Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 666: Nhất định là nằm mơ

Chương 666: Nhất định là nằm mơ




Hai luồng khí tức này không những làm cho Vân Thanh khôi phục lại sự hít thở thần kỳ, đồng thời cũng làm cho khí tức của nàng bình thường trở lại, nhịp tim cũng chậm dần. Mãi đến lúc nàng khôi phục lại như thường thì những cảm giác cực kỳ sợ hãi cũng dần được loại trừ, những hình ảnh ghê tởm thường xuất hiện tỏng đầu nàng vẫn còn đó, nhưng nàng giống như đã đứng ở một góc độ khác nhìn qua, giống như đó là một cuốn phim không liên quan gì đến nàng.

Vân Thanh đã không còn vùng vẫy, nàng đã vô thức thuận theo tất cả, nàng nhận lấy nụ hôn và cái vuốt ve của Hạ Thiên, chiếc lưỡi thơm tho của nàng cũng vô tình bắt lấy lưỡi của Hạ Thiên, hai bên thân mật giao vào nhau. Lúc này nàng cũng cảm nhận được bàn tay hắn xâm nhập vào trong quần áo của mình, bàn tay đang tiếp xúc thân mật với da thịt của nàng, nhưng kỳ quái là khoảnh khắc này nàng không còn sinh ra cảm giác chán ghét, cũng không sợ hãi, giống như nàng đã vô thức hưởng thụ tất cả.

Đây có thể nói là một giấc mộng với Vân Thanh, thậm chí nàng còn sinh ra một cảm giác, chính mình đang đứng trong mộng, nếu không trên người nàng sao có thể phát sinh những chuyện như vậy?

Trong trạng thái như mộng như ảo này, Vân Thanh chậm rãi ngồi xuống giường, tất nhiên không phải nàng tự chủ động, chẳng qua Hạ Thiên ôm nàng ngã xuống giường. Lúc này trước ngực nàng truyền đến cảm giác mát lạnh, áo ngoài của nàng đã bị cởi bỏ, áo ngực cũng không còn, lúc này hai quả cầu trắng như tuyết và to tròn chợt vùng ra ngoài không khí.



- Chị Vân Thanh, tôi nói chị yêu tôi, có phải không?



Đúng lúc này Hạ Thiên buông lỏng môi Vân Thanh ra, hắn khẽ nói một câu bên tai nàng, bộ dạng đắc ý.

Vân Thanh không nói gì, nàng chỉ khẽ rên lên một tiếng, vì lúc này Hạ Thiên đã ngậm lên hạt hồng đào trước ngực nàng, hắn tinh tế nhấm nháp, điều này làm nàng sinh ra cảm giác khác thường trước nay chưa từng có. Nàng cảm thấy cơ thể nàng rất nhẹ, giống như sắp bay lên đến nơi.



- Đây nhất định là một giấc mơ.



Trong đầu Vân Thanh bùng lên ý nghĩ này, thân thể nàng chợt mềm nhũn, nàng không còn chút sức lực. Lúc này nàng không phản kháng thì Hạ Thiên được một tấc lại tiến thêm một thước, thực tế lúc này nàng cũng không muốn ngăn cản, cứ để cho Hạ Thiên giày xéo trên bộ ngực mình. Những bộ phận quý giá mà ngoài nàng ra chưa từng có ai đụng vào,bây giờ có hơn phân nửa bị Hạ Thiên xoa bóp, có một nửa được hắn vuốt ve, phòng tuyến cuối cùng của nàng coi như đã tan vỡ.

Một tay kia của Hạ Thiên đã chuyển đến đai lưng của Vân Thanh, hắn muốn hoàn toàn biết người phụ nữ xinh đẹp này thành vợ mình, như vậy sau này nàng không còn gì để đổi ý. Nhưng đúng lúc này hắn chợt nghe thấy một âm thanh:



- Mẹ, cứu mạng, chú xấu xa đến mau, có người muốn cướp tiền.......



- Chị Vân Thanh, chị đừng động, chờ tôi quay lại.



Hạ Thiên nhanh chóng nói một câu rồi nhảy dựng lên, hắn kéo cửa phòng chạy ra.

Lúc này Vân Thanh chợt cảm nhận được một cảm giác chưa bao giờ trải nghiệm, trong lòng nàng chợt cảm thấy hư không, lúc này nàng có chút mơ hồ, trong đầu lóe lên ý nghĩ kỳ quái. Chẳng lẽ cũng giống như hình tượng trên ti vi, khi đến đúng thời điểm mấu chốt thì người đàn ông chợt phát hiện mình không mang theo áo mưa, sau đó phải tranh thủ bỏ chiến trường chạy ra ngoài mua áo mưa?



- Hu hu.......



Một tiếng khóc từ bên ngoài truyền vào, khi nghe được âm thanh này thì Vân Thanh hoàn toàn thanh tỉnh.



- Không xong, sao Tiểu Đông lại khóc?



Vân Thanh vội vàng ngồi dậy, nàng mặc quần áo tử tế, sau đó chạy ra ngoài. Nàng lập tức phát hiện có một người đàn ông nằm trên mặt đất, lúc này Vân Tiểu Đông đang khóc rống lên, Lê An thì ngồi dưới đất, vẻ mặt tái nhợt giống như cực kỳ hoảng sợ.



- Tiểu Đông, sao vậy, có chuyện gì xảy ra?



Vân Thanh vội hỏi.



- Mẹ.



Vân Tiểu Đông chợt nhào vào lòng Vân Thanh:



- Tên khốn kiếp kia muốn cướp tiền của con, hu hu hu.......



- Chị Vân, sau khi các người lui ra, chúng tôi còn chưa đóng cửa phòng, sau đó Tiểu Đông lấy tiền ra trải trên giường chơi đùa. Nào ngờ có người chạy vào cướp một phần tiền chạy ra, em muốn chặn hắn, kết quả là bị đẩy ngã, cũng may Hạ tiên sinh kịp thời đánh đối phương bất tỉnh.



Lê An lúc này mở miệng, vừa rồi nàng bị dọa sợ hãi không nhẹ, nhưng bây giờ nàng đã trấn tĩnh hơn.

Vân Thanh chợt hiểu ra, thì ra có tiền gặp họa, có câu tiền tài đừng phô ra bên ngoài, rất nhiều người hiểu rõ đạo lý này, nhưng vấn đề là Vân Tiểu Đông là một cô gái, nàng tất nhiên sẽ không hiểu rõ chuyện này, Lê An thì cho rằng Vân Thanh sẽ nhanh chóng quay về, nên cũng không quan tâm. Kết quả là có người đi ngang qua, khi thấy một cô bé bên trong chơi đùa với một đống tiền, tất nhiên sẽ nảy ra lòng tham, vì vậy chuyện này không có gì là quý hiếm, nhiều tiền như vậy mà người ta không động tâm mới là lạ.



- Chị Vân Thanh, tôi đã bảo chị ở trên giường chờ một lát, sao lại ra đây?



Hạ Thiên lúc này có chút buồn bực, hắn đã đá tên kia hôn mê, tên khốn này lại làm cho chị Vân Thanh chạy ra.

Vân Thanh nhìn Hạ Thiên, tâm tình của nàng không khỏi trở nên phức tạp, đến lúc này nàng mới hiểu tất cả không phải là mơ, nhưng trong lòng cũng không tức giận vì bị Hạ Thiên chiếm đoạt. Nàng cảm thấy mê hoặc, nàng không thể nghĩ ra, vì sao nàng có thể tiếp nhận những sự việc kia?



- Tiểu Đông, đừng khóc nữa, không có gì đâu.



Vân Thanh không trả lời vấn đề của Hạ Thiên, nàng chỉ an ủi Vân Tiểu Đông, cũng may đối phương chỉ muốn cướp tiền và bỏ chạy, cũng không có kế hoạch gì, vì vậy mà Vân Tiểu Đông cũng không bị thương. Lê An tuy bị đẩy ngã nhưng thật sự cũng không sao, có thể nói là rất may, nếu Vân Tiểu Đông có vấn đề thì cả đời này Vân Thanh sẽ chẳng thể nào yên ổn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn



- Mẹ, chúng ta cất tiền đi được không?



Vân Tiểu Đông xoa xoa mắt, nước mắt còn chưa lau:



- Nếu không sẽ có ngươi đến cướp thì biết làm sao bây giờ?



Vân Thanh nhìn số tiền mặt, trong lòng chợt sinh ra chút cảm giác, sự kiện vừa phát sinh làm tâm cảnh nàng biến đổi, nàng hiểu, bây giờ quan hệ giữa mình và Hạ Thiên khó thể cắt đứt.

Hạ Thiên nói một câu:



- Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ mọi người.



- Cậu không thể mãi mãi theo chúng tôi.



Vân Thanh khẽ nói:



- Tiền này cậu mang đi, nếu để đây thì rất nguy hiểm.



- Mẹ, không cần, chúng ta tự giữ lấy tiền.



Vân Tiểu Đông không muốn bỏ qua.



- Tiểu Đông, bây giờ ngân hàng đã nghỉ làm, chúng ta không thể đi gửi tiền.



Vân Thanh khẽ giải thích.



- Ngày mai chúng ta sẽ đi gửi.



Vân Tiểu Đông bĩu môi:



- Đêm nay để chú xấu xa ở trong phòng giữ tiền.



- Được, tối nay tôi sẽ ở lại giữ tiền.



Hạ Thiên lập tức đồng ý, hắn tất nhiên cầu còn chưa được, đêm nay hắn có thể sẽ ăn hết vợ Vân Thanh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch