Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 729: Xe bị người ta đập nát

Chương 729: Xe bị người ta đập nát





- Chị, xe của chị.......



Liễu Vân Anh ấp úng nói.



- Xe cảu chị làm sao?



Liễu Vân Mạn lập tức căng thẳng:



- Em không phải tông vào người ta đấy chứ?



- Không, không đụng vào ai cả.



Liễu Vân Anh lắp bắp một lúc lâu mới nói ra:



- Nhưng xe của chị bị người ta đập nát.......



- Cái gì?



Liễu Vân Mạn thiếu chút nữa thì thét lên:



- Chuyện gì xảy ra? Ai đập xe? Em đang ở đâu? Mau nói cho chị biết, chị sẽ đến ngay.



.......

Sáng hôm nay Liễu Vân Anh cúp học, thật ra chuyện sinh viên cúp học là bình thường, đối với một Liễu Vân Anh thường xuyên cúp học thì quá bình thường. Thực tế cũng không phải chỉ có một mình nàng trốn học, nàng còn kéo theo hai người bạn đã từng bị người ta chọc là "câu lạc bộ máy bay", gồm Hàn Hiểu và Thẩm Vân.

Được sự trợ giúp của phong nhũ sương Hạ Thiên chỉ cách bào chế mà bây giờ dù là Hàn Hiểu hay Thẩm Vân không tính là ngực tấn công nhưng tuyệt đối không còn là sân bay, ba người bây giờ còn không bãi bõ cách gọi câu lạc bộ máy bay, hơn nữa còn xưng là thành viên câu lạc bộ máy bay. Mục tiêu của các nàng là có thể lái máy bay, tuy không được lái thì làm tiếp viên hàng không cũng được.

Nhưng bây giờ các nàng muốn bay là không thể nào, thực tế cả ba cũng biết mục tiêu này khó thành hiện thực. Gần đây Liễu Vân Anh thích xe của Liễu Vân Mạn, nàng cảm thấy chạy chiếc BMW X6 rất phong cách, vì vậy thỉnh thoảng nàng đến mượn xe của Liễu Vân Mạn đi hóng gió. Hôm nay Liễu Vân Mạn vừa lái xe đến bệnh viện thì Liễu Vân Anh đã chờ sẵn, sau đó nàng lái chiếc BMW đi.



- Vẫn là làm bác sĩ có tiền, xe này hình như có giá cả triệu.



Hàn Hiểu ngồi lên xe BMW mà nói bằng giọng hâm mộ:



- Nếu không chúng ta bỏ nghề tiếp viên hàng không, chuyển xuống làm bác sĩ cho rồi.



- Đừng hòng, chúng ta học ngoại ngữ, làm tiếp viên hàng không còn có thể được, nói làm bác sĩ sao, đúng là nằm mơ.



Thẩm Vân cũng không sợ đả kích chị em.



- Thật ra tiền lương của chị mình cũng không cao.



Liễu Vân Anh nói:



- Bây giờ tiền lương bệnh viện không tính là cao, chỉ cao hơn những công tác bình thường mà thôi, chị của mình cũng không lấy tiền lót tay, vì vậy một tháng chỉ vài chục ngàn, không đáng bao tiền.



- Có phải vậy không?



Hàn Hiểu không tin:



- Vậy sao chị cậu mua được xe xịn thế này?



- Cũng không phải không mua được, bà nội của mình rất có tiền, nhưng chị của mình không chịu lấy tiền của bà nội, chị mình dù tự mua cũng sẽ chẳng mua xe đắt thế này.



Liễu Vân Anh giải thích:



- Chị của mìn rất keo kiệt, bảo mua cho mình một chiếc cũng không chịu, trước kia chị ấy chỉ đi một chiếc IIantes chưa đến một trăm ngàn tệ.



- Vậy chiếc xe này lấy đâu ra?



Thẩm Vân có chút tò mò.



- Anh rể mua cho chị.



Liễu Vân Anh bĩu môi:



- Chính là người mà chúng ta đã gặp ở Hồ Bắc.



- Là anh ta sao?



Hàn Hiểu và Thẩm Vân chợt bừng tỉnh, các nàng tất nhiên có ấn tượng rất sâu với Hạ Thiên, không riêng gì người kia vừa là anh rể vừa là dượng của Liễu Vân Anh, hơn nữa vì anh ta mà ngực hai nàng mới phát triển mạnh, cũng vì Phong Nhũ Sương mà Hạ Thiên đưa ra cách điều chế.



- Chính là anh ta, vì vậy chị mình xem chiếc xe này như bảo bối, lúc bắt đầu cũng không chịu cho mình mượn xe, mình phải nài nỉ vài ngày chị ấy mới đồng ý.



Liễu Vân Anh có chút ghen ghét:



- Đợi đến khi anh rể quay lại, mình phải lừa anh ta, để anh ta mua xe cho mình.



- Anh rể của cậu đúng là có tiền.



Hàn Hiểu rất hâm mộ.



- Anh rể của mình không phải là đặc biệt có tiền, nhưng anh ấy rất đen tối. Cậu biết vài sao anh rể của mình có tiền mua xe không? Anh đi xem bệnh, thu người ta một triệu, sau đó dùng số tiền đó mua xe cho chị. Đúng là trái tim đen, mình cảm thấy anh ta còn đen tối hơn đám bác sĩ tâm địa hiểm độc trong bệnh viện.



Liễu Vân Anh bắt đầu rủa Hạ Thiên.

Hàn Hiểu và Thẩm Vân cùng gật đầu, người này đúng là quá đáng, xem bệnh mà thu một triệu sao?

Nếu ba nàng mà biết rõ Hạ Thiên vừa thu một con bệnh ba mươi tỷ, cũng không biết cả ba có ngất đi không.



- Các người ăn điểm tâm chưa?



Liễu Vân Anh hỏi một câu.



- Chưa.



Hàn Hiểu đáp:



- Vừa mới thức dậy đã bị cậu kéo đi.



- Mình cũng vậy.



Thẩm Vân mở miệng nói:



- Mình muốn giảm béo.



- Ngu ngốc, dù giảm béo cũng không thể không ăn sáng, bạn không ăn bữa tối là được.



Liễu Vân Anh dừng xe ven đường:



- Chỗ đó có một nhà bán thức ăn sáng, người rất đông, hương vị rất ngon, chúng ta đi ăn chút gì đó, chút nữa mới có sức mà dạo phố.



- Được rồi, nhưng cậu mời khách.



Hàn Hiểu gật đầu nói.



- Đúng vậy, ai bảo cậu bây giờ là người giàu có.



Thẩm Vân tán thành lời đề nghị của Hàn Hiểu.

Liễu Vân Anh cũng rất sảng khoái:



- Không có vấn đề.



Ba nữ sinh cùng đi ăn bữa sáng phong phú, nhưng Thẩm Vân công bố muốn giảm béo là ăn nhiều nhất. Khi các nàng đi ra ngoài thì Liễu Vân Anh chợt phát hiện bên cạnh chiếc xe có một cậu bé bốn năm tuổi.

Cậu bé này rất đáng yêu nhưng trong mắt Liễu Vân Anh thì chẳng đáng yêu tí nào, vì nó đang dùng một khẩu súng đồ chơi bắn vào xe.



- Này, cậu bé, đừng bắn xe chị.



Liễu Vân Anh lập tức nôn nóng, nàng vội vàng xông đến.

Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nó không tiêp tục bắn xe hơi mà chỉa súng vào Liễu Vân Anh:



- Ba ba, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi.......



Liễu Vân Anh chợt buồn bực, nàng mà bị một đứa trẻ ức hiếp, nhưng nàng cũng không đánh nó. Dù sao đây cũng chỉ là một đứa bé, chỉ vài tuổi mà thôi, vì vậy nàng rơi vào đường cùng và chỉ biết dọa:



- Này, cậu bé, dùng súng bắn người là không tốt, nếu còn tiếp tục làm bậy thì chị sẽ gọi cảnh sát đến bắt.



- Đúng vậy, xem kìa, chú cảnh sát đang đứng đó.



Hàn Hiểu cũng hát đệm, nàng chỉ vào một chiếc xe cảnh sát vừa đi qua bên cạnh.

Cậu bé nhìn Liễu Vân Anh, sau đó nàng khóc rống lên, tiếng khóc vang dội lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người.



- Làm gì? Chúng mày làm gì? Một đám người lớn mà ức hiếp một đứa bé, chúng mày còn biết xấu hổ không?



Một giọng nói tức giận vang lên, một người phụ nữ hơn năm mươi lao đến.



- Bà nội, bà nội.



Cậu bé nhào vào lòng người phụ nữ rồi gào rống lên.



- Bây giờ các cô gái quá kỳ cục.



- Đúng vậy, lớn tướng mà còn ăn hiếp con nít.......



- Thanh niên bây giờ là vậy.......



Một đám người vây quanh nghị luận ồn ào, ai cũng chỉ nhích nhóm Liễu Vân Anh.



- Này, ai ức hiếp nó? Nó cầm súng bắn xe tôi, tôi chỉ dọa một câu mà thôi, tôi nào có đánh nó đâu?



Liễu Vân Anh cũng tức giận, nàng bây giờ phát hiện chiếc xe BMW bị xước sơn, nàng đang sốt ruột không biết nên về báo cáo với chị thế nào cho phải.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch