Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 193: Sứ giả của Nữ Thần

Chương 193: Sứ giả của Nữ Thần




Buổi tiệc của gia tộc Werner bị sự xuất hiện đột ngột của Edward Stern mà gián đoạn.

Sau khi ông ta nói xong câu đó thì liền rời đi.

“Edward có ý gì?”

“Đây là uy hiếp sao, ông ta dám uy hiếp gia tộc Werner của chúng ta?”

“Blair..., hắn không phải là người học giả trẻ tuổi kia à, tại sao Edward lại nói những lời này?”

...

Trên bàn tiệc, một ông lão tóc hoa râm nhìn về phía Orlando, hỏi: “Orlando, đây là chuyện gì?”

Thân vương Bolton là bác của Orlando, hai mươi năm trước đã là Ma Đạo Sư, cũng là người mạnh nhất trong nhà Werner, cho nên lão có tư cách gọi thẳng tên của Orlando. Công tước Charles, em của Orlando đồng thời cũng là một vị Ma Đạo sư, trầm mặt nói: "Mặc kệ là vì chuyện gì, Edward nói chuyện với bệ hạ như thế cũng quá khoa trương, ông ta muốn tuyên chiến với gia tộc Werner à?"

Orlando nhìn về phương hướng Edward biến mất, sắc mặt âm trầm không nói một lời.

Thân vương Bolton đứng dậy, rời khỏi buổi tiệc. Trước khi đi, lão quay đầu nhìn Orlando một chút rồi nói: “Ngươi mặc dù là quốc vương, nhưng làm chuyện gì cũng phải cân nhắc gia tộc, cân nhắc Lorrain, mặc kệ trước kia ngươi làm cái gì, từ giờ trở đi, đều thu tay lại cho ta. Ngươi vĩnh viễn không nên quên ngươi là quốc vương của Lorrain.”

Lão nói xong những lời này thì trực tiếp rời đi.

Mặc dù Orlando là quốc vương Lorrain, nhưng trong gia tộc Werner, thân vương Bolton mới là người cầm quyền thật sự. Nếu như lão muốn, lão hoàn toàn có thể phế bỏ Orlando, ngoại trừ ông ta, gia tộc Werner còn rất nhiều người có tư cách kế thừa vương vị.

Thân vương Bolton rời đi, khiến cho không ít người nhao nhao rời tiệc. Buổi tiệc hôm nay vừa mới bắt đầu, lại kết thúc trong qua loa.

Orlando nhìn những gương mặt quen thuộc ở lại, cười lạnh nói: “Thấy không, đây chính là hậu duệ của thần, dám uy hiếp cả vương thất. Những Ma Đạo sư kia, những học giả kia tự cho mình là cao cao tại thượng. Cho đến bây giờ, bọn họ đều không đem vương thất để vào mắt, là người nhà họ Werner, chẳng lẽ các người cảm thấy rất kiêu ngạo sao?”

Công tước Charles nhìn về phía Orlando, hỏi: “Chẳng lẽ chuyện của Blair thật sự có quan hệ đến anh?”

Orlando âm trầm nói: “Pitt vì hắn mà chết, những lão già của hiệp hội Toán Học có thể vì hắn bức bách cả quốc vương, người như vậy, ta còn giữ hắn làm gì?”

Charles im lặng một lát, rồi lên tiếng: “Đừng quản tên Blair kia, bây giờ không phải là lúc trở mặt với gia tộc Stern, gia tộc Stern không phải dễ trêu chọc. Hơn nữa, người của gia tộc Vauquelin và Cavendu cũng sẽ rất tình nguyện thấy cảnh này...”

Sắc mặt của Orlando càng thêm âm trầm, nhưng ông không phản bác.

Câu nói của Charles rất đúng trọng tâm, kỳ thật vấn đề không nằm ở gia tộc Vauquelin hay Cavendu, mà là ở nhà Stern.

Trong Vương quốc Lorrain, bất kỳ gia tộc nào vương thất cũng có thể trêu chọc được, duy chỉ không có khả năng trêu chọc nhà Stern.

Cho dù là tứ đại đế quốc hay mỗi đền thờ cũng sẽ không tuỳ tiện làm chuyện như vậy.

Cái tên Stern này đã từng sáng tạo ra quá nhiều huy hoàng. Thời điểm gia tộc của bọn họ thịnh vượng nhất, ngay cả đế quốc và đền thờ cũng phải kiêng kị.

