Britney bất đắc dĩ nhìn hắn, nói: “Blair, em nghiêm túc một chút đi, đến Vương Đô, em sẽ dễ dàng thực hiện ước mơ của mình hơn. Nơi đó là thánh địa của Ma Pháp sư ở Lorrain, cũng là thánh địa của học giả.”
Trần Lạc nhìn nàng một chút, hỏi: “Vậy còn cô thì sao?”
Britney đáp: “Cô sẽ ở lại thành Yapool, sau này chúng ta có thể liên lạc qua thư.”
“Em không đi.” Trần Lạc lắc đầu, nói bằng giọng chắc nịch: “Cô không đi, em cũng không đi, cô ở đâu, em ở đó.”
Britney hỏi: “Em không muốn thực hiện ước mơ của mình sao?”
Trần Lạc nói: “Ở thành Yapool cũng có thể học ma pháp.”
Britney trầm mặc một lát, nói: “Nếu như cô đi cùng với em thì sao?”
Trần Lạc nhặt lên mấy lá thư kia, nói: “Em nghĩ lại em hẳn nên chọn một trường nào đó, cô cảm thấy Viện Khoa Học Vương Đô và học viện Ma Pháp Vương Đô trường nào tốt hơn. . .”
. . .
Cô Britney cuối cùng vẫn quyết định đi Vương Đô, bởi vì cách đây mấy tháng, nàng đã nhận được thư mời của học viện Ma Pháp Vương Đô và Viện Khoa Học Vương Đô.
Đương nhiên, hai trường đó mời nàng làm giáo viên.
Nói đến, trong năm bức thư mà Trần Lạc nhận được, có bốn lá thư thông báo trúng tuyển, mà thư từ Viện Khoa Học Vương Đô lại là thư mời.
Mời hắn làm giáo viên dạy toán cho Viện Khoa Học Vương Đô.
Mặc dù ngũ đại học viện đều có khoa toán học, nhưng không hề nghi ngờ, khoa toán học của bốn học viện khác cộng lại cũng không bằng của Viện Khoa Học. Vương quốc Lorrain rất lớn, một bộ phận học giả đứng đầu đều tốt nghiệp từ Viện Khoa Học.
Britney nhìn hai lá thư trong tay, suy nghĩ rất lâu, nói: “Cô dự định đi học viện Ma Pháp Vương Đô, cô của cô cũng ở đó, đến lúc đó cô sẽ nhờ ngài nhận em làm học trò.”
Trần Lạc không chút nghỉ ngợi nói: "Vậy em cũng đi học viện Ma Pháp Vương Đô."
Sau đó hắn lại nghĩ tới một việc, hỏi: "Lúc đó, em phải gọi là cô Britney . . . hay là học tỷ Britney?"
Britney không có vấn đề nói: "Tùy em thích."
Trần Lạc nghĩ một chút, nói: "Vậy em vẫn kêu là học tỷ đi, học tỷ nghe trẻ hơn."
Năm bức thư mời, cuối cùng Trần Lạc vẫn chọn học viện Ma Pháp, thứ nhất là vì học viện Ma Pháp có thể trợ giúp hắn thực hiện ước mơ của mình, thứ hai là vì cô. . . Học tỷ Britney cũng ở học viện Ma Pháp, không chỉ như vậy, ở đây, Trần Lạc còn có thể học tập ma pháp cùng Đại Ma Đạo Sư.
Đại Ma Đạo Sư, trong tình huống Thánh Ma Đạo Sư không xuất hiện, bọn họ chính là truyền kỳ sống trên đại lục, không có người nào lĩnh ngộ ma pháp sâu hơn bọn họ. Trần Lạc đã không kịp chờ đợi muốn gặp cô giáo tương lai của hắn.
Trong lúc vô hình, cũng giải quyết luôn chuyện hắn và Isabella phải tách ra, ba người cùng đi vương đô, hiện tại thế giới ba người cũng sẽ không bị phá vỡ.
Isabella nghe được tin tức này, nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lúc đầu, Trần Lạc nghĩ sẽ sớm nói cho Isabella tin tức tốt này, nhưng đến giờ cơm trưa nàng vẫn chưa có trở về, sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Lạc cầm bản thảo quyển « Hình Học » thứ hai đi đến hiệp hội Toán Học.
Như đã đối với Calvin thẳng thắn thân phận, hắn rốt cuộc không cần mặc chiếc áo choàng đen buồn nôn kia.
Hiệp hội Toán Học.
Calvin vừa mới khóa cửa phòng lại, Cesar liền cúi rạp người với Trần Lạc, giọng run rẩy: "Đại nhân, ta. . ."
Trần Lạc phất tay, lên tiếng: "Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại, lần này các ngươi động tài vụ đại thần, bên Vương Đô có thể bàn giao không?"
Cesar đáp: "Đại nhân yên tâm, Valter tham ô tiền thuế của vương quốc là sự thật, thuế vụ quan dựa theo pháp luật xử trí, vương hậu cũng không thể nói gì."
"Vậy thì tốt rồi." Trần Lạc nhìn hắn, nói: "Chẳng qua, thân là thuế vụ quan, về sau nhất định phải theo lẽ công bằng làm việc, không thể vì một chút quan hệ cá nhân lại đổi trắng thay đen, bao che tội phạm chân chính. . ."
Cesar liên tục gật đầu: "Cesar sẽ vĩnh viễn nhớ lời của ngài. . ."
Trước kia Trần Lạc căn bản sẽ không nói những lời này. Trừ ma pháp ra, không có điều gì có thể gây nên hứng thú của hắn, mà bây giờ, suy nghĩ của hắn dần dần thay đổi.
Thân phận Thần Toán Học có thể cho hắn tài nguyên và mối quan hệ với hiệp hội Toán Học, mà bọn người Calvin đối với hắn tôn kính cũng không phải tự nhiên sinh ra, mà là vì sự cống hiến của Trần Lạc cho Lorrain, cho giới toán học. . .
Căn cơ của hắn ở Lorrain rất nhạt, hiệp hội Toán Học có thể làm một trong những hậu thuẫn kiên cố của hắn.
Sau khi rời khỏi hiệp hội Toán Học, Trần Lạc lại đi hiệp hội Ma Pháp, lần này nửa đường hắn thay bộ áo choàng đen.
Ở hiệp hội Ma Pháp, Trần Lạc bất ngờ gặp được Daniel.
“Ngài rốt cục đã đến.” Daniel đưa một xấp giấy cho Trần Lạc, nói: “Đây là chứng nhận Phụ Trợ Phi Hành Khí, tôi đã chuyển nó dưới tên của ngài, sau này tôi sẽ tiếp tục cải tiến nói. . .”
Trần Lạc nhìn Daniel, nói: “Phát minh của người không chỉ đáng 100 đồng vàng, ta có thể cam đoan với ngươi, trong tương lai, nó sẽ phát huy giá trị ngươi không thể tượng tưởng được, giá trị có thể gấp mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn 100 đồng vàng. . .”
Daniel nở nụ cười trên mặt, anh nói: “Ngoại trừ ngài, không có người nào khác tin tưởng tôi, cho nên trong tay tôi, nó không đáng một cắc nào. Tôi bán nó cho ngài, ít nhất nó còn có giá 100 đồng vàng.”
Trần Lạc suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ giới thiệu ngươi cho hiệp hội Ma Pháp, để cho ngươi phụ trách tiếp tục cải tiến phát minh này. Bọn họ hẳn sẽ trả lương ngươi không tệ. . .”
Đối với đề nghị của Trần Lạc, Daniel gần như gật đầu ngay tắp lự mà chẳng cần cân nhắc.
Sau khi ký hợp đồng xong xuôi với hiệp hội Ma Pháp, anh cười như nở hoa rời đi. Lúc ra khỏi cửa, anh quơ kế ước trong tay, nhìn về phía một cô gái đứng gần đó. “Delia, nhìn đi, ánh mắt của Thần vĩnh viễn không thể so với những người phàm tục kia. Ngay cả thần cũng tán thành phát minh của anh, về sau anh nhất định sẽ trở thành nhà phát minh vĩ đại nhất. . .”
Tạm thời Trần Lạc còn chưa muốn nói chuyện hắn muốn rời khỏi thành Yapool cho Jamine, nhanh nhất cũng phải mấy tháng sau đó.
Ngược lại hắn gấp gáp muốn chia sẻ chuyện này cho Isabella, đáng tiếc cả ngày nay nàng cũng không đến trường. Trần Lạc cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai lên lớp lại nói.
Không có Isabella, ban đêm Trần Lạc lăn lộn khó ngủ. Cùng lúc đó, trong phủ thành chủ, Isabella đang chuẩn bị ngủ thì Anna mở cửa phòng bước vào. “Mẹ, còn có chuyện gì sao?”
Anna lên tiếng: “Ngày mai SaSa phải về trường, tối hôm nay chúng ta ngủ chung đi.”
“Tốt. . .” Isabella ôm một bộ chăn lại, Anna chợt hỏi: “SaSa, con chọn trường nào trong ngũ đại học viện Vương Đô?”
Isabella ngừng tay lại, lí nhí: “Con, con còn chưa nghĩ kỹ. . .”
Anna hỏi: “Nhưng bỏ qua lần này, con không phải đợi thêm một năm nữa đó, ngũ đại học viện rất nghiêm ngặt, ngay cả cha con cũng không thể để bọn họ phá lệ.”
Isabella nói: “Vậy con sẽ ở nhà với cha mẹ thêm một năm.”
“Như vậy cũng tốt.” Anna nhìn nàng, mỉm cười nói: “Dù sao tuổi của con còn nhỏ, có thể ở lại Thánh Donas thêm một năm, rèn luyện tốt nền tảng, Vương Đô có nhiều thiên tài như vậy, đến lúc đó mới không bị bọn họ hạ thấp đi. . .”
Isabella sớm có dự định này, không kịp chờ đợi nói: “Vậy ngày mai con sẽ lên nói viện trưởng. . .”
. . .
Sáng sớm Trần Lạc đến tìm viện trưởng Archie, xin ông ta cho hắn tốt nghiệp sớm một năm.
Sau khi nhận được thư mời của học viện Ma Pháp, kỳ thật có thể tốt nghiệp từ Thánh Donas hay không đã không quan trọng như vậy, nhưng vẫn cần thông báo cho trường học.
Mặc dù viện trưởng Archie hơi tiếc nuối, nhưng vẫn bằng tốc độ nhanh nhất giúp hắn hoàn tất xong xuôi thủ tục.
Trong phòng học ban thứ 5, Toby lưu luyến nhìn hắn, lẩm bẩm: “Blair, cậu muốn đi sao?”
Trần Lạc vỗ vai của hắn, nói: “Nhớ luyện thuật cận chiến tớ dạy cậu, một năm sau, chúng ta gặp lại ở Vương Đô.”
Chuyện hắn nhận được thư mời của ngũ đại học viện, Trần Lạc chỉ nói cho một mình Toby. Lynda và Tracey ngồi phía trên cũng mau chóng biết được từ trong miệng của Toby.
Lynda rất tiếc nuối khi không còn người gánh môn toán, mặc dù cảm xúc Tracey không cao, nhưng nàng vẫn cười chúc mừng Trần Lạc.
Sau tiết học cuối cùng của buổi sáng, Trầng Lạc cũng không cần ở lại.
Tiếng chuông tan học vang lên, hắn theo lệ cũ đi tìm Isabella.
Hôm nay tâm tình của Isabella không tệ, lúc trở về cùng Trần Lạc, nàng vẫn luôn lầm bầm giai điệu không tên.
“Isabella, tớ có tin tức phải nói cho cậu.”
“Blair, tớ có chuyện muốn nói cho cậu.”
. . .
Trần Lạc nhìn Isabella, nói: “Cậu nói trước đi.”
Khóe miệng của Isabella cong lên, nàng nói: “Tớ đã nói với viện trưởng Archie, tớ muốn ở lại Thánh Donas thêm một năm, chờ năm sau, chúng ta có thể học chung lớp. . .”
Nàng nhìn Trần Lạc ngẩn người tại chỗ, hỏi: “Kinh hỷ hay không, bất ngờ hay không?”