?



- Đàm Lập Tân, cảm giác khi vợ bị nổ bị thương là thế nào? Tôi đã sớm cảnh báo anh rồi, làm người phải có chừng có mực, những chuyện không nên thì đừng tra xét, nhưng anh lại không nghe lời, đây chính là kết cục của anh.



Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh lạnh lùng:

- Anh còn muốn con gái sao? Ha ha ha, yên tâm, tôi sẽ trả con gái cho anh, nhưng điều kiện tiên quyết là con gái anh phải có thể sống qua tối nay. Đêm nay tôi sẽ cho nó trả qua một đêm khó quên, ngày mai tôi sẽ đưa nó về cho anh, còn lúc đó là người sống hay thi thể thì phải xem con gái của anh có chịu đựng được mười mấy người đàn ông hay không, ha ha ha ha.......






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch