Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị (1+2)

Chương 90: Hacker

Chương 90: Hacker




Trong lòng Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi rất nghi ngờ, nhưng nghĩ đến vấn đề Kiều Phượng Nhi khôi phục lại như bình thường chỉ trong vòng một đêm thì trong lòng hai nàng đều có sự chờ mong. Nếu quả thật chỉ mất ba ngày mà gia tăng thực lực lên gấp bội thì các nàng tất nhiên sẽ tình nguyện.

Hai nàng thân là vệ sĩ, dù cuộc sống rất thoải mái nhưng nếu thật sự gặp các tình huống như ngày hôm qua thì có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Nếu nói các nàng phục vụ quên mình vì chủ thì cũng không khoa trương, nếu bây giờ các nàng có được thực lực mạnh hơn thì khi gặp nguy hiểm sẽ càng có cơ hội giữ được tính mạng.



- Anh thật sự có thể gia tăng thực lực của chúng tôi lên gấp bội chỉ trong vòng ba ngày sao?



Kiều Phượng Nhi cuối cùng cũng không nhịn được phải mở miệng hỏi.



- Tin hay không là tùy hai em.



Hạ Thiên không muốn bị người khác nghi ngờ, cũng lười giải thích, nếu không vì an toàn của vợ thì hắn cũng mặc kệ hai nha đầu này.

Kiều Hoàng Nhi khẽ cắn môi, cuối cùng cũng đưa ra quyết định:



- Tốt, chúng tôi sẽ học.



Hai nàng vẫn không thể chống cự lại lực hấp dẫn khi thực lực tăng lên gấp bội, dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng dù sao cũng chỉ mất ba ngày, sau ba ngày sẽ biết ngay lời nói của Hạ Thiên có thật hay không. Nếu là thật thì hai nàng sẽ nhận được lợi ích lớn, dù là giả thì chỉ mất thời gian ba ngày, cũng không phải tổn thất gì lớn.

Nhưng nửa giờ sau, hai nàng nhìn xuống mười mấy vòng tròn dưới mặt đất mà cảm thấy chóng mặt, đây là võ công mà Hạ Thiên muốn dạy sao?

Trước tiên Hạ Thiên vẽ một đường tròn có đường kính hơn ba mét ba, sau đó lại vẽ những đường tròn khác ở bên trong, tổng cộng có sáu mươi bốn đường tròn như vậy, đồng thời mỗi vòng tròn đều có đánh số, từ số một đến sáu mươi bốn. Sau đó hắn nói cho Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi biết việc cần làm rất đơn giản, các nàng chỉ cần liên tục bước đi từ đường tròn số một đến số sáu mươi bốn, cứ tuần hoàn như vậy. Nhưng có một yêu cầu, đó chính là thân thể không được rời khỏi đường tròn lớn.



- Đây là loại võ công gì?



Kiều Phượng Nhi nhịn không được phải hỏi.

Hạ Thiên lúc này lại mở miệng giải thích:



- Đây là một loại bộ pháp, với tư chất của hai em thì chỉ cần luyện trong vòng ba ngày sẽ có thành tựu. Chỉ cần các em cố gắng luyện tập, như vậy muốn né đạn cũng không khó.



- Luyện bộ pháp này có thể né đạn sao?



Kiều Hoàng Nhi vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.



- Tất nhiên, đây là những gì thần tiên tỷ tỷ dạy cho anh, ngoài anh ra thì hai em là những người đầu tiên được học.



Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Kiều Hoàng Nhi:



- Các em tranh thủ luyện tập đi, anh phải quay về với Tiểu Kiều.



Hạ Thiên nói xong thì tạm thời rời khỏi phòng luyện công, hắn quay về phòng ngủ của Kiều Tiểu Kiều.



- Thật sự muốn luyện sao?



Kiều Phượng Nhi nhìn Kiều Hoàng Nhi, sau đó lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn những vòng tròn.



- Sắc lang kia hình như rất lợi hại, thôi thì cứ thử.



Kiều Hoàng Nhi có chút chần chừ, cuối cùng cũng quyết định.



- Cũng đúng, lỡ may đây là tuyệt thế thần công thì rất tốt.



Kiều Phượng Nhi đi vào vòng tròn, nàng tiến lên từng bước.



- Phượng Nhi, bạn có thấy thứ này giống Lăng Ba Vi Bộ trong truyền thuyết không?



Kiều Hoàng Nhi cũng cùng Kiều Phượng Nhi đạp chân vào trong vòng tròn.



- Ai biết được, không sao, cứ luyện ba ngày xem hiệu quả thế nào.



Kiều Phượng Nhi giẫm chân lên những vòng tròn, đột nhiên nàng la lên một tiếng, thân thể hơi nghiêng, thiếu chút nữa đã té xuống đất.



- Chết tiệt, những đường tròn này hình như cũng khó đi, muốn đi hết một lượt cũng không phải dễ.



Kiều Hoàng Nhi lập tức cảm thấy không đúng, bộ pháp này bắt buộc thân thể phải có tính phối hợp cao, nếu muốn đi hết một lượt phải không ngừng điều chỉnh thân thể, tuyệt đối không thoải mái.



- Đúng vậy, mình cũng thấy nó không đơn giản.



Kiều Phượng Nhi thiếu chút nữa đã ngã nhào cũng trở nên coi trọng, gương mặt có chút hưng phấn:



- Hoàng Nhi, chúng ta có thể đã nhặt được bảo vật.



- Chúng ta nên chú tâm luyện tập.



Lần này hai người bắt đầu chú tâm luyện tập.

Khi bó hoa cuối cùng được đưa đến cho khách thì Tôn Hinh Hinh cũng thở phào một hơi, mà lúc này cũng đã là sáu giờ tối.



- Mập, chút nữa mời mọi người dùng cơm.



Tôn Hinh Hinh đưa cho tên mập hai ngàn đồng:



- Làm mọi người vất vả rồi.



- Đại tẩu, sao có thể bắt chị mời mọi người dùng cơm được?



Tên mập cũng không dám nhận:



- Giúp chị làm việc là bổn phận của bọn họ, nào có ai dám cầm tiền?



- Cầm đi, tôi biết mọi người cũng chưa từng bao giờ làm những chuyện thế này, đáng lý phải đưa nhiều hơn, nhưng bây giờ cũng chỉ có hai ngàn tiền mặt, cậu cầm đở đi.



Tôn Hinh Hinh hôm nay tuy thu vào hai mươi ngàn nhưng tất cả đều nằm trong tài khoản, cũng chưa kịp ra rút tiền, tiền mặt trong người chỉ có hơn hai ngàn.



- Đại tẩu, em thật sự không thể nhận tiền của chị.



Tên mập cực kỳ đau khổ, giúp đại ca làm việc mà nhận tiền thì khỏi phải làm tiểu đệ nữa.



- Nói anh cầm thì cứ cầm, ngại ít sao?



Phương Hiểu Như tức giận nói.



- Phương Hiểu Như, có người bịa đặt như cô sao?



Tên mập lập tức vội vàng:



- Sao tôi có thể ngại ít, tôi sợ đại ca cho ăn đòn.



- Được rồi, đại ca của cậu cũng không quan tâm đến một chút tiền thế này, mau cầm lấy, nếu không chị sẽ đến tố cáo cho đại ca của cậu.



Tôn Hinh Hinh ra vẻ mất hứng.



- Cám ơn đại tẩu.



Tên mập bắt buộc phải nhận tiền, không đám không nhận.

Sau khi tên mập bỏ đi thì Tôn Hinh Hinh lại đưa cho Phương Hiểu Như năm trăm đồng:



- Hiểu Như, đây là tiền thưởng của em.



- Cám ơn chị Hinh!



Phương Hiểu Như không có ý chối từ, nàng vui vẻ tiếp nhận, đối với nàng thì đây chính là một khoản thu nhập lớn.



- Được rồi, hôm nay đóng cửa, chúng ta về sớm một chút.



Hôm nay Tôn Hinh Hinh có chút mệt mỏi, vì vậy bây giờ nàng muốn về nhà sớm.

Đúng lúc này một chiếc xe cảnh sát chạy vào đại học Giang Hải rồi dừng trước cửa hàng hoa Hinh Hinh



- Ai là chủ cửa hàng hoa Hinh Hinh?



Trong xe có hai cảnh sát đi ra, một người lớn tuổi mở miệng nói.

Tôn Hinh Hinh không khỏi ngây người:



- Là tôi, xin hỏi.......



- Tôi là đội phó Hứa Trung Kiện đội cảnh sát mạng, đây là giấy chứng nhận.



Hứa Trung Kiện đưa giấy chứng nhận cho Tôn Hinh Hinh xem qua:



- Cửa hàng hoa Hinh Hinh có khả nghi tham gia một sự kiện tấn công mạng với phạm vi lớn, mời cô theo chúng tôi đến cục công an. Mặt khác chúng tôi cần mang máy tính của cô về cục để điều tra, đây là lệnh.



Tôn Hinh Hinh lập tức choáng váng, tấn công mạng?



- Cảnh sát, có phải có nhầm lẫn gì không? Chúng tôi là những người không biết gì về máy tính, chẳng qua chỉ biết lên mạng tâm sự mà thôi, sao có thể liên quan đến tấn công mạng gì ở đây?



Phương Hiểu Như vội vàng nói.



- Tiểu thư, cô là nhân viên cửa hàng hoa Hinh Hinh sao?



Hứa Trung Kiện hỏi.



- Đúng vậy.



Phương Hiểu Như vội vàng gật đầu:



- Cảnh sát, các anh nên xem lại, có nhầm lẫn gì không?



- Mời cô đi theo chúng tôi đến cục công an, đúng hay không chờ điều tra sẽ biết.



Hứa Trung Kiện không vì lời nói của đối phương mà thay đổi lập trường, đồng thời cũng phân phó viên cảnh sát ở bên cạnh:



- Tiểu Hồng, mau đi vào niêm phong máy tính và các thiết bị di động khác, sau đó đưa về đội.



- Hai vị tiểu thư, mời lên xe.



Hứa Trung Kiện cũng rất khách khí.



- Chị Hinh, phải làm sao bây giờ?



Phương Hiểu Như có chút lo lắng.



- Không có gì, chúng ta đến xem rõ tình huống là được.



Tôn Hinh Hinh dù có chút bất an nhưng cũng lập tức trấn tĩnh, nàng cảm thấy bây giờ chưa cần gì phải lo lắng.



- Có nên điện thoại cho Hạ Thiên hay không?



Phương Hiểu Như khẽ hỏi.



- Đợi đến cục công an rồi nói sau.



Tôn Hinh Hinh cảm thấy mình không thể chuyện gì cũng phải tìm Hạ Thiên, vì vậy có chút do dự, cuối cùng cũng không gọi điện thoại cho Hạ Thiên.

Hai người lên xe cảnh sát, sau đó xe chạy đến cục công an, cuối cùng đi đến khu hành chính đội cảnh sát mạng. Mà Tôn Hinh Hinh và Phương Hiểu Như cũng nhanh chóng được đưa vào hai phòng thẩm vấn riêng biệt, phụ trách thẩm vấn Tôn Hinh Hinh là Hứa Trung Kiện, bên cạnh còn có một nữ cảnh sát phụ trách ghi biên bản.

Đầu tiên Hứa Trung Kiện hỏi thăm các tình huống cơ bản của Tôn Hinh Hinh như tên tuổi địa chỉ, ngay sau đó thì tiến tới trọng điểm.



- Tôn Hinh Hinh, có phải cô vừa mở một trang web bán hoa, tên trang web cũng là cửa hàng hoa Hinh Hinh?



Hứa Trung Kiện hỏi.



- Đúng vậy, vừa mới mở tối hôm qua.



Trong lòng Tôn Hinh Hinh có cảm giác không ổn, nàng bắt đầu ý thức được sự việc này có liên quan đến những đơn đặt hàng quỷ dị ngày hôm nay.



- Cô vừa lập trang web nhưng hôm nay đã nhận được bốn mươi tám đơn đặt hàng, có chuyện này không?



Hứa Trung Kiện lại hỏi.

Tôn Hinh Hinh khẽ gật đầu:



- Đúng vậy.



- Cô chỉ vừa mới lập một trang web bán hoa, đây là một sự kiện rất bình thường, nhưng chỉ trong ngày đầu tiên đã nhận được nhiều đơn đặt hàng như vậy, cô không cảm thấy bất bình thường sao?



Giọng nói của Hứa Trung Kiện rất bình thản, có lẽ cũng vì nguyên nhân Tôn Hinh Hinh là phụ nữ.



- Không bình thường, ngay từ sáng đi làm tôi đã nghĩ rằng đây là có người chơi xấu.



Tôn Hinh Hinh nói thật:



- Nhưng có đơn đặt hàng và khách cũng đã thanh toán tiền, tôi cũng vì vậy mà đi tặng hoa, nếu không khách hàng sẽ nói chúng tôi không uy tín.



- Tôn Hinh Hinh, tôi cũng không muốn nói dông dài, chúng tôi đã điều tra rõ là các người có thủ đoạn hack, đã tấn công vào tất cả các website đặt hoa ở trong phạm vi thành phố Giang Hải, vì vậy mà tất cả đơn đặt hàng đều chuyển đến website của cửa hàng cô. Những người kia vốn cũng không muốn đặt hoa ở cửa hàng của cô, nhưng cuối cùng cũng bị đưa đến website của cô, trong số người này thậm chí còn chưa từng nghe nói đến tên cửa hàng hoa Hinh Hinh.

Hứa Trung Kiện dừng lại giống như muốn tạo áp lực cho Tôn Hinh Hinh:



- Nếu cô nói sự việc này không liên quan gì đến mình thì người ta sẽ tin sao?



- Nhưng sự thật là chẳng liên quan gì đến tôi.



Tôn Hinh Hinh vội vàng giải thích:



- Tôi căn bản không có năng lực đó, tôi lên mạng chủ yếu chỉ vào QQ, xem tin tức mà thôi.



- Tôn Hinh Hinh, có thể cô không tự tay làm, nhưng tôi tin cô biết những hacker kia.



Hứa Trung Kiện hơi khựng lại, sau đó hắn chậm rãi nói:



- Có lẽ hacker kia bị cô sai khiến.



- Cảnh sát, điều này thật sự không liên quan gì đến tôi, tôi làm gì có quan hệ với một hacker nào?



Tôn Hinh Hinh lập tức nôn nóng:



- Hơn nữa một ngày tôi chỉ thu được hai chục ngàn, còn phải tìm người đi tặng hoa, như vậy cũng chỉ lời được vài ngàn, có hacker nào tấn công nhiều trang web chỉ vì số tiền nhỏ như vậy?



- Điều này cũng khó nói, có những hacker tham gia chỉ vì tìm nguồn vui.



Nữ cảnh sát đang ghi chép nói xen vào một câu:



- Hơn nữa, ai biết cô có liên quan đến hacker hay không? Chỉ tính riêng chiếc nhẫn trên tay cô đãc có giá vài chục ngàn, cô mở cửa hàng hoa có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch