Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hoả Chủng Vạn Năng

Chương 9: Hoảng sợ

Chương 9: Hoảng sợ





Đột nhiên, Lâm Huyền hất đầu, tóc giống như roi thép vụt đến, thanh âm xé gió xé rách màng nhĩ, lực lượng mạnh mẽ có thể thấy được chút ít.

Ông! Đao quang lấp lóe, Hắc Long Đao khe khẽ chém một cái.

Thanh âm kim loại va chạm vang vọng, từng cọng tóc đen rơi xuống, giống như gai nhọn, vậy mà đâm xuyên mặt đất.

"Đao tốt, vậy mà có thể ngăn trở công kích của ta." Nội tâm của Lâm Huyền càng thêm kịch liệt.

Những chiếc gai của gã có thể xuyên thủng những tấm thép, những vũ khí thông thường hoàn toàn không thể ngăn cản được.

Lúc này, gã càng thêm khát vọng đối với Hắc Long Đao, hét dài một tiếng, từng cọng tóc đen đột nhiên bắn ra.

"Công kích cự ly xa!" Vương Khung khẽ giật mình.

Dị năng của Lâm Huyền ngược lại là rất đặc biệt, có thể cải biến hình thái đâm, gần như roi thép, xa giống như phi châm, quỹ tích công kích càng thêm quỷ dị.

Nhưng những chiếc gai này còn kém xa những thanh phi đao của Bạch Linh Môn.

Tốc độ này ở trong mắt Vương Khung là vô cùng chậm chạp.

Phải biết, năng lực nhận biết của con muỗi cực mạnh, chấn động nhè nhẹ cùng với hoàn cảnh biến hóa cũng đều có thể tuỳ tiện phát giác ra.

Từ sau khi hấp thu năng lực của con muỗi, Vương Khung cũng không chỉ là cánh tay trở nên biến thái, năng lực nhận biết cũng cực mạnh.

Thân thể Vương Khung nhẹ nhàng, tóc như là thép nguội gào thét mà qua từ bên tai hắn.

"A..." Một tiếng hét thảm.

Vài cọng tóc liền dễ dàng xuyên thủng thân thể của chủ cửa tiệm binh khí.

Lập tức, máu thịt của y phảng phất như trở nên hư thối, khói trắng bốc lên, đảo mắt liền thấy xương cốt và nội tạng.

"Còn có độc! ?" Vương Khung hơi nheo mắt lại.

Năng lực của phái thần binh là thể hiện thông qua bộ phận thân thể biến dị, đôi khi sẽ xuất hiện nhiều thuộc tính.

Hiển nhiên, tóc của Lâm Huyền không chỉ cường hóa độ cứng, mà chân tóc còn tiết ra độc tố.

Lúc này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Trong số bọn họ, cơ hồ không có ai nhìn thấy dị năng giả chân chính, lúc này nhìn thấy năng lực đáng sợ của Lâm Huyền, sắc mặt tái nhợt, càng thêm kính sợ.

"Vương Khung, đây chính là chênh lệch ở giữa chúng ta, hôm nay ngươi đắc tội ta, ta liền phế bỏ ngươi." Lâm Huyền cười lạnh.

Từng cọng tóc của gã dựng thẳng lên, trong nháy mắt, ngàn vạn cọng tóc xẹt qua không trung.

"Đồ khốn kiếp, là tự ngươi muốn chết." Vương Khung hừ lạnh một tiếng.

Đột nhiên, cánh tay phải của hắn hiện ra huyết văn, Hắc Long Đao ứng thanh mà động, phát ra tiếng gầm chói tai.

Gió mạnh nổi lên, cuốn lên gợn sóng mênh mông.

Cánh tay của Vương Khung giống như một con rồng to lớn, đột nhiên thức tỉnh.

Từng đạo huyết văn hiện lên, như giao xà quấn quanh.

Trăm đạo huyết văn, đại biểu cho mỗi hơi thở, Hắc Long Đao rung động đạt đến trăm lần!

Tầng tầng đao quang, giống như sóng lớn khuếch tán ra.

Âm thanh chói tai xé rách màng nhĩ, như thể một con rồng giận dữ gầm nhẹ.

Tất cả mọi người biến đổi sắc mặt, Vương Tuyết Nghi hoa dung thất sắc, trực tiếp bịch một tiếng ngồi bệt dưới đất.

Tình cảnh này, coi như đồ đần cũng nhìn ra được, loại lực lượng này chỉ có dị năng giả mới có thể nắm giữ.

"Hắn...hắn cũng thức tỉnh dị năng?"

"Một gã giết mổ...chuyện này sao có khả năng?"

"Quá kinh khủng...thanh âm này...lực lượng này..."

Trong lòng của mỗi người đều sinh ra ý niệm bất đồng.

Nhưng lúc này, chấn động nhất chính là Lâm Huyền.

Loại khí tức này gã quá quen thuộc, lực lượng Hỏa Chủng.

Ầm ầm! Đao quang kinh khủng cuồn cuộn mà tới, xoắn trăm ngàn cọng tóc kia đến vỡ nát, so với phi đao của Bạch Linh Môn, những cọng tóc này quả thực không chịu nổi một kích.

Lâm Huyền chỉ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, tóc đen đầy đầu của gã đều bị đao quang lăng lệ kia nghiền nát.

Trong nháy mắt, gã liền thành báo đốm trọc đầu.

Đao khí mãnh liệt, gợn sóng khuấy động.

Lâm Huyền bay tứ tung ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, một ngụm máu tươi dâng trào ra.

"Ngươi...ngươi làm sao..." Lâm Huyền ôm đầu, khó có thể tin nhìn Vương Khung.

"Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?" Ánh mắt của Vương Khung liếc xéo, thản nhiên nói.

Câu nói này giống như một bàn tay, tát mạnh vào lòng tự ái của Lâm Huyền.

Con người hèn mọn đê tiện, bẩn thỉu không chịu nổi ngày xưa dường như lại trở về.

"Ngươi thức tỉnh dị năng, dường như không có gì khác so với trước kia." Vương Khung thản nhiên nói.

Lâm Huyền bỗng nhiên siết chặt song quyền, răng cắn đến mức kẽo kẹt rung động, máu tươi chảy dọc theo khóe miệng.

"Một ngày nào đó, ta sẽ dẫm chết những kẻ coi thường ta!"

"Vương Khung, ngươi có gì đặc biệt hơn người, tưởng rằng cho ta ăn, liền có thể khoa tay múa chân ở trước mặt ta hay sao?"

"Mẹ kiếp, tất cả đều coi thường ta, đều chờ đó cho ta."

Ký ức ngày xưa giống như quang ảnh lấp lóe ở trong đầu óc Lâm Huyền.

Hèn mọn đến cực hạn, chính là cao ngạo.

Gã có thể tiếp nhận bố thí, nhưng gã lại khó lòng chấp nhận loại ánh mắt thương hại kia, bao nhiêu lần đêm dài không người, gã hướng về bầu trời đêm phát tiết phẫn nộ và không cam lòng của chính mình.

Rốt cuộc đến một ngày, gã thu hoạch được vận mệnh ưu ái, thức tỉnh dị năng, một bước lên trời.

Gã cho rằng, những quá khứ không chịu nổi như vậy kia đã bị chôn vùi, gã cho rằng mình đã có thể giẫm đạp những kẻ coi thường mình ngày xưa.

Nhưng hôm nay, hết thảy dường như cũng không có thay đổi.

Cái ánh mắt kia...vẫn là cái ánh mắt kia...

"Vì cái gì...vì cái gì...ngươi dựa vào cái gì mà cao cao tại thượng...dựa vào cái gì mà nhìn ta như vậy..." Lâm Huyền gầm nhẹ nói.

Móng tay của gã đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ròng ròng.

Vương Khung hờ hững nhìn gã, nhặt lên vỏ đao trên đất, cắm Hắc Long Đao vào, rất vừa vặn.

Hắn nhặt chiếc hộp gỗ đựng vỏ đao lên, lau sạch sẽ, bọc nó vào một miếng vải rồi bước ra khỏi cửa tiệm.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch