Phần lớn những người tế luyện kiếm đều truy cầu một loại cực hạn không gì không thể phá được, như là lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm. Dù cho là Yêu, Thần, Ma thì đều có thể một kiếm lấy đầu. Dù cho đối phương có phép thuật, pháp bảo hộ thân thế nào, dù cho họ có thân thể mạnh mẽ ra sao cũng bị một kiếm đứt đầu. Đây là một loại cực hạn. Trong thiên hạ này, dù tính từ thời hồng hoang thì cũng không có mấy người làm được điều này. Nổi danh nhất cũng chỉ có bốn thanh sát kiếm của giáo chủ Tiệt giáo Thông Thiên giáo chủ đảo Kim Ngao và Thanh Nhan của Nam lạc. Đối diện với bốn thanh sát kiếm và Thanh Nhan kia, dù là ai đi nữa cũng bị một kiếm đứt đầu.
Muốn làm được vậy, nhất định phải có một thanh kiếm tốt. Nếu là một thanh kiếm khí tiên thiên thì không thể tốt hơn.
Kiếm khí tiên thiên cũng chỉ có mấy thanh, sau này người tu hành cũng chỉ có tự mình tế luyện ra. Cho dù tế luyện thế nào cũng chỉ là linh kiếm hậu thiên. Dù có dung nhập thiên tài địa bảo nào đi nữa cũng kém xa so với kiếm khí tiên thiên không gì không phá được kia.
Lúc đọc qua Tế Kiếm tâm kinh của La Phù, Trần Cảnh cũng định căn cứ theo cách thức trên đó ngưng luyện ra kiếm phôi, đến cuối sẽ luyện ra một thanh linh kiếm chỉ kém hơn linh kiếm Trảm Linh mà thôi. Chỉ là sau khi Trảm Tiên kiếm bị Tuyệt Tiên kiếm chém gãy, ý nghĩ này của hắn cũng đứt gãy theo. Sau đó hắn gặp Quảng Hàn kiếm, thấy được Quảng Hàn kiếm dung nhập trong ánh trăng đầy thần diệu, đột nhiên trong lòng hắn như có gì đó được quán thông.
Kiếm khí tiên thiên từ thật mà hóa hư, có thể phá hết vạn pháp, sau đó lại sinh vạn pháp. Cho nên mới có Tru Tiên kiếm trận và một kiếm Thanh Nhan không rõ thật giả có thể hóa thiên hà trong tay Nam Lạc. Tuy rằng bọn họ đều cầm kiếm khí tiên thiên, tuy một bên biến thành kiếm trận, một bên lại hóa thiên hà, thế nhưng đều là từ một thanh kiếm diễn biến mà ra cả.
Khi mà Mê Thiên kiếm của Trần Cảnh hóa thành vô hình, cũng là thời điểm hoàn thành xong từ thực hóa hư. Theo như Tế Kiếm tâm kinh của La Phù, sau đó nữa là dung nhập các loại thiên tài địa bảo, khắc pháp trận hoặc kiếm quyết vào, cuối cùng sẽ tạo thành một thanh kiếm với đủ loại thần diệu.
Sau khi Trần Cảnh vứt bỏ phương thức tế luyện này, hắn lập tức đã nghĩ đến từ thực hóa hư, rồi lại từ hư hóa thực thế nào đi nữa cũng kém hơn kiếm khí tiên thiên. Do đó hắn quyết định hư hóa thanh kiếm trong tay mình cho đến cực hạn của hư, hi vọng có thể dung nhập các loại pháp thuật vào, khiến tất cả các loại pháp thuật trên thế gian đều có thể trở thành kiếm pháp.
Tia kiếm trong sương mù vặn vẹo hóa thành từng tấm phù văn một, rồi đột nhiên nổ tung, tiếp đó là từng tràng kinh hoảng giận dữ vang lên.
Đám người Bặc Phu Tử và Lâm Giang vương cách đó hơn hai mươi dặm ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy cái đầu lâu do khói đen ngưng kết thành chậm rãi biến hóa. Bên trong khí đen đó cuồn cuộn, cuối cùng biến thành một quả đại ấn to lớn, phía trên đại ấn còn có năm ngón tay đang nắm chặt nó.
Đột nhiên, xung quanh xuất hiện rất nhiều đốm sáng trắng. Đốm sáng đột nhiên nổ tung, hóa thành những con bướm sặc sỡ. Con bướm nhẹ nhàng bay lượn.
- Đó là Vương ấn.
Lâm Giang vương kinh ngạc lẩm bẩm, cả người gã lập tức phóng thẳng vào trong khoảng hư không kia. Thế nhưng tới ngay phía dưới đụn mây kia gã lại khựng lại. Nhìn những con bướm đó, không hiểu sao trong lòng gã lại nảy sinh sợ hãi khiến gã do dự, bần thần không nỡ rời đi, lại không dám đi vào.
Mỗi kẻ trong đám quỷ vương này đều có bản lĩnh không tầm thường, thế nhưng điều Trần Cảnh cảm thấy phiền toái nhất chính là Mê Thiên kiếm không cách nào khiến bọn chúng thương tổn trí mạng được. Từ sau khi khắc tờ kinh Hoàng Đình vào Mê Thiên kiếm, kiếm của hắn càng lúc càng mờ ảo hư vô rồi.
Đột nhiên Từ An vương khẽ niệm chú pháp, một phù văn quỷ dị được khói đen ngưng kết thành. Nó như một vật sống nhỏ bé, cong người bắn đi, luồn đi vào bên sườn Đại Yêu. Trên người Đại Yêu đã bị thương, nguyền rủa của bà ta càng dễ dàng chui vào trong cơ thể nó, từ đó khống chế được Đại Yêu.
Bà ta không trực tiếp công kích Hư Linh hay Trần Cảnh, mà công kích Đại Yêu nhỏ yếu kia. Nhưng ngay khi nguyền rủa nhỏ bé đó tới gần con khỉ mặt chó, một luồng ánh kiếm xẹt qua, phân xẻ phù văn kia thành bốn năm phần. Trong tích tắc khi kiếm quang đâm phá lấy phù văn, Từ An vương cũng biến hóa tay bấm quyết, miệng niệm âm tiết cũng nhanh hơn, chú văn kia bị cắt xẻ bốn năm phần cũng không tiêu tán đi mà hóa thành bốn phần chú văn nhỏ càng thêm quỷ dị. Loại nguyền rủa này chính là Huyễn Diệt phụ thân chú - bản sự của Từ An vương.
- Choang…
Tiếng kiếm ngân vang trong bóng đêm.
Tia kiếm kia đột nhiên nổ tung tạo thành một chùm sáng trắng, như thể một ngọn đèn lặng yên đang cháy chợt bùng lên. Ánh sáng vừa bùng cháy rồi ngay đó ảm đạm lại, thế nhưng cũng đủ khiến bốn chú văn kia tán loạn cả đi.
Từ An vương khẽ kinh ngạc, nghĩ thầm:
- Kiếm thuật thật tinh diệu!
Trong lòng bà ta còn đang kinh ngạc than một tiếng, bỗng một cảm giác nguy hiểm báo động kéo tới. Hai mắt bà ta chợt bùng lên hai ngọn lửa đen, theo đó là một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào đôi mắt bà ta. Một tia sáng lạnh, đầy sát khí rọi thẳng tới tận sâu trong nội tâm bà ta. Như thể một con cá chui thẳng xuống đáy hồ tĩnh lặng, khuấy lên một vùng bùn nước đục ngầu.
Bà ta kinh ngạc lùi về phía sau, tay đưa lên điểm một chút vào tia kiếm kia. Nhất thời có một chút sát khí rạch xé đầu ngón tay bà ta. Niệm lực và tia kiếm va chạm vào nhau. Trong mắt bà ta lập tức xuất hiện ảnh ảo mơ hồ trùng điệp. Bà ta lập tức quyết đoán vọt người lui ra, cánh tay còn lại cũng theo đó mà vỡ nát ra, cả tia kiếm kia cũng đồng thời vỡ tan đi mất. Nỗi kinh sợ trong lòng Từ An vương chưa tan thì tức giận đã dâng lên. Bà ta rốt cuộc cũng là quỷ vương, là tồn tại xưng bá một phương. Một tiếng thét vang lên, Đề Hồn chú như một đợt sóng ngầm tràn đến Trần Cảnh.
Chẳng biết trong tay Chung Sơn vương xuất hiện một cái chuông đá từ khi nào. Dùi chuông là một cái chày đá nhỏ chuẩn bị đập xuống bên dưới, thì một luồng ánh kiếm đã xuất hiện đâm thẳng hướng đến trán gã. Chuông đá trong tay gã vừa cản lấy thì tia kiếm đã quấn lấy chuông, rồi trườn lên cánh tay gã. Nháy mắt, cánh tay gã đã đứt đoạn, thế nhưng tia kiếm cũng bị chày đá đập trúng mà tiêu tán đi. Cánh tay của Chung Sơn vương vẫn còn đang cầm chuông đá rơi trên mặt đất, lại lập tức bò về hướng Trần Cảnh.
Hà Gian Vương cũng không trực tiếp công kích Trần Cảnh mà đột nhiên thổi ra một hơi. Luồng hơi kia như có sinh mệnh mà luồn lách thổi đến Lan Khanh Lăng phía sau Trần Cảnh.
Cả người Hoài Nam vương lại đột nhiên biến mất, trực tiếp bay thẳng tới Trần Cảnh. Ánh kiếm của Trần Cảnh rơi trên người gã như xẹt qua khoảng không, dường như không tạo cho gã bất cứ thương tổn gì.
Phong Lưu vương thản nhiên cười, quạt trắng trong tay dần theo điệu cười của gã mà biến thành màu đỏ. Y phục toàn thân của gã cũng biến chuyển sang màu đỏ, vai hơi lộ ra, khóe môi khẽ nhếch, mắt liếc đưa tình đầy vẻ hấp dẫn tà mị, còn nữ tính hơn cả nữ nhân. Chỉ thấy eo nhỏ gã vặn vẹo, môi anh đào khẽ mở, thoảng ra từng tiếng ca mang theo mùi đàn hương lan tới tận xương tủy. Nếu là phàm nhân, nghe tới hẳn là ba hồn bảy vía cũng bị câu đi mất.
Giữa quỷ vương và quỷ linh là khoảng cách một trời một vực.
Bọn họ biến hóa thật giả, ẩn hiện vô thường, hoặc chú hoặc thuật, hoặc làm phép, hoặc cứng cỏi công kích… mười bảy lộ quỷ vương càng là đối ứng nhau, công kích có xa có gần mà tới.
Tất cả mọi chuyện phát sinh chỉ bùng nổ trong một tích tắc. Nhưng mà bọn chúng lại gặp phải từng tia ánh kiếm. Tia kiếm có thưa có dày, lại không có bất kỳ pháp chú của tên quỷ vương nào đột nhập được vào trong đó.
Từng đám bông tuyết tung bay trong màn đêm, tiếng kiếm ngân vang văng vẳng kéo dài không dứt bên tai mỗi quỷ vương.
Từ An vương giận dữ xông lên, lại kinh sợ lui lại. Cánh tay của Chung Sơn vương lại gần Từ Ngôn được một chút thì bị một tia kiếm gim chặt trên mặt đất. Luồng gió mà Hà Gian vương thổi ra bị ánh kiếm xé rách, đâm rạch tán đi. Phong Lưu vương bị một mảng tia kiếm chém xuống, hóa thành một kẻ mặt mày hung tợn, vẻ mặt đầy oán độc.
Ánh kiếm như tuyết bay, nổ bung, hóa thành bướm, hiện ra một vùng mộng ảo.
Từng tia kiếm ngưng kết thành thần phù trừ tà diệt ma. Thần phù do tia kiếm tạo thành không chỉ có diệu dụng của thần phù, còn mang cả sắc bén của kiếm nữa.
Nếu bất chợt có nguyền rủa xuất hiện bên người Trần Cảnh, tích tắc sẽ bị ánh sáng trên tượng thần Trần Cảnh lóe lên đánh tan tác. Dù sao thân thể hắn là tượng thần, hưởng nhang khói đã lâu, các loại nguyền rủa của quỷ vương bị tia kiếm đánh tan rồi nhiễm lên người hắn không thể mang đến thương tổn gì cho hắn cả.
Trong bóng tối, mười bảy lộ quỷ vương đều đã đối mặt qua với Trần Cảnh một lần, thế nhưng Trần Cảnh trong lòng mỗi kẻ lại không như nhau. Bởi vì kiếm thế nghênh đón bọn họ là không như nhau. Tuy tất cả đều là ánh kiếm, nhưng kiếm thế ẩn chứa trong mỗi ánh kiếm lại không giống nhau, có nhẹ có nặng, có nhu mềm như gió không thể nào nắm bắt, hoặc nặng nề như núi không thể tránh né được.
Lại có ấm áp như ánh mặt trời khiến người ta không cảm giác được có gì nguy hiểm, lại có như nước đá rét buốt giữa trời đông tưới qua người, lạnh lẽo đến thấu xương.
Cho dù là ai, xuất ra thần thông thế nào cũng không thể tới gần Hư Linh được. Thậm chí cả những tân hồn kia cũng không chịu chút thương tổn nào cả.
Đúng lúc này, đột nhiên Hư Linh mở mắt, Tần Quảng vương ấn trong tay được vung lên không trung. Ánh sáng đen ngút trời, mây đen đặc như mực cũng tán đi, để lộ rõ khoảng trời đất âm u.
Mười bảy lộ quỷ vương hiện thân ra, xoay người đi mất. Kể cả bảy vạn âm binh cũng chỉ như đám mây đen kia, thoáng cái đã tan biến đi.
Lâm Giang vương cũng xoay người rời đi, mang theo ba vạn âm binh của mình bỏ đi như một cơn gió. Tất nhiên những người khác cũng vậy. Bặc Phu Tử không đến chào hỏi Trần Cảnh, mà mang theo phu nhân và con gái lão trở về, trên đường đi có chút cao hứng nói:
- Xem ra vận khí của ta vẫn rất tốt. Đi thôi, về nhà thôi.
Trần Cảnh quay đầu nhìn lại Hư Linh đang cầm Tần Quảng vương ấn trong tay, đột nhiên cảm giác lúc này nàng như đầy uy nghiêm không thể xâm phạm được. Thật lòng hắn rất cao hứng, bèn nói:
- Xem ra nên sớm đưa cho cô mới phải.
- Sớm cho ta? Ngươi bỏ được sao?
Hư Linh cười nói. Nàng đã không kiệm lời với Trần Cảnh như lúc trước nữa, mà đã biết đùa giỡn với hắn. Quan hệ sâu cạn giữa hai người hết thảy có thể nhìn thấy từ cuộc trò chuyện phiếm như vậy. Đó là một loại cảm giác, chứ không phải cố gắng biểu hiện ra bên ngoài.
- Đương nhiên, cô sớm nói là muốn nó, ta đã sớm đưa cho.
- Đây chính là Thiên La môn ngươi dùng toàn bộ tính mạng đổi lấy a.
Hư Linh nói. Trần Cảnh thở dài đáp:
- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Những thứ không có sự sống sẽ không thuộc về bất cứ ai cả, chỉ có sinh mạng mới có thể che chở quan tâm lẫn nhau. Bọn họ thuộc về chính mình, cũng là thuộc về những người quan tâm che chở họ.
Hư Linh trầm mặc một hồi, nói:
- Đáng lẽ ngươi đã tặng Tần Quảng vương ấn cho ta thì ta không phải đi vào thành Diêm La nữa. Chỉ là ngươi tặng ta Tần Quảng vương ấn, vậy ta cũng tặng lại ngươi một thứ.
- Là gì vậy?
Trần Cảnh hỏi.
- Bí mật.
Hư Linh đáp.
- Ài, vậy khi nào thì đưa đây?
- Chờ ta từ điện Diêm La đi ra.
Hư Linh đáp.
- Lỡ như cô một đi trong trở về thì sao?
Trần Cảnh hỏi.
- Sẽ không. Trước kia có lẽ không biết, nhưng hiện tại ta đã có Tần Quảng vương ấn, hẳn trong âm thế này không chỗ nào vây khốn được ta.
Hư Linh tự tin nói.
Một khắc trước, nơi này chen chúc đầy rẫy âm binh, mười bảy vị quỷ vương. Hiện tại đã trống trơn không một bóng quỷ, không còn chút dấu vết nào giữa trời đất u ám này.
Từ Ngôn không khỏi nhướng mắt nhìn về thành Diêm La mờ ảo nơi xa, trầm mặc một hồi. Hư Linh đột nhiên hỏi:
- Vì sao ngươi không hỏi lai lịch của ta? Không hỏi xem có phải ta đã thức tỉnh kí ức kiếp trước hay không sao?
Từ Ngôn khẽ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Hư Linh, cười nói:
- Vẫn muốn hỏi, chỉ là luôn chưa có cơ hội hỏi thẳng.
Đột nhiên Hư Linh thở dài nói:
- Cố hương của ta là ở thành Tần Quảng. Trí nhớ kiếp trước của ta thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, chẳng qua đã bị ta phong cấm rồi.
- Vì sao phải phong cấm?
Trần Cảnh hỏi.
- Hiện tại ta rất tốt, sao phải biến thành người khác chứ? Kí ức kiếp trước không phải là ta đấy, ta không cần.
Hư Linh nói.
Trần Cảnh không ngoài ý việc nàng sẽ nói như vậy. Cho tới nay, tuy nàng rất hiếm khi đề cập đến chuyện của mình, nhưng đều rất có chủ kiến, cũng có nhận thức độc đáo với nhiều chuyện xảy ra.
Từ Ngôn và Hư Linh sóng vai đi tới thành Diêm La. Sau lưng bọn họ là hơn mười tân hồn của Lan Khanh Lăng, Chu Phu Nộ…, còn có Đại Yêu và Tiểu Yêu đi bên trái Hư Linh.
Cách thành Diêm La không xa, bọn họ ngừng lại. Trần Cảnh hỏi:
- Nghe nói điện Chuyển Luân có thể khiến linh hồn chuyển thế?
- Luân hồi chuyển thế sao? Chỉ khi nào lục đạo hoàn chỉnh mới có thể. Quả thật điện Chuyển Luân có thể chuyển thế luân hồi, chỉ là ở một đoạn thời gian ngắn trước kia, còn hiện tại đã không thể rồi.
Hư Linh đáp.
Nghe xong, Trần Cảnh không khỏi ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bầu trời nặng nề đè nặng trên đỉnh đầu, u ám tối tăm không chút ánh sáng. Đột nhiên lòng hắn chợt nảy lên một câu nói: “Lẽ nào sinh linh trong trời đất đều chỉ hỏi kiếp này, mặc kệ kiếp sau hay sao?”