Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 671: Một đường sinh tử

Chương 671: Một đường sinh tử





- Mộc Hàm, tôi phải thừa nhận, tôi đã đánh giá cô quá thấp.



Tôn Bác Văn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộc Hàm:



- Tôi nghĩ rằng dù là chuột số 3 hay Hắc Ám Vương Tử cũng có thể giết chết cô, nhưng không ngờ chuột số 3 đứng sau lưng nổ súng cũng chỉ tạo ra cho cô một vết thương nhỏ mà thôi, thậm chí sát thủ xếp hạng nhất thế giới cũng bị cô giết chết.



- Tôn Bác Văn, anh không phải đánh giá thấp tôi, mà anh đánh giá chồng tôi quá thấp.



Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói:



- Bay giờ tôi có được năng lực như vậy, tất cả đều vì tôi tìm được chồng tốt.



- Mộc Hàm, cô sẽ nhanh chóng hối hận vì tìm một người đàn ông như Hạ Thiên.



Tôn Bác Văn hừ lạnh một tiếng:



- Vì cô chết cũng chỉ vì có người đàn ông là Hạ Thiên.



Mộc Hàm dùng giọng không hoang mang nói:



- Tôn Bác Văn, dù hôm nay tôi chết, tôi cũng sẽ không hối hận vì từng ở cùng chồng, nếu không có hắn thì tôi đã chết từ lâu, không có hắn thì tôi cũng chẳng có những gì vào lúc này.



- Rất tốt, tôi thấy cảm tình giữa các người quá tốt rồi.



Tôn Bác Văn dùng ánh mắt thù hận nhìn Mộc Hàm:



- Hạ Thiên vì cô có thể phóng đến thủ đô, phá hủy Lý gia, còn cô dù vì hắn mà chết cũng không oán không hối hận. Đúng là quá tốt, các người tình cảm tốt, sau khi cô chết thì Hạ Thiên sẽ càng đau lòng.



- Tôn Bác Văn, dù là thời điểm bình thường thì anh cũng chưa chắc giết được tôi, bây giờ anh nghĩ rằng có thể giết chết tôi sao?



Mộc Hàm thản nhiên nói.



- Mộc Hàm, cô nói không sai, với năng lực của tôi vào lúc này thì không thể dễ dàng giết chết cô, đáng tiếc là cô có lợi hại cũng không thể hơn bom.



Trong mắt Tôn Bác Văn lóe lên luồng sáng khác thường:



- Tôi cũng không ngại khi nói cho cô biết, bốn phía kho hàng toàn là bom, chỉ cần tôi kích hoạt, đừng nói là cô, dù là Hạ Thiên ở trong đây cũng khó thoát khỏi cái chết.



- Nếu kích hoạt thì sợ rằng anh cũng khó thoát chết.



Mộc Hàm khẽ nói.



- Đúng vậy, tôi tất nhiên sẽ khó sống, nhưng tôi chỉ sống hơn cô được vài ngày, bây giờ tôi chết sớm vài ngày thì có quan hệ gì?



Tôn Bác Văn đột nhiên rống lên:



- Đừng tưởng rằng tôi không biết Hạ Thiên đã động tay động chân lên người mình, nếu tôi đã không thể thoát chết, như vậy còn ngại gì được chôn cùng cô?



- Nếu đã như vậy thì anh còn chờ gì nữa?



Mộc Hàm mỉm cười, nàng hỏi bằng giọng điềm nhiên như không. Theo lý thì Tôn Bác Văn nếu thật sự có chôn bom xung quanh, hắn chẳng cần tiến vào kho hàng để kích hoạt, có thể đứng từ xa điều khiển. Như vậy sau khi nổ chết nàng thì hắn vẫn còn có thể toàn thân quay ra, cơ bản không cần cùng chết với nàng.



- Đúng vậy, ta đang chờ cái gì?



Tôn Bác Văn lầm bầm nói:



- Mộc Hàm, cô cho rằng tôi gài bom ở đây chỉ để chuẩn bị vì cô sao?



- Anh muốn nói...Anh muốn chôn vùi cả tôi và chồng sao?



Mộc Hàm cũng không khó để dự đoán ra điều này, nàng có thể xác định Tôn Bác Văn hận nhất là Hạ Thiên, tất nhiên hắn đối phó với nàng chủ yếu chỉ với mục đích trả thù Hạ Thiên mà thôi.



- Đúng vậy.



Tôn Bác Văn hừ một tiếng:



- Tôi muốn dùng thi thể cô để hấp dẫn Hạ Thiên, đáng tiếc điều làm tôi thất vọng là hai người bọn họ không thể giết chết cô, nếu đã như vậy thì chỉ có thể nổ bom chết cô và hai tên khốn kia mà thôi. Dù tôi không trực tiếp giết chết Hạ Thiên, nhưng tôi cũng có thể giết chết cô, có thể làm hắn đau khổ cả đời.



- Vậy anh còn chờ đợi gì mà chưa nổ bom?



Mộc Hàm cười nhạt một tiếng:



- Anh căn bản không có bom, hay đột nhiên sợ chết rồi?



- Mộc Hàm, cô đừng khích tôi.



Tôn Bác Văn cười lạnh:



- Thế nào? Bây giờ cô sự tôi sẽ đưa Hạ Thiên đến đây sao? Không thể ngờ là cô thật lòng yêu hắn, dù chính mình bị chết cũng không muốn liên lụy đến hắn sao? Cô yên tâm, tôi sẽ để cô được như ước nguyện.



Mộc Hàm không nói gì, trong đầu nàng có rất nhiều ý nghĩ. Nếu nàng có thể lựa chọn, nàng thà chết một mình, nhưng nàng hy vọng mình còn sống, chồng cũng còn sống, nàng còn có thể tiếp tục cùng đi với hắn cả đời, vì vậy nàng đang tìm đường sống.

Mộc Hàm cơ bản tin lời nói của Tôn Bác Văn là thật, gần đây có chôn bom, nàng bắt đầu tính toán, có nên mạo hiểm xem thế nào không?

Nếu nàng có thể giết chết Tôn Bác Văn trước khi bom kích hoạt, nàng sẽ có khả năng sống, nhưng Tôn Bác Văn không những có súng trên tay, nàng còn chẳng biết khí cụ kích hoạt bom của đối phương nằm ở đâu, thậm chí còn không biết sẽ cho nổ bom như thế nào. Vì vậy nàng căn bản không nắm chắc, nếu nàng giết chết Tôn Bác Văn mà bom vẫn nổ, như vậy nàng vẫn khó thể thoát khỏi cái chết.



- Mộc Hàm, cô có biết vì sao bây giờ tôi còn chưa cho nổ bom không? Tôi nói cho cô biết, tôi muốn để Hạ Thiên tận mắt được thấy tình cảnh cô bị bom nổ chết.



Tôn Bác Văn cười lạnh lùng, hắn dùng một tay ghìm súng, tay kia lấy ra một cái điện thoại di động:



- Bây giờ tôi điện thoại cho hắn, cô có cảm thấy, nếu hắn biết rõ cô sẽ chết lại không thể cứu, như vậy sẽ càng đau khổ không?



- Có lẽ là vậy.



Mộc Hàm thản nhiên nói:



- Nhưng tôi muốn nhắc nhở anh, nơi đây không có sóng.



- Cô sai rồi, vừa rồi không có cũng không có nghĩa là bây giờ không có.



Tôn Bác Văn nói bằng giọng trào phúng:



- Chẳng lẽ cô không biết là tôi che tín hiệu sao?



- Phải không?



Mộc Hàm chợt cười cổ quái:



- Như vậy bây giờ anh nên điện thoại cho chồng tôi, đáng tiếc là với hiểu biết của tôi về cậu ấy, bây giờ cậu ấy đang rất bận, sợ rằng sẽ không tiếp điện thoại của anh, mà tôi cũng muốn chào từ biệt trước khi chết.



- Cũng không cần cáo biệt.



Tôn Bác Văn hừ lạnh một tiếng:



- Chẳng phải hắn tự xưng là thần y đệ nhất thiên hạ sao? Tôi muốn xem, hắn có cứu được một thi thể nát bấy hay không?



Tôn Bác Văn vừa nói vừa điện thoại cho Hạ Thiên, chuông vang lên rất lâu nhưng Hạ Thiên vẫn không nghe máy.



- Thế nào, có phải chồng tôi rất bận không?



Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói:



- Xem ra kế hoạch của anh không thể nào thực hiện được rồi, tôi khuyên anh chuẩn bị kích hoạt bom đi thôi, nếu khong chút nữa muốn cũng không được.



- Câm mồm.



Vẻ mặt Tôn Bác Văn lúc đỏ lúc trắng, hắn đột nhiên rống lên tức giận với Mộc Hàm:



- Cô muốn chết sao? Tôi cho cô biết, không dễ dàng như vậy đâu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.



- Anh sai rồi, tôi còn chưa muốn chết.



Mộc Hàm lại lắc đầu:



- Tôi còn trẻ đẹp, còn có tiền, có địa vị, có đàn ông tốt, sao phải muốn chết?



Tôn Bác Văn tiếp tục điện thoại, đáng tiếc là Hạ Thiên hình như rất bận, hắn không nhận điện thoại.



- Hạ Thiên, mau nhận điện thoại cho tao.



Tôn Bác Văn đột nhiên rống lên, sự việc tiến triển ngoài kế hoạch, điều này làm hắn gần như điên cuồng.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch