Một luồng sức mạnh vô hình trói chặt lấy Trần Cảnh, đó là linh lực của Côn Lôn.
Trên bầu trời, mũi tên đen nhánh chớp mắt đã tới, đâm thẳng huyệt Ngọc Chẩm sau gáy Trần Cảnh. Tuy rằng huyệt Ngọc Chẩm ở sau gáy vẫn chỉ là một vùng tối đen, không cảm giác, nhưng hắn lại có thể cảm giác rõ được sát khí bức người kia. Loại sát khí này không phải nổi ở mặt ngoài, mà nặng trịch, xuyên thẳng vào trái tim, càng làm Trần Cảnh cảm thấy áp bách.
Mà mũi tên bị đạo nhân đẩy đổi hướng thì đâm thẳng tới huyệt Đản Trung nơi ngực Trần Cảnh, theo sát là nắm tay nặng nề của đạo nhân đánh thẳng tới mi tâm.
Vốn là hai mũi tên phân ra bắn tới hai người, lại bị đạo nhân tạo thành một sát cục như vậy chỉ trong một ý niệm. Đó là một loại ý thức gặp thời cơ ứng biến, cũng không phải pháp lực cao cường có thể làm được.
Trần Cảnh hít sâu một hơi, trong cơ thể linh lực cuồn cuộn, bia thần Ti Vũ trên đỉnh đầu chấn động, hư không vốn đang như bị đóng băng tức thì được khai thông. Những gợn nước vô hình lấp loáng lên, nuốt lấy mũi tên từ trên không bắn xuống kia. Đồng thời, trên bầu trời, gió mưa nổi dậy.
Mũi tên vừa vào bên trong gợn nước thì tốc độ liền chậm lại. Quanh thân Trần Cảnh hiện lên vô số bọt sóng, mỗi bọt sóng lại như có những hàng chữ huyền diệu bên trong.
- Aaaaaa...
Trần Cảnh hét lớn một tiếng, một vùng sáng bắn ra từ cái miệng cứng ngắc của hắn. Ánh sáng vừa ra ngoài, đã biến thành sóng nước, rồi lấy thế phô thiên cái địa cuộn trào trong hư không.
Đồng thời với tiếng hét kia, con bươm bướm ở phía sau đạo nhân đã hóa thành một luồng ánh kiếm chói lọi đâm tới gáy y.
Sau khi hóa hình, dung pháp, Mê Thiên kiếm trở nên rất khác biệt so với những thanh kiếm từng lưu danh lịch sử. Trước không nói tới thủ đoạn bằng một kiếm sinh vạn pháp, mà chỉ riêng lực công kích đã yếu đi nhiều.
Mê Thiên kiếm thiếu tinh kim sắc bén. Trần Cảnh có thể dựa vào Mê Thiên kiếm sinh pháp, lại khó có thể phá vật cứng rắn, một khi gặp phải người tu hành pháp thể còn sẽ giảm uy lực trên diện rộng. So với những kiếm khí Tiên Thiên, linh kiếm Hậu Thiên như Mê Thiên kiếm không thể nào sánh được. Trần Cảnh càng lúc càng cảm nhận rõ điểm này kể từ khi kiếm hóa hình.
Thế nhưng, Trần Cảnh lại cho rằng còn có một cách có thể để linh kiếm Hậu Thiên không ngừng tăng uy lực, thậm chí có lẽ tới một ngày còn đạt tới một cao độ siêu thoát cực hạn.
Ánh kiếm vừa tỏa ra, đã xuất hiện ở sau gáy đạo nhân.
Cùng lúc đó, bên trong sóng nước xuất hiện hai quái vật dạng rắn. Một con tung thân lên, cắn lấy mũi tên từ trên cao bắn tới. Một con khác thì xông thẳng ra, cắn lấy mũi tên bị đạo nhân làm đổi hướng.
Bia thần Ti Vũ trên đỉnh đầu Trần Cảnh từ trên trời hạ xuống.
Trong nước sông, đạo nhân kia như chịu trói buộc thật chặt, động tác và tốc độ của y cũng chậm lại như hai mũi tên kia. Mà nháy mắt y vừa chậm lại, bia thần Ti Vũ trên trời đã phóng lớn hơn mười trượng, mang theo uy thế khuynh thiên.
Trên bầu trời, mây đen dày đặc, mưa to trút xuống, trong mưa gió không mở nổi mắt, thấy không rõ hai ba thước.
Bia thần Ti Vũ hạ xuống.
Lúc bia thần sắp trấn xuống đầu đạo nhân, gã bèn dùng hai tay đỡ lấy bia thần, mặt đỏ bừng lên, hét lớn một tiếng, gân xanh trên tay nổi cuồn cuộn. Cùng lúc đó, luồng ánh kiếm kia đã đâm tới gáy đạo nhân. Chỉ thấy tóc đen của gã rụng rơi, áo rách ra, da thịt sau gáy xuất hiện chi chít vệt đỏ. Thế nhưng cảnh tượng ánh kiếm lướt qua, đầu người rơi xuống lại không xuất hiện.
Trần Cảnh chỉ cảm thấy thân thể của đạo nhân căn bản không phải thịt da, mà là tinh thiết. Mê Thiên kiếm căn bản không thể phá vỡ nhục thể của gã.
"Thân thể thật mạnh." Trần Cảnh thất kinh.
Linh lực trên bia thần Ti Vũ bắt đầu khởi động, áp chế.
Đạo nhân lại hét lớn một tiếng, thân không ngừng phóng to, chỉ chốc lát đã cao lớn tương đương với bia thần Ti Vũ, hơn nữa còn không ngừng lớn thêm. Bia thần Ti Vũ không thể đặt trên người gã, không trấn nổi gã.
Linh lực của núi Côn Lôn dâng lên từ dưới chân gã. Linh lực từ trên trời trút xuống thêm bao nhiêu, thì linh lực từ Côn Lôn lại tụ tập thêm bấy nhiêu lên người đạo nhân. Khí thế của gã không ngừng tăng lên.
Trần Cảnh thất kinh, đồng thời khẽ quát một tiếng. Trên bầu trời cuồn cuộn mây đen, có sấm sét đánh xuống.
Trong Côn Lôn, sóng nước mãnh liệt trút từ trên trời xuống, nhưng cũng không chảy vào trong sơn cốc, mà cứ lơ lửng ở hư không.
Mê Thiên Điệp rơi vào bọt sóng rồi biến mất. Sóng sông rít gào, lại cắt thành từng vết máu trên người đạo nhân, tựa như sóng sông đã hóa thành vô số lưỡi kiếm. Đột nhiên, lại có hai con quái vật dạng rắn xuất hiện trong sóng nước.
Trong đó, có một con chính là sinh linh chỉ ở Huyết Hà mới có. Người không ở Huyết Hà không biết nơi đó có bao nhiêu loại sinh linh, cũng không biết từ lúc nào, thế nhân đều gọi sinh linh trong Huyết Hà là Tu La tộc. Có người pháp lực cao thâm đi tới cạnh U Minh Huyết Hà, ngẫu nhiên sẽ thấy những quái vật có thân như rắn, đầu như cá, mọc ra hai cánh thịt, đó chính là Tu La.
Quái vật xuất hiện trong sóng nước chính là Tu La trong Huyết Hà, có tên là Trát Lý Tây Huyết Liên. Con còn lại cũng không phải rắn, mà là hủy, có thể hóa thành rồng, ở trong huyệt Đản Trung trong cơ thể Trần Cảnh. Chúng nó vừa xuất hiện, đã bơi tới phía đạo nhân, vừa uốn mình trong nước đã biến mất.
Khi hiện lại, chúng đã ở cạnh đạo nhân. Hắc hủy xuất hiện dưới lỗ mũi của đạo nhân, tựa như muốn chui vào cái lỗ mũi thật lớn tương xứng với thân thể phóng to của gã. Ngay khi đang sắp chui vào, hắc hủy đột nhiên quay thân đi. Nhưng đạo nhân kia đã bình tĩnh há miệng, một luồng lực hút cực lớn xuất hiện. Sóng nước lập tức chảy ào ào vào trong miệng đạo nhân. Hắc hủy cũng bị cuốn theo sóng nước, muốn chui cả vào miệng gã.
Chỉ thấy hắc hủy giãy giụa thân thể, tuy không thể bơi ra xa, nhưng cũng không bị cuốn cả vào miệng đạo nhân theo sóng sông.
Mà đúng lúc này, vệt máu sau cổ đạo nhân đột nhiên phun ra một vòi máu tươi. Lập tức, có một con quái vật màu đỏ, hình dạng như rắn chui theo dòng máu đó vào vết thương kia. Nó phảng phất như không có thân thể, cũng không khiến miệng vết thương mở rộng.
Luồng lực hút đang kéo hắc hủy tức thì biến mất. Chợt hắc hủy lại đột nhiên quay mình, chủ động chui vào miệng đạo nhân, tựa hồ muốn theo cổ họng chui xuống bụng của gã. Ngay khi hắc hủy muốn chui vào, đạo nhân chợt cắn chặt răng lại. Hắc hủy dừng lại, uốn éo thân thể. Đạo nhân tức giận hừ một tiếng, khoảng không ba tấc trước mũi gã đột nhiên nổ tung. Thân thể đang giãy giụa của hắc hủy bỗng biến mất, chui vào trong mắt của đạo nhân.
Hai tay đang đỡ bia thần Ti Vũ của đạo nhân chợt cong lại, đè lên vai gã, trong đó một chân như không chịu nổi mà khuỵu xuống.
Ở một sườn núi nhỏ bên ngoài núi Côn Lôn, sau một tảng đá lớn, người nam thân mặc bộ đồ hồng nhạt đang giương cung, kéo dây chỉ vào cảnh tượng trong hư không, rồi hỏi người nữ mặc y phục đỏ bên cạnh:
- Có bắn không?
- Không, ta muốn xem cuối cùng ai sẽ thắng. Ai thắng thì bắn kẻ đó. Lần này ngươi phải chịu đựng cho bổn cô nương, phải dụng tâm, nếu không, trở về ta sẽ mách mẹ ngươi rằng ngươi không nghe lời.
Người nữ nhìn lên không không chớp mắt, đồng thời lớn tiếng nói.
- Biết rồi.
Người nam cau mày đáp.
Bên ngoài núi Côn Lôn còn có rất nhiều người đang quan sát trận đại chiến trên núi Côn Lôn. Bọn họ kinh ngạc vì pháp thuật ảo diệu của Trần Cảnh, lại càng không thể tưởng tượng nổi về đạo nhân gõ chuông kia. Rất nhiều người nghĩ đến Vu tộc trong truyền thuyết. Vu tộc luyện tinh, thân thể có thể sánh với linh bảo. Chiến kỹ của Vu tộc càng có thể làm pháp thuật ảm đạm thất sắc. Nhưng đạo nhân gõ chuông kia rõ ràng là người tu hành trên núi Côn Lôn, tại sao có thể có phương pháp tu hành như vậy? Nhìn qua rõ ràng tu đạo pháp huyền môn, lại còn tu thân thể chiến kỹ, hơn nữa bất kể là pháp thuật hay thân thể chiến kỹ đều rất cường đại.
Tại đám mây ở phía sau hai nam nữ mặc đồ đỏ hồng kia, có hai người đứng đó. Một người trong đó chính là Triệu Bán Yêu mặc chiếc áo vá ở cổ tay. Người còn lại mặc áo gấm xa hoa, tay cầm quạt trắng, bộ dáng phong lưu.
- Triệu huynh, chính hai người này làm huynh bị thương sao?
Công tử áo gấm chỉ vào một nam một nữ kia, nói.
- Là cây cung kia.
Triệu Bán Yêu nói.
- Còn không phải như nhau. Sao, Triệu huynh còn chờ gì nữa, ta đối phó cô nàng kia, kẻ làm huynh bị thương giao cho huynh, coi như báo thù một tiễn.
Công tử áo gấm phe phẩy quạt trắng, cười nói.
- Không vội, chờ hắn lại bắn mũi tên đang giương nói sau. Không ngờ lại có thể thấy được cây cung này, thật là quá may mắn.
Triệu Bán Yêu nhìn chằm chằm chiếc cung lớn màu đen, trong mắt như có lửa.
- Triệu huynh, đạo tâm, đạo tâm nào. Mê mẩn pháp bảo công pháp là tối kỵ trong tu hành.
Công tử áo gấm nói.
- Bình thường đã khuyên huynh phải biết tận hưởng sắc đẹp mỹ nhân, thì khi thấy pháp bảo tốt mới không nổi tham niệm mà. Ài, rõ ràng phương pháp tu hành thanh tâm quả dục của huynh không được rồi, chẳng những không thể để huynh bỏ tính tham lam với bảo vật, ngược lại càng lúc càng nặng rồi.
Y lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Lúc này thay đổi thì vẫn còn chưa muộn.
- Ha ha, thật sao, bỏ của ta, học cách tu hành của ngươi?
Triệu Bán Yêu nói.
Công tử áo gấm gật gật đầu.
- Bỏ dục vọng?
- Đúng vậy.
- Vậy sao ngươi còn không bỏ dâm dục?
- Triệu huynh, huynh hiểu lầm ta. Ta yêu thích mỹ nhân, cũng là một cách tu hành.
- Hửm! Là thế nào?
- Tất cả những thứ tốt đẹp, phá hư là tội lỗi. Ta thu nạp mỹ nhân thiên hạ, cũng không phải vì thỏa mãn dục vọng thân thể, mà là muốn biết những tiểu mỹ nhân được người mến mộ kia, dưới tình huống không cam lòng mà đánh mất trinh tiết, thì sẽ phản ứng như thế nào. Khi tâm kiêu ngạo của một người bị giẫm đạp đến bùn lầy, thì trong nháy mắt đó sẽ có các biểu hiện bất đồng, huynh không thể hiểu được tuyệt diệu trong đó đâu.
- Ngươi đã nhập ma.
- Đạo tổ nói, sinh linh thế gian đều có đạo tâm. Phật tổ thì nói, chúng sinh đều có thể thành phật. Còn ta nói, sinh tinh thế gian đều có ma tâm, chúng sinh đều là chân ma.