Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 65: Mỹ nhân tóc vàng

Chương 65: Mỹ nhân tóc vàng





- Hack thế nào?



Hạ Thiên hỏi, sau đó Tôn Hinh Hinh lập tức nghĩ đến vấn đề, Hạ Thiên là "gà máy tính", là một loại gà có cấp bậc, nếu để hắn đi hack người ta thì rõ ràng khó hơn cả trúng xổ số.

Tôn Hinh Hinh đang muốn nói là Hạ Thiên không thể nào hack được, đúng lúc này màn hình máy tính của nàng chợt đen ngòm, sau đó bên trên còn lóe lên hai dòng chữ: "Đến đánh tao đi, tao đang ở phòng 1208 khách sạn Khải Duyệt!"



- À, đây chính là hack!



Tôn Hinh Hinh nhìn màn hình của mình, nàng cảm thấy dở khóc dở cười, đối phương là ai, sao có thể làm màn hình của mình đen ngòm nhanh như vậy.

Mà Hạ Thiên cũng đứng lên chạy khỏi phòng ngủ của Tôn Hinh Hinh.



- Hạ Thiên, cậu đi đâu vậy?



Tôn Hinh Hinh vội hỏi.



- Tôi đi đánh nó.



Khi những lời này vang lên thì Tôn Hinh Hinh nghe thấy tiếng đóng cửa, cứ như vậy mà Hạ Thiên phóng khỏi nhà.

Tôn Hinh Hinh chợt cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ đây mới gọi là pk?

Hạ Thiên không biết khách sạn Khải Duyên nằm ở nơi nào, vì vậy hắn chỉ có thể ngồi xe taxi. Lúc này trên người hắn chỉ có một trăm đồng, nhưng cũng không sao, mai hắn sẽ có một triệu.

Hạ Thiên mất ba mươi đồng để đi đến khách sạn Khải Duyên, khách sạn này người ra kẻ vào khá đông, cũng không ai tiến lên ngăn cản Hạ Thiên. Hắn đi vào thang máy lên lầu mười hai rất thuận lợi, sau đó hắn tìm được phòng 1208.

Vì Hạ Thiên rất tức giận nên căn bản không cần gõ cửa, hắn trực tiếp đá văng cửa, sau đó phóng ngay vào.

Một người đẹp tóc vàng đúng lúc từ phòng tắm đi ra, trên người nàng là một chiếc khăn tắm, đầu ướt sũng, rõ ràng mới tắm xong. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Hạ Thiên nhìn người đẹp tóc vàng với nửa thân đang để trần mà sững sờ, sao lại là phụ nữ? Hắn muốn đánh một thằng đàn ông.

Hạ Thiên chợt sững sờ mà người đẹp tóc vàng cũng đã ra tay, nàng đột nhiên phóng về phía Hạ Thiên, một tay cầm khăn tắm, tay còn lại được xiết chặt thành nắm đấm. Nàng hung hăng phóng về phía Hạ Thiên, mục tiêu là cuống họng, rõ ràng muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Khi nguy hiểm đến gần thì Hạ Thiên chợt phản ứng, hắn lách người né sang một bên, sau đó tiến thẳng vào bên trong. Vì lúc này hắn thấy bên trong còn có một gian phòng, hắn nghĩ rằng tên đàn ông mình cần tìm đang ở bên trong, hắn đến đây để đánh tên khốn đàn ông, không đánh người đẹp.

Một âm thanh vang lên phía sau, Hạ Thiên xoay người, đúng lúc hắn nhìn thấy một chân thon dài trắng tinh của người đẹp đá về phía mình. Người đẹp tóc vàng này đá rất thẳng, đá đến đầu Hạ Thiên, rõ ràng công phu chân cẳng rất tuyệt.

Hạ Thiên thấy vậy mà mắt không chớp, hắn không tự giác nghĩ đến hai chữ "Bạch Hổ*" sao?

(*: Cái này các bác tự hiểu)

Khi bàn chân đến gần thì Hạ Thiên cũng không trốn, hắn khẽ vươn tay chụp lấy chân người đẹp. Lần này hắn nhìn thấy rõ ràng, đúng vậy, đúng là Bạch Hổ.

Gương mặt người đẹp tóc vàng chợt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy xấu hổ và tức tối, nàng biết mình đá lên đã lộ "hàng", hơn nữa cũng không phải lộ hàng "mập mờ".

Không thể không nói thời gian gần đây những người có thiên phú khá nhiều, người đẹp tóc vàng này thiên phú không tệ, nàng đá còn cao hơn đầu Hạ Thiên, điều này làm cho hàng hóa bên dưới nở rộ như hoa. Đặc biệt là tình huống lúc này nàng mới tắm xong, vẫn còn chưa mặc nội y, vì thế mà nàng trực tiếp bày ra nữa phần thân thể của mình trước mặt Hạ Thiên, đặc biệt là khu vực sân bóng không cỏ bên dưới, tất cả đều được Hạ Thiên thấy rất rõ ràng.



- Lưu manh.



Người đẹp tóc vàng mắng một câu, nàng muốn rút chân về nhưng không thành công. Đúng lúc tức giận thì chân còn lại cũng phóng lên, nàng chợt phi thân, chân còn lại phóng về phía cổ Hạ Thiên.

Đáng tiếc là nàng đánh giá thấp thực lực của Hạ Thiên, dù nàng đã xem đối phương là đối thủ mạnh nhất sau khi xuống núi, nhưng điều này rõ ràng còn chưa đủ uy hiếp đối phương. Lúc này một chiếc đùi đẹp của nàng lại bị Hạ Thiên khống chế.

Lúc này thân thể người đẹp trên không trung không tự chủ được phải ngã xuống đất, vì để tránh cho người đập xuống nền đất mà nàng phải dùng tay chống xuống. Đúng lúc bối rối, nàng không cẩn thận mà buông lỏng khăn tắm, vì vậy mà khăn tắm chảy ra. Khoảnh khắc khi nàng chạm đất thì khăn tắm đã rời khỏi thân thể, cứ như vậy mà toàn thân "cuổng trời" của nàng hiện ra toàn bộ trước mặt Hạ Thiên.

Hai vú lớn và ngạo ngễ, bụng dưới bằng phẳng không có chút thịt thừa, eo nhỏ nhắn, da thịt trắng muốt. Đặt biệt là bây giờ nàng dùng hai tay chống người, bụng ưỡn lên, những đường cong trên cơ thể lộ ra, bộ ngực cũng ưỡn hẳn lên, điều làm cực kỳ kích thích thị giác của Hạ Thiên.

Khi thấy người đẹp đã khó thể chống đỡ được nữa, Hạ Thiên lập tức cúi về phía trước nắm lấy eo nàng, sau đó hắn lại đứng thẳng người. Cứ như vậy mà người đẹp tóc vàng không mảnh vải che thân được hắn ôm chặt vào trong lòng.

Hạ Thiên trực tiếp cảm nhận được sự mềm mại của bộ ngực "hùng vĩ", cảm giác co giãn từ cặp mông "khủng bố", hắn cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, tất nhiên bàn tay đang phủ lên mông phải xoa bóp vài lượt.



- Chị tóc vàng, chị tên gì?



Khoảnh khắc này Hạ Thiên giống như đã quên mục đích mình đến đây:



- Chị có chồng chưa? Nếu chưa thì làm vợ em đi.



- Tốt!



Người đẹp tóc vàng chợt nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên, giọng nói cũng cực kỳ dịu dàng:



- Chồng à, em buông chị ra trước được không?



- Được.



Hạ Thiên quả thật buông người đẹp tóc vàng ra.

Đúng lúc này người đẹp tóc vàng chợt phóng lên giường, nàng dùng tốc độ nhanh nhất để bọc lên người một bộ áo ngủ, ngay sau đó bàn tay từ trong áo ngủ vươn ra, trên tay là một cây súng lục nhỏ màu trắng.



- Đùng, đùng!



Tiếng súng vang lên, người đẹp tóc vàng không cảnh cáo mà trực tiếp nổ súng.



- Chị tóc vàng, chị định mưu sát chồng mình sao?



Hạ Thiên hóa thành một bóng hình nhàn nhạt tránh khỏi viên đạn và dùng giọng bất mãn nói.



- Đùng, đùng, đùng!



Trả lời Hạ Thiên vẫn là tiếng súng.



- Chị tóc vàng, nếu chị còn tiếp tục nổ súng thì tôi sẽ đánh người.



Hạ Thiên thật sự mất hứng, hôm nay chẳng lẽ là ngày xui xẻo sao?

Người đẹp tóc vàng vẫn không trả lời, trong lòng nàng cực kỳ căng thẳng, đây là sát thủ tổ chức nào phái đến, sao lại biến thái như vậy?



- Bốp!



Một tàn ảnh lóe lên, người đẹp tóc vàng định bóp cò, nhưng chỉ sau một giây nàng đã thấy cổ tay tê rần, một lực lượng kỳ dị nói không nên lời ép nàng phải buông súng.



- Đét!



Một âm thanh giòn tan vang lên, dưới mông truyền đến cảm giá đau, tên lưu manh này đám "đét" mông nàng sao?



- Chị tóc vàng, chị đã đồng ý làm vợ tôi, như vậy cũng không được đổi ý, càng không được nổ súng giết tôi, biết không?



Hạ Thiên cầm súng trên tay, hắn dùng ánh mắt bất mãn nhìn Người đẹp tóc vàng:



- Bây giờ tôi hỏi chị, sau này còn đánh tôi nữa không?



- Tài nghệ không bằng người, tôi không còn gì để nói.



Người đẹp tóc vàng khẽ cắn môi:



- Muốn róc thịt lột da thế nào thì cứ tự nhiên.



- Đét, đét!



Hạ Thiên lại vỗ hai lần lên mông người đẹp tóc vàng:



- Chị nói không đánh tôi thì tôi sẽ không đánh mông chị, nếu không tôi sẽ đánh tiếp.



- Cậu biến thái sao?



Người đẹp tóc vàng cảm thấy bờ mông đau nhức, vì vậy mà nhịn không được phải mắng lớn:



- Muốn giết thì cứ giết, muốn gian dâm thì tự nhiên, cậu là một đàn ông, không muốn sướng sao?



- À, chị tóc vàng, tuy chị là vợ tôi nhưng cũng không được nói lung tung. Tôi không phải kẻ biến thái, đại sư phụ có nói, vợ không nghe lời thì phải đánh đòn, chị rõ ràng rút súng bắn chồng, như vậy không nên đánh đòn sao?



Hạ Thiên lại vỗ một cái lên mông người đẹp tóc vàng:



- Tôi chỉ đánh cho chị biết nghe lời thôi, giết làm gì? Nếu giết chị thì tôi ít đi một người vợ, nếu gian dâm, chị là vợ tôi cần gì phải gian dâm?



- Cậu, rốt cuộc cậu là ai?



Người đẹp tóc vàng cảm thấy kỳ lạ, tên đáng chết này hình như không phải là sát thủ, nếu đối phương thật sự là sát thủ thì sao có thể nói ra những lời quái quỷ thế này?



- Tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ.



Hạ Thiên nói:



- Chị tóc vàng, có phải chị đã đồng ý không dùng súng bắn tôi nữa không?



- Bộ dạng của tôi có thể dùng súng bắn cậu được sao?



Người đẹp tóc vàng chợt trở nên khổ sở, đúng là gặp quỷ, sao nàng lại gặp phải một người thế này?



- À, nếu vậy thì tôi sẽ không đánh chị.



Hạ Thiên thuận tay trả súng cho Người đẹp tóc vàng:



- Đúng rồi, chị tóc vàng, chị còn chưa cho tôi biết tên?



- Tôi là Mộc Hàm.



Người đẹp tóc vàng nhận súng, nàng có chút chần chừ, cuối cùng cũng nói tên. Tuy trong lòng vẫn còn xúc động muốn nổ súng nhưng lần này nàng quyết định phải biết rõ sự việc rồi nói sau.



- Cậu đến đây làm gì?



- À, có một tên khốn nói đanh ở đây và thách tôi đến đánh, bây giờ tôi đã đến.



Hạ Thiên gãi gãi đầu, vừa rồi động tĩnh là quá lớn nhưng không có người nào đi ra, chẳng lẽ trong đây chỉ có một mình người đẹp tóc vàng? Tên đàn ông kia đâu rồi?



- Có người nói cậu đến đây đánh người sao?



Mộc Hàm chợt cảm thấy kinh hoàng, chẳng lẽ hành tung của nàng bị người ta phát hiện ra, mà Hạ Thiên này chính là tay chân của người khác?



- Đúng vậy, tên kia dám cướp vợ tôi, hắn nói mình là chồng của Kiều Tiểu Kiều, còn nói rõ đến đây mà đánh, vì vậy bây giờ tôi mới đến.



Hạ Thiên vội vàng nói.



- Á.......



Một tiếng thét từ trong phòng truyền ra, ngay sau đó một thiếu nữ chợt xuất hiện ở cửa ra vào, nàng chỉ vào Hạ Thiên:



- Anh...Anh chính là chồng của Kiều Tiểu Kiều sao?



- Sao em biết?



Hạ Thiên nhìn cô gái mà có chút buồn bực, người này rất xinh đẹp nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, nói chung là mười lăm mười sáu tuổi, cách ăn mặc rối loạn, tóc xỏa tung, áo sơ mi lòe loẹt, quần jean rách rưới, dù nhìn thế nào cũng thấy rất quỷ dị.



- Em chính là người dùng nick "Chồng của Kiều Tiểu Kiều!", em hack đen màn hình máy tính của anh, cũng nói anh đến đây đánh người, em sao biết anh đến thật.......



Cô gái nói với vẻ mặt cầu xin.



- Yêu Yêu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?



Mộc Hàm hỏi.

Sau vài phút nghe Yêu Yêu kể lại toàn bộ sự việc thì Mộc Hàm lại đảo mắt nhìn gian phòng bề bộn, đây là có chuyện gì?



- Các người...Hai người là một cặp dở hơi.



Mộc Hàm nhìn Hạ Thiên và Yêu Yêu mà sinh ra xúc động muốn đánh người, nhưng nàng không nở đánh Yêu Yêu, mà cũng đánh không lại Hạ Thiên.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Mộc Hàm biết rõ tám phần là cảnh sát đến. Nơi đây sinh ra động tĩnh lớn, khách sạn không thể không biết, sở dĩ bảo vệ khách sạn còn chưa xuất hiện vì sợ tiếng súng, bọn họ không cẩn thận sẽ toi mạng, vì vậy mới trực tiếp báo cảnh sát.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch