Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Sinh Tu Chân Cuồng Long

Chương 44: Thanh Long Bang sụp đổ (2)

Chương 44: Thanh Long Bang sụp đổ (2)


Sau khi đánh bại Lôi Long, Đồ Cửu chậm rãi bước lên lôi đài, lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Mục, nói:

- Cậu đã từng giống tôi lúc trước.

- Nhưng tôi lại cảm thấy một chút cũng không giống.

Tần Mục không đếm xỉa đến.

Tần Mục đã chủ động đưa ra lời đề nghị đến đây, làm sao mà không biết tâm tư của Liệp Báo.

Đầu tiên thay mình tạo thế, dùng quyền vương Lôi Long để nâng giá của hắn lên.

Khi tất cả mọi người đều tán thành thực lực của hắn, lại giả bộ như muốn kết thúc trận đấu, khiến người xem bất mãn.

Sau đó lại phái Đồ Cửu ra, trở thành người “không biết tự lượng sức” mà khiêu chiến Tần Mục.

Dưới áp lực của người xem, Liệp Báo làm bộ miễn cưỡng cho phép trận đấu bắt đầu, nhưng hạ tỷ lệ đặt cược xuống rất thấp.

1:10, nếu như muốn kiếm được nhiều tiền thì chỉ có thể đặt nhiều tiền.

Người xem thấy lợi nhuận quá cao, liền lấy hết toàn bộ tiền bạc trong người ra đặt cược, vừa vặn rơi vào bẫy của Liệp Báo.

Không thể phủ nhận, Liệp Báo đã có được tâm cơ nhất định.

Nhưng y có một điểm sai lầm trí mạng, đó chính là đã đánh giá thấp Tần Mục.

- Tại sao cậu lại cảm thấy không giống?

Đồ Cửu lạnh lùng nói:

- Cậu rất giống tôi trước đây, tuổi trẻ khinh cuồng, tự cho rằng mình có chút thực lực thì không kiêng nể gì cả. Kết quả chỉ nhận lấy một bài học thê thảm.

- Cho nên nói chúng ta hoàn toàn không giống nhau. Tuổi trẻ khinh cuồng trong mắt kẻ yếu chính là mang nghĩa xấu, nhưng trong mắt của tôi lại không phải.

- Cậu cho rằng mình là cường giả?

Đồ Cửu trào phúng.

Tần Mục mỉm cười lắc đầu:

- Xem ra anh còn chưa hiểu ý của tôi.

- Tôi xác thực không hiểu.

- Vậy anh hãy dùng chiêu thức mạnh nhất mà đánh tôi, khi đó anh sẽ hiểu.

Khóe miệng Tần Mục nhếch lên.

Đồ Cửu nhướng mày, bỗng nhiên bay lên không, sau đó lộn mèo 720 độ.

- Cậu đã nói như vậy, tôi sẽ thành toàn cho cậu. Lợi hại nhất của tôi không phải là quyền pháp mà là quét chân.

Lúc này, công kích của Đồ Cửu đã không thuộc phạm vi của người bình thường. Cơ thể xoay tròn, hai chân giống như ổ quay, quét ngang Tần Mục.

- Ông trời ơi...

Rất nhiều người nhìn thấy công kích của Đồ Cửu, bị dọa đến phải bịt mắt. Bọn họ cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh tượng thua cuộc của Tần Mục.

Anh chỉ có chút trình độ đó thôi sao?

Đối mặt với cú quét chân của Đồ Cửu, biểu hiện của Tần Mục lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của mọi người, chỉ là khinh miệt, tay phải duỗi ra, bắt lấy chân của Đồ Cửu.

Tư thái xoay tròn của Đồ Cửu đột nhiên bị ngăn lại, cả người gần như bị một luồng sức mạnh bá đạo vặn gãy, thân hình rơi xuống mặt đất.

- Không thể nào?

Tần Mục cười nhạt:

- Xem ra anh đã hiểu được ý của tôi.

Ném giống như ném rác, Tần Mục tiện tay ném bay Đồ Cửu ra ngoài.

Bành.

Đồ Cửu rơi xuống đất, một lần nữa bị lực phản chấn, phun ra mấy ngụm máu.

- Ah.

Đúng lúc này, từ trong đám người truyền đến một tiếng hét lớn.

Ngay sau đó, tiếng hò hét điên cuồng vang lên. Rất nhiều người vốn đang tuyệt vọng đều mở to mắt. Hết thảy giống như vừa mới đi một vòng địa ngục.

- Thắng, Tần Mục thắng rồi.

- Tiền của tôi đã trở lại rồi.

Đám người ồn ào không thôi, lập tức muốn nhào vào lấy tiền thắng được.

- Đại....đại nhân, cái này...

Lúc này Liệp Báo cũng giống như đang nằm mơ. Đệ tử mà y đắc ý nhất lại bị thua. Hơn nữa còn thua đến không có lực hoàn thủ.

- Tên tiểu tử này làm hỏng chuyện tốt của tôi.

Liệp Báo vỗ một cái thật mạnh vào rào chắn. Bức tường bằng xi măng lưu lại một chưởng ấn thật sâu.

- Các vị, chúng tôi có một số việc riêng cần giải quyết. Ngày mai, chúng tôi sẽ thanh toán không thiếu một xu cho các vị. Bây giờ mời các vị ra về.

Liệp Báo nói cho hết lời. Năm cửa vào bỗng nhiên xuất hiện mấy trăm người mặc đồ đen tay cầm đao côn. Trên bộ quần áo của đám người này đều thêu hình một con thanh long đang bay lên.

Đám người huyên náo trong nháy mắt bị áp chế. Có người bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân run rẩy, muốn xụi lơ xuống đất.

- Các vị, mời.

Tiền tất nhiên là quan trọng, nhưng vì tiền mà liều mạng với Thanh Long Bang rõ ràng là ngu xuẩn. Hơn nữa, Liệp Báo cũng đã hứa ngày mai sẽ trả không thiếu một xu. Có nhiều nhân vật lớn ở chỗ này, hẳn Liệp Báo không dám nuốt lời.

Vì vậy, tất cả mọi người đều ra về, không còn người nào có tâm tư quan tâm đến sống chết của Tần Mục.

Tần Mục đứng một mình trên lôi đài, không thèm đếm xỉa đến, chỉ quét mắt nhìn mấy trăm đệ tử Thanh Long Bang, cuối cùng rơi xuống người Liệp Báo, giọng điệu vẫn bình thản:

- Các người là có ý gì?

- Cậu còn giả ngu ? Lúc này mà còn nhìn không ra là ý gì ?

Lúc này, Liệp Báo không cách nào duy trì bình tĩnh, phẫn nộ quát với Tần Mục.

- Vốn Thanh Long Bang chúng tôi muốn đổi nghề kiếm tiền chính đáng, cậu không nên ép chúng tôi.

- Haha, ông thật là biết cách nói, đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tôi. Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt, ông không hiểu à?

Tần Mục khẽ cười một cái, sau đó lắc đầu nói tiếp:

- Nhưng cũng không sao. Vốn hôm nay tôi đến đây chính là muốn hủy đi các người. Từ sau này, thành phố Ninh Giang sẽ không còn Thanh Long Bang nữa.









trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch