Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 131: Rời đi

Chương 131: Rời đi




Học kỳ này sắp sửa kết thúc. Cô Britney dạy xong tiết toán cuối cùng trong học kỳ này, Trần Lạc và nàng cần chuẩn bị thu dọn đồ đạc.

Mặc dù từ giờ tới lúc học viện Ma Pháp Vương Đô khai giảng còn hơn một tháng nữa, nhưng bọn họ còn phải từ thành Yapool đi đến Vương Đô, lại phải ở Vương Đô tìm chỗ ở. Những chuyện này cần tốn không ít thời gian.

Isabella thì hò hét muốn đi Vương Đô sớm một chút, như vậy nàng có thể có đầy đủ thời gian vui chơi trước khi bắt đầu nhập học.

Vì Trần Lạc và Isabella, cô Britney lúc đầu có thể bay đi Vương Đô, đành chọn đi xe ngựa giống bọn họ. Ven đường ít nhất cũng trì hoãn thêm mười ngày.

Thật ra có Daniel gợi ý, Trần Lạc chỉ là Ma Pháp sư sơ cấp, nhưng cũng có thể lợi dụng nguyên lý khí động lực học để bay lên. Chẳng qua hắn đem không ít đồ vật, tinh thần lực cũng không đủ dùng.

Lúc trước hắn tốn ba tháng từ Ma Pháp học đồ đến Ma Pháp sư sơ cấp.

Bây giờ đã nửa năm trôi qua, trong nửa năm nay, Trần Lạc gần như điên cuồng mở rộng tinh thần lực. Ấy vậy đến bây giờ vẫn chưa đột phát Ma Pháp sư trung cấp.

Đương nhiên, mặc dù hắn tạm thời còn chưa thể phóng ra ma pháp trung cấp, nhưng dựa theo suy đoán của hắn, tối đa một tháng, hắn có thể thuận lợi tấn cấp Ma Pháp sư trung cấp.

Ba tháng, nửa năm. . ., dựa theo tốc độ này, Trần Lạc dự tính cẩn thận, từ Ma Pháp sư trung cấp đến Ma Pháp sư cao cấp, hắn ít nhất cũng cần thêm một năm.

Cũng may ở hiệp hội Toán Học, quyển Hình Học bán rất chạy. Hiện tại Trần Lạc cũng không biết hắn đến cùng có bao nhiêu tiền, có điều hẳn là theo kịp tốc độ tiêu hao của hắn. Dù sao ở hiệp hội Ma Pháp, nhờ sự nỗ lực của Angus, Trần Lạc được giảm giá 40% tất cả các tài nguyên trong hiệp hội.

Ở trong đó, ích lợi của người cải tiến ma pháp không thay đổi, tương đương với việc hiệp hội Ma Pháp tự mình nhường ra bốn thành lợi ích. Mà trang bị giống như của Daniel có thể giúp giảm bớt tiêu hao tinh thần lực lúc bay lượn của các Ma Pháp sư có đẳng cấp cao, giảm xuống ngưỡng tinh thần lực cần đạt được để các Phong hệ Ma Pháp sư có thể phi hành, cũng đã bước vào giai đoạn cuối cùng của nghiên cứu. Không lâu sau đó, nó sẽ được tung ra thị trường, đến lúc ấy, Trần Lạc sẽ có thêm một nguồn thu nhập thụ động khả quan khác.

Ngã một lần khôn hơn một chút. Hiện tại hắn đã không đặt tất cả trứng gà vào trong cùng một giỏ. Ngoại trừ hiệp hội Ma Pháp, hắn còn giữ lại một khoảng tiền kếch xù để làm sinh hoạt phí thường ngày. Bảo đảm rằng, hắn sẽ không gặp lại quẫn cảnh ngay cả tiền mua thức ăn cũng không có, phải đi vay mượn người khác như lúc trước.

Trần Lạc cũng không có gì phải chuẩn bị. Ngoại trừ một chiếc rương chứa đầy tiền, hắng cũng chỉ có mấy bộ quần áo và một ít vật dụng cá nhân. Đồ vật của cô Britney và Isabella nhiều hơn một chút, gần như chiếm một nửa mui xe ngựa.

Lúc bọn họ khởi hành, vợ chồng Ouston tự mình đưa Isabella ra khỏi thành. Đừng nhìn Isabella luôn miệng hò hét muốn đi Vương Đô, chân chính đến khi xuất phát, người không nỡ đi nhất cũng là nàng.

Ngược lại, cô Britney hoàn toàn bình tĩnh giống như trước đây. Trần Lạc biết thật ra nàng cũng không muốn đi Vương Đô, chỉ là vì tương lai của hắn và Isabella, cuối cùng nàng mới thay đổi quyết định.

Đối với Trần Lạc mà nói, Vương Đô cũng không phải là không đi không được, nhưng nếu cô Britney đã quyết định, Trần Lạc nói điều gì cũng đã trễ. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với cô Britney, một khi đã quyết định, nàng sẽ không thay đổi.

Đối với Trần Lạc mà nói, trên người của cô Britney có vô số bí ẩn. Rất hiển nhiên, đáp áp của những bí ẩn này nằm ở Vương Đô.

Toby đứng ở dưới xe ngựa, nhìn Trần Lạc trên xe, nói: “Blair, sang năm chúng ta gặp lại. . . Trước khi tớ đến, cậu nhất định phải quen biết nhiều tiểu thư quý tộc xinh đẹp nha. . .”

Isabella trừng mắt nhìn hắn một cái, Toby lập tức co giò bỏ chạy, chạy đến đằng xa, hắn mới quay đầu lớn tiếng nói: “Blair, nhất định phải nhớ đó!”

Anna Kravis sờ lên mái tóc của Isabella, dặn dò: “Cha mẹ không ở bên cạnh, con phải tự chăm sóc mình, Vương Đô không giống thành Yapool, con cũng không thể tùy hứng giống như ở đây. . .”

“Có cô Britney, không có chuyện gì đâu.” Isabella nhìn mẹ, nói bằng giọng lo lắng: “Con nghe mọi người nói tài vụ đại thần và quan trị an muốn bắt tay đối phó với cha. . .”

Anna mỉm cười, nói: “Không cần lo lắng cho cha con, nhà Kravis ở thành Yapool nhiều năm như vậy, không phải tùy tiện người nào cũng có thể khi dễ. . .”

Trần Lạc ngồi trên xe ngựa, nhìn về phía Ouston, hỏi: “Ngài còn có chuyện gì sao?”

Ouston ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “SaSa chưa từng đi xa nhà, cũng chưa từng bao giờ rời xa chúng ta, lần này ta giao con bé cho cậu.”

Bình thường trong trường hợp đặc biệt, tùy tiện nói câu này có thể sẽ gây ra người khác hiểu lầm.

Chẳng qua xem ở Ouston sốt ruột con gái rượu của mình, Trần Lạc vẫn gật đầu, nói: “Ngài yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt học tỷ.”

Trong mắt người khác, Ouston là một thành chủ hèn yếu, nhưng trong mắt Isabella, ông ta lại là người cha tốt nhất trên thế giới này.

Trần Lạc từ chỗ Isabella đã hiểu được Ouston là dạng người gì.

Làm thành chủ, thân phận của Ouston tôn quý, nhưng trước mặt Isabella, xưa nay ông ta chưa từng nổi giận. Nàng làm sai chuyện gì, từ trước đến nay Ouston đều nhẹ nhàng an ủi, không trách cứ nàng một lần. Trần Lạc không thể không nói, tính cách của Isabella là do Ouston nuông chiều mà thành.

Lúc này mới có cảnh tượng hai người lần đầu gặp mặt, một lời không hợp, nàng lập tức phóng hóa cẩu.

Đương nhiên, hiện tại tính tình của Isabella cũng đã sửa đổi rất nhiều.

Sau khi Trần Lạc cam đoan không có bất cứ kẻ nào khi dễ Isabella, Ouston mới chậm rãi rời đi.

Tạm biệt lâu dài cũng có lúc kết thúc. Khi xe ngựa từ từ lăn bánh, thời điểm thành Yapool chỉ còn là một sợi chỉ đen trong tầm mắt của bọn họ, Isabella đã không kiềm được nước mắt.

Nàng ngẩng đầu thấy Trần Lạc thế mà bắt đầu minh tưởng như thể không có chuyện gì xảy ra, nhịn không được hỏi: “Blair, chúng ta lập tức phải xa nhà, cậu không cảm thấy khó chịu chút nào à?”

Trần Lạc đương nhiên cũng sẽ khó chịu, nhưng không phải hiện tại.

Mỗi tháng vào ngày trăng rằm, hắn cũng sẽ nhớ nhà giống như Isabella, chỉ không giống nàng có thể nhìn thấy thành thành Yapool, nhà của Trần Lạc và đại lục Thần Ân cách nhau cả vô tận thời gian và không gian.

Hắn mở to mắt, nhìn Isabella một chút, lại nhìn Britney một chút, nói: “Nơi nào có cô Britney và học tỷ Isabella đó chính là nhà, thành Yapool và Vương Đô có gì khác nhau đâu?”

Trên mặt của Britney hiện ra vẻ mỉm cười, cũng không nói lời nào.

Isabella lườm hắn một cái, nói: “Ba người chúng ta tính là một nhà gì chứ?”

Trần Lạc nghĩ một chút, nói: “Cô Britney là tỷ tỷ, cậu là chất nữ, nhà ba người tỷ đệ và chất nữ. . .”

“Phi!” Isabella hừ lạnh một tiếng, nói: “Cô Britney là đại tỷ, tớ là Nhị tỷ, cậu là đệ đệ, thối đệ đệ!”

Isabella tạm thời quên đi buồn phiền, tranh luận với Trần Lạc thứ tự trong nhà của ba người. Cùng lúc đó, ngoài cửa thành Yapool, Ouston nhìn xe ngựa đã biến thành một chấm đen tí ti, nói: “SaSa đã trưởng thành. . .”

Quan thị vệ Carter đứng bên cạnh, nói: “Tiểu thư cũng nên lớn lên, ngài cũng không thể để nàng luôn ngây thơ như trước. . .”

“Ngươi không có con cho nên ngươi không hiểu.” Ouston nhìn Carter, nói: “Mỗi người cha đều hy vọng con gái của mình vĩnh viễn ngây thơ. Đương nhiên, ta cũng hy vọng trong mắt của SaSa, ta cũng chỉ là cha của con bé, mà không phải là thành chủ thành Yapool. . .”

Carter hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Hiện tại?” Ouston mỉm cười, nói: “SaSa đi rồi, cũng đến lúc nên nói chuyện cũ với Emmons.”

. . .

Thành Yapool.

Đêm khuya, trong nhà của quan trị an Emmons, Emmons nhìn tài vụ đại thần mới nhậm chức không lâu ngồi đối diện, nói: “Ta biết ngài nhất định sẽ lựa chọn chính xác.”

Tài vụ đại thần nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngài xác định Ouston sẽ không tìm chúng ta phiền phức chứ?”

Emmons bật cười trào phúng. “Ta biết Ouston rất lâu, không ai hiểu tính cách của hắn hơn ta, hắn chỉ là một tên hèn nhát, chỉ cần chúng ta liên thủ, thành Yapool sẽ là của chúng ta. . .”

“Các ngươi chẳng lẽ không có ý định hỏi ý kiến của ta một chút à?”

Bên tai đột ngột truyền đến một tiếng nói, Emmons bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía một bóng người không biết tự lúc nào đã ở trong phòng, kinh hãi thốt lên:

“Ouston!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch