Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Sinh Tu Chân Cuồng Long

Chương 48: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (2)

Chương 48: Thiếu nợ tôi một cuộc hẹn (2)
Nhưng anh trai em có tật xấu khác người. Nếu anh ấy có làm phiền chị, chị cũng đừng quan tâm nhé.

Tần Phỉ Phỉ cảm giác sinh lý của anh trai khẳng định không bình thường. Bằng không thì vì sao trong thời gian ngắn lại đánh chủ ý lên hai đại mỹ nữ Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt.

Còn dung mạo của Mai Ánh Tuyết không hề nghi ngờ là còn hơn Diệp Khinh Tuyết và Tả Tư Duyệt. Bây giờ cô lại ở đây, khó mà đảm bảo anh trai sẽ không chạy đến dây dưa.

- Phỉ Phỉ, em đừng nói anh trai mình như vậy. Không nể mặt gì cả.

Tần Mục nói.

- Em nói đúng sự thật mà.

Tần Phỉ Phỉ khẽ hừ một tiếng:

- Hai ngày qua tụi em mệt quá, muốn đi nghỉ sớm một chút. Anh đừng quấy rầy tụi em nhé.

Tần Mục biết rõ hai người không chỉ mệt, mà cô Mai Ánh Tuyết kia còn bị thương. Hiển nhiên là vì giao thủ với bốn người Ngốc Ưng và Phong Dao.

Nếu như không phải Mai Ánh Tuyết xuất thủ cứu giúp, Tần Phỉ Phỉ khó mà bình yên vô sự. Cho nên Tần Mục rất cảm kích Mai Ánh Tuyết.

- Được rồi, anh ra ngoài mua ít cơm tối. Khi nào hai người đói bụng thì ra ăn.

- Ừm. Nhưng anh có đủ tiền không?

Nói đến tiền, Tần Mục mỉm cười. Bây giờ trong thẻ của hắn có năm trăm triệu của Thanh Long Bang, muốn mua gì thì mua chứ.

- Đủ. Sau này em đừng ra ngoài làm thêm nữa. Hãy đi học lại đi. Bây giờ sẽ đến lượt anh nuôi em.

Nói xong, cũng không để ý đến thần sắc kinh ngạc của Tần Phỉ Phỉ, hắn liền bước ra ngoài.

- Phỉ Phỉ, tuy anh trai của em không bình thường, nhưng đối với em cũng không tệ.

Mai Ánh Tuyết lên tiếng. Ấn tượng của cô đối với Tần Mục ngược lại không tệ.

- Em cũng không biết. Trước kia anh ấy không như vậy, chỉ là gần đây có chút khác thường, biết quan tâm người khác hơn.

Tần Mục đến một cửa tiệm ăn nhanh mua ba phần thức ăn, khi chuẩn bị ra về thì nghe một thanh âm phía sau truyền đến.

- Tần Mục, cậu đứng đó cho tôi.

Tần Mục xoay người, ngạc nhiên nhìn thiếu nữ vọt tới trước mặt.

Thiếu nữ cao 1m65, mặt trái xoan, lông mày hình lá liễu, mặc một bộ quần áo màu tím, mái tóc lay động trong gió, toàn thân tràn đầy sắc xuân, bước đi trên đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Nhưng một mỹ nữ như vậy, Tần Mục không hề có ấn tượng. Tại sao cô ấy lại quen hắn?

Thiếu nữ nổi giận đùng đùng, chạy đến trước mặt Tần Mục, quát:

- Giỏi cho Tần Mục cậu. Bổn cô nương lần đầu tiên chủ động hẹn người, vậy mà cậu lại cho tôi leo cây.

Tần Mục ngây người ra một lát, sau đó kinh ngạc nói:

- Cậu là Hạ Vũ?

Tần Mục nhớ rõ, hôm thứ sáu Phì Nguyên có đưa cho hắn một phong thư, nói Hạ Vũ lớp cậu ấy mời hắn đến Nhạc Cốc chơi.

Tần Mục đối với Hạ Vũ hoàn toàn không có ấn tượng. Hơn nữa, Hạ Vũ là người mà Phì Nguyên theo đuổi. Vì vậy, hắn chỉ là thuận nước đầy thuyền, bảo Phì Nguyên đi thay hắn.

Hiện tại xem ra, Phì Nguyên đã thất bại.

Hạ Vũ nghe xong liền trừng mắt, sắc mặt lại càng giận dữ:

- Cậu còn tỏ ra không quen biết tôi?

- Khụ khụ... Vừa rồi đầu óc nhất thời hỗn loạn, không nhớ ra được. Bạn học Hạ Vũ, không phải cậu và Béo cùng đi Nhạc Cốc sao? Vui vẻ không?

- Vui vẻ cái đầu cậu đấy?

Tần Mục xấu hổ, im lặng một lát rồi nghiêm túc nói:

- Con gái phải nên thục nữ một chút, không được nói thô tục.

- Tôi...

Hạ Vũ dường như muốn mắng chửi tiếp, nhưng nhịn lại được, u oán liếc Tần Mục:

- Tần Mục, tại sao cậu lại từ chối tôi?

- Cuối tuần tôi bận lắm, không rảnh đi chơi với cậu.

Hạ Vũ tỏ ra không tin, nhìn thức ăn nhanh trong tay Tần Mục, hỏi:

- Tôi nhớ trong nhà của cậu chỉ có cậu và đứa em gái. Nhưng ở đây có đến ba phần thức ăn. Vậy mua thêm cho ai nữa vậy?

Tần Mục ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao cậu lại biết tình huống nhà của tôi?

- Bởi vì...bởi vì tôi biết.

Tần Mục rơi lệ đầy mặt. Con gái nói chuyện logic được là hắn chết liền.

Hạ Vụ dường như muốn nói tiếp điều gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Cô móc điện thoại ra, nhìn qua một chút rồi nhấn nút tắt.

- Tần Mục, tôi còn có việc, cần phải đi ngay. Phần thức ăn này hẳn là còn dư, vừa lúc tôi còn chưa ăn cơm.

Không đợi Tần Mục đồng ý hay không, Hạ Vũ đã lấy một phần thức ăn rồi chạy đi.

Chạy được một đoạn, Hạ Vũ dừng lại, quay người nói:

- Tần Mục, cậu nhớ kỹ, cậu còn thiếu tôi một cuộc hẹn.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch