Bụi mù mịt, như tàn tro bay lên khi trận gió thổi qua đống lửa, mang theo từng đốm từng đốm hoa lửa, thoạt nhìn chỉ thấy tĩnh lặng, không có chút khí tức sinh mệnh nào. Tro bụi tản ra, chỉ còn lại một bộ xương người rơi xuống từ bầu trời.
Bộ xương người vẫn còn dính máu, nhưng không có da thịt.
- Đặng Vũuuuuu!
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên trong đại điện, cùng lúc đó, một lão già tóc bạc, tay cầm trượng gỗ đột nhiên xuất hiện trên không trung, quanh người lão bao phủ một tầng khí màu xám như tro, bổ nhào về phía đống xương trắng đang rơi xuống dưới. Bên trong đại điện chợt nổi lên một cơn gió, theo thân hình lão từ trên cao cuốn xuống dưới.
Trần Cảnh thu kiếm trong nháy mắt, đứng cùng với một số thị vệ giáp đen, nghe thấy lão già tóc bạc kêu tên mới biết thì ra người vừa bị mình giết tên là Đặng Vũ, là một vị Sơn Thần. Còn lão ta chính là Bạch Ông.
Trần Cảnh nhìn Bạch Ông này, lập tức nhớ ra, đây chính là lão già ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái trong phủ Thành Hoàng, đã làm khó mình lúc trước.
Nhìn Bạch Ông đánh một trượng xuống, Trần Cảnh lại rất bình tĩnh. Lúc đâm ra một kiếm vừa rồi, hắn đã có loại cảm giác thực sự hoà làm một với kiếm, sau đó cả người hắn giống như không có trọng lượng, thuận theo kiếm mà nhẹ bay.
Ngự kiếm lên chín tầng trời, lên Thiên đình, xuống Địa phủ, đến Hoàng tuyền, đây mới là phong thái kiếm tiên. Trong lúc vô tình, hắn lại có thể nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm mà bay.
Trần Cảnh đưa lưng về phía Bạch Ông, hắn không biết Bạch Ông có thể nhận ra mình hay không. Đám thị vệ giáp đen phía trước xông lên, từ trong mắt bọn họ, Trần Cảnh lại thấy được sự kính trọng đối với mình.
Bạch Ông không phải là thần linh, cũng không phải linh hồn. Trần Cảnh đã nhìn ra điều đó ngay khi lão xuất vừa hiện trên không trung.
Trượng gỗ đâm xuống, trong chớp mắt này, một tiếng rít chói tai phát ra giống như vang lên từ trong linh hồn. Trần Cảnh nhíu mày, cái đầu đang bị thương lại cảm thấy đau nhói, giống như tuỷ não muốn nhảy ra ngoài.
Hắn vội vàng đóng chặt thính giác, âm thanh biến mất, đau đớn vẫn còn đó, nhưng may mà đã giảm bớt không ít. Quay đầu nhìn lại, những người xông về phía Bạch Ông đều đã hoá thành một đống áo giáp đen rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát đã chất đống đầy trên mặt đất.
Trần Cảnh giơ kiếm lên, lớp tro bụi hiện ra, cuộn lên trên mặt đất bằng phẳng, lơ lửng giữa những thị vệ giáp đen, lúc bên trái, lúc lại bên phải, kỳ dị khó hiểu, mịt mù lặng ngắt.
Bạch Ông bị bao phủ trong lớp bụi mù, chợt nghe một tiếng thét chói tai cao vút, bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi trong âm thanh này. Khi tiếng thét cất lên, trong đám bụi xuất hiện một con chim đầu bạc, đang muốn vỗ cánh bay ra khỏi phạm vi tro bụi bao phủ. Mọi người vừa mới nhìn thấy con chim đầu bạc hiện ra, nó đã bị tro bụi cuộn lên nuốt chửng, hoá thành một bộ xương chim máu chảy đầm đìa. Lớp bụi biến mất, bóng kiếm mịt mờ không dấu vết.
Hiển nhiên có rất nhiều người nhìn ra tro bụi là ánh kiếm, ngay lập tức sắc mặt mỗi người mỗi khác. Vẻ mặt của Giang Lưu Vân không đổi, Thành Hoàng híp mắt lại, công tử áo gấm lại siết chặt thanh kiếm trong tay, đồng thời đâm ra một kiếm, lại tựa như từng bông tuyết tung bay, thị vệ giáp đen phía trước chạm phải, chết ngay lập tức. Vừa nhìn, Diệp Thanh Tuyết nhíu mày nghi hoặc, rồi lại lập tức giãn đôi mày, trong mắt hiện vẻ vui mừng.
Trần Cảnh trở lại trong đám thị vệ giáp đen trên mặt đất, không ngờ đám thị vệ này lại tự động nhường ra một con đường. Trần Cảnh đi thẳng đến trước cái bàn. Trước bàn có hai thị vệ, trong mắt hiện lên tia sáng đỏ sẫm, thấy Trần Cảnh sang đây, cũng nhường đường sang hai bên.
Trần Cảnh chợt nảy ra một ý, nói:
- Ta canh giữ ở đây, các ngươi ngăn cản, phủ chủ sẽ trở lại ngay.
- Vâng.
Hai người cùng lúc ôm quyền quay lại, dẫn người xông vào đám người trong điện.
Bọn họ nghe lời như vậy, làm cho Trần Cảnh có hơi bất ngờ, thế nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng lạnh lùng. Ánh mắt hắn nhìn chòng chọc cái hộp gỗ đen kia, không kìm được muốn đưa tay mở ra, nhưng bàn tay giơ ra được nửa chừng lại chuyển hướng, bởi vì hắn thấy trên bàn vẫn còn một quyển sách. Quyển sách đã mở, kiểu chữ cổ xưa, trang sách thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, dường như là dùng một loại tơ lụa đặc biệt nào đó tạo thành.
Trần Cảnh cũng không biết đây là sách gì, thế nhưng có lẽ cũng không phải vật phàm. Hắn chộp lấy, nhét vào trong ngực. Đúng lúc này, đột nhiên hào quang năm màu loé lên, một cảm giác nguy hiểm chết người dâng lên trong lòng hắn. Hắn hoảng hốt, ngay lập tức tung người bay sang một bên, đồng thời kiếm cũng đã ra khỏi vỏ, ánh kiếm vòng quanh thân, cả người giống như một làn tro bụi cuộn lên, hướng nhắm đến chính là cửa đại điện.
Nhưng hào quang năm màu vẫn theo sát hắn không rời. Trần Cảnh cảm thấy áp lực vô cùng tận, khiến hắn có cảm giác không thở nổi. Lúc còn ở bên ngoài, hắn từng nhìn thẳng hào quang năm màu này một lần, rồi hoa mắt chóng mặt không biết bao lâu, mà bây giờ mặc dù không nhìn trực tiếp, nhưng vẫn cảm thấy nguy hiểm mãnh liệt, đây là loại cảm giác một kích chí mạng. Hắn không dám dừng lại, xuất ra toàn bộ pháp lực, điều khiển Mê Thiên kiếm, còn dung hợp cùng độn thuật, nhưng cảm giác vô cùng nguy hiểm này lại không nhạt đi chút nào, trái lại càng ngày càng đậm.
Cảm giác này giống như biết rõ phía sau có một người muốn dùng cây búa lớn đập vào ót mình, nhưng làm thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Cả người hắn đã hóa thành một cơn gió đen mang theo khí tức kỳ dị, cuộn vòng tránh né trong đại điện.
Ngay lúc này, một toà miếu Thành Hoàng hư ảo xuất hiện trước tuyến đường bỏ chạy của Trần Cảnh. Cánh cửa miếu Thành Hoàng mở rộng ra, có thể thấy loáng thoáng một người đang đứng bên trong, chỉ thấy người này vung tay lên, một vệt sáng màu đen cuốn đến. Trần Cảnh lập tức cảm thấy một lực hút khổng lồ. Bị hào quang năm màu truy đuổi, hắn vốn đã vô cùng cố sức, bây giờ lại bị người này đánh lén như muốn ngăn cản, hắn cảm giác mình phải chết ở đây.
Ý niệm này vừa hiện ra, lại có một tia sét chói lòa đột nhiên đánh xuống, giống như muốn đốt cháy Trần Cảnh thành tro tàn. Ngay lúc ấy, cả người Trần Cảnh như mất khống chế, bị miếu Thành Hoàng nuốt vào.
Sét đánh sấm rền bên trên miếu Thành hoàng hư ảo, miếu Thành Hoàng nứt ra từng tấc một.
- Ngươi dámmmmm!
Trên không trung vang lên tiếng rống giận của Tần Thành Hoàng.
Một đám tro bụi như dải sáng đen lơ lửng bay ra từ thần miếu, cảm giác nguy hiểm khi bị hào quang năm màu bao phủ cũng đã biến mất. Nhưng ngay lúc này, trong đại điện đột nhiên xuất hiện một luồng khí tức kinh khủng. Từ trên không nhìn lại, chỉ thấy cái hộp đen trên bàn kia đã được Giang Lưu Vân mở ra, bên trong là một cái ấn tỷ* đen kịt.
(*Ấn tỷ: con dấu tượng trưng cho quyền lực của vua chúa xưa)
Ấn tỷ đen kịt này dường như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng trong trời đất. Trên ấn tỷ có năm ác quỷ dữ tợn, bộ mặt rõ nét. Từ trong ánh mắt của chúng, Trần Cảnh cảm nhận được sự tàn nhẫn, thù hận, điên cuồng, lạnh lùng và độc ác.
Viên ngọc xanh trên đỉnh đầu Giang Lưu Vân biến ảo thành tầng tầng hào quang năm màu, nhưng ngược lại thân người của lão bên dưới hào quang lại không thấy rõ. Trần Cảnh chỉ nhìn thoáng qua, lập tức vội vàng nhắm mắt lại. Trước lúc đó, hắn đã phát hiện, không chỉ mình hắn nhắm mắt, những người khác cũng như vậy. Dưới hào quang này, dường như không ai có sức phản kháng nào, ngay cả Tần Thành Hoàng cũng vậy. Từ trên không văng vẳng tiếng rống giận của Tần Thành Hoàng.
Đến tận lúc này, Giang Lưu Vân mới cho thấy thực lực của lão, chỉ dựa vào viên ngọc xanh kia, đủ để khiến cho người nơi đây váng đầu hoa mắt.
Hào quang năm màu chiếu sáng chói lọi trong đại điện, Giang Lưu Vân trở thành chúa tể duy nhất, không ai dám nhìn thẳng vào lão. Thế nhưng dưới hào quang năm màu này, mặt quỷ trên ấn tỷ vẫn phát ra khí tức kinh khủng vô cùng dày đặc.
Trần Cảnh đang nhắm mắt tập trung điều tức, bỗng muốn mở mắt ra xem Giang Lưu Vân đang làm gì, thì đột nhiên có sát khí cuộn trào mãnh liệt kéo đến. Sát khí này mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với viên đá đen trong tay Âm Hoài Nhu năm đó, bằng thực lực của Trần Cảnh bây giờ, cũng có cảm giác toàn thân lạnh lẽo như đang trong hầm băng. Hắn vội vàng mở mắt, đã nghe thấy tiếng kêu của Giang Lưu Vân.
Tập trung nhìn lại, chỉ thấy Giang Lưu Vân đang điên cuồng bay ngược lại, tóc trắng xõa tung, thất khiếu chảy máu, viên ngọc xanh đã bị hắn nắm trên tay. Mà hiện giờ viên ngọc xanh toả ra hào quang chỉ có một bán cầu, phần trước vầng hào quang của viên ngọc xanh là một vùng tối tăm. Trong bóng tối cũng không thấy rõ cái gì cả, Trần Cảnh cũng không biết có phải do hào quang năm màu quá mạnh khiến mắt tạm thời không nhìn rõ hay không.
Bóng tối dày đặc sát khí, ép về phía Giang Lưu Vân. Giang Lưu Vân không ngừng lùi lại. Tất cả mọi người nhanh chóng trốn ra phía sau Giang Lưu Vân, vẻ mặt hoảng sợ nhìn bóng tối kia.
Đúng lúc này, trên không trung vang lên một tiếng niệm chú rõ ràng mà lại khó hiểu:
Diệp Thanh Tuyết lơ lửng bên cạnh Giang Lưu Vân, tay cầm cây trâm gỗ màu tím, ngón tay chỉ thẳng chín tầng trời. Cùng với âm thanh vang lên, trên bầu trời xuất hiện một luồng sáng trắng. Mọi người chợt ngẩng đầu lên, mới nhận ra đại điện này đã biến mất từ lúc nào chẳng hay, toàn bộ thế giới dường như chỉ có hào quang năm màu rực rỡ.
Trên bầu trời, một tia chớp xoay chuyển trong bóng tối, như một con rồng cuộn mình xuyên phá bầu trời, rồi lao xuống nhanh tựa thanh kiếm sắc bén, mang theo thiên uy chói lọi đánh thẳng xuống. Ngay lúc này, đột nhiên Giang Lưu Vân bay vọt lên cao, tay cầm viên ngọc xanh, phá vỡ bóng tối, từ phía dưới nhìn lên lại giống như ngọn đèn năm màu chỉ đường duy nhất trong trời đất. Trong nháy mắt Giang Lưu Vân bay lên không trung, những người khác cũng theo sát lưng lão bay lên chín tầng trời tối tăm, cứ như rất sợ hãi bản thân bị vùi lấp trong bóng tối.
Trong khoảnh khắc, chỉ có duy nhất một tia sét đánh xuống từ trên chín tầng trời, xua tan bóng tối vô tận. Dưới ánh sáng chói lòa ấy, người ta nhìn thấy mái tóc đen của Diệp Thanh Tuyết tung bay, ánh mắt trong suốt như ánh chớp.
Trần Cảnh rất giận Giang Lưu Vân, giơ thẳng kiếm lên, nhào người tới, đâm ra một kiếm.
Sát khí trong bóng tối càng thêm dày đặc, mà sắc mặt Diệp Thanh Tuyết dưới ánh chớp lập loè dường như lại càng thêm trắng. Ánh chớp cùng với Diệp Thanh Tuyết đã trở thành ánh sáng duy nhất lúc này. Trần Cảnh không rõ tại sao vừa rồi vẫn còn ở đại điện, thế mà đột nhiên hiện tại lại thành một vùng tối tăm, không thấy được gì.
Sét đánh từ chín tầng trời!
Bóng tối cắn nuốt!
Mê Thiên kiếm điên cuồng đâm ra.
Khoảnh khắc sét đánh xuống, sắc mặt Diệp Thanh Tuyết trắng bệch. Trong nháy mắt bóng tối tan ra, một tướng quân mặc giáp đen, cưỡi một con ngựa toàn thân bốc lên lửa đỏ, tay cầm cây trọng kích đen thẫm đâm thẳng vào ngực Diệp Thanh Tuyết.
"Choengggg..."
Mê Thiên kiếm như kỳ tích đâm trúng vào mũi kích, chặn nó lại. Ánh chớp lóe lên, cả người lẫn ngựa tướng quân mặc giáp đen đều bị sấm sét bao quanh.
Trần Cảnh bay ngược ra, trong ngực đau nhói, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân lạnh buốt, trong phút chốc ý thức có cảm giác muốn vỡ vụn ra. Ánh chớp tắt, bóng tối bao phủ. Trần Cảnh cố nén đau đớn trong thần hồn, cố gắng điều động pháp lực, lại phát hiện pháp lực trong cơ thể đông cứng, không thể vận chuyển. Thân thể hắn như một mảnh gỗ theo sóng nổi trôi, không thể tự mình điều khiển trong cơn thuỷ triều tăm tối.