Gia tộc đã từng có năm vị Thánh Ma Đạo Sư, ai cũng không dám xem nhẹ.

Mặc dù hiện tại Edward vẫn là Ma Đạo sư, nhưng chênh lệch giữa Ma Đạo sư và Ma Đạo sư so với chênh lệch giữa Ma Đạo sư và chó còn muốn lớn hơn

Edward Stern đã tấn cấp Ma Đạo sư 10 năm trước, ai biết thực lực bây giờ của ông ta đã đến trình độ nào, có tấn cấp Đại Ma Đạo Sư hay không...

Lời uy hiếp của Edward, Orlando và gia tộc Werner không thể coi thường.

Orlando nắm chặt hai tay lại, im lặng hồi lâu, mới cắn răng nói: “Tất cả hành động nhằm vào Blair dừng ở đây, thả Kristen ra...”

...

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, mặc dù trong nhà của Trần Lạc cũng không rộng rãi nhưng đặc biệt náo nhiệt.

Alice và Tasia không hẹn mà cùng đến chơi, Trần Lạc cũng gặp Kristen đã lâu rồi không thấy.

Ngoại trừ nàng tiều tụy hơn bình thường một chút, cũng không thay đổi quá nhiều.

“Cám ơn cô Kristen đã nhắc nhở.” Mặc dù Trần Lạc đã sớm biết sự kiện ám sát là do Orlando an bài, nhưng là công chúa, Kristen có thể bốc lên phong hiểm lớn như vậy để nhắc nhở hắn, Trần Lạc rất ghi nhận chuyện này.

Kristen nhìn thẳng vào mắt của hắn, hỏi: “Vì sao không rời đi?”

“Rời đi?” Trần Lạc lắc đầu, hỏi ngược lại: “Đi đâu?”

“Đi đế quốc, đi Gaya, đi nơi nào đều được.” Kristen nói: “Lấy thân phận của ngươi, ở đâu cũng tốt hơn chỗ này.”

Một bên Tasia bỗng nhiên nói: “Nếu như Blair nguyện ý đi Gaya, ta lấy thân phận Nữ Vương tương lai cam đoan cậu ở Gaya sẽ nhận được đãi ngộ cao nhất, ta sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn tất cả yêu cầu của cậu..., Ngoài ra, ngài Achilles cũng rất muốn gặp cậu một lần, ta nghĩ rằng trên phương diện ma pháp hệ phong, ngài ấy sẽ giúp cậu rất nhiều.”

Trần Lạc chính nghĩa ngôn từ nói: “Tasia điện hạ, thật sự là không có ý tứ, tôi chủ tu hệ Thủy...”

Tasia nhếch miệng mỉm cười, cũng không tiếp tục đề tài này, Trần Lạc lại nhìn về phía Kristen, hỏi: “Quốc vương bệ hạ cuối cùng cũng thả cô Kristen ra sao?”

“Là Edward Stern.” Kristen nói: “Edward Stern ra mặt uy hiếp cha ta và gia tộc Werner, về sau ngươi có thể yên tâm, ông ta sẽ không lại ra tay với ngươi.”

Ánh mắt của Trần Lạc không khỏi nhìn về phía vườn hoa, cô Britney đang nhàn nhã tưới cây trong đó.

Mặc dù người ra mặt chính là Edward, nhưng Trần Lạc và gia tộc Stern không có giao tình gì, Edward không thể vì hắn trở mặt với gia tộc Werner.

Nhất định là cô Britney đã làm chuyện gì, hoặc đồng ý điều kiện gì của ông ta.

Trần Lạc không đi hỏi, cũng không có ý định hỏi, càng không sẽ nói “cám ơn”.

Phàm là chuyện cô Britney chưa nói cho hắn biết, Trần Lạc cũng sẽ không chủ động đi hỏi. Sớm tối ở chung, quan hệ của bọn họ đã vượt qua thầy trò, có rất nhiều chuyện đều để ở trong lòng, không cần thiết phải nói ra.

Kristen im lặng một lát thì lên tiếng: “Thật ra cha ta một mực không thích các hiệp hội, ông cho rằng sự tồn tại của những hiệp hội này là khiêu khích với vương thất. Cho đến bây giờ, ông cũng không thích học giả, cho nên, rời khỏi Lorrain mới là lựa chọn tốt nhất của ngươi.”

Diện tích của Lorrain không lớn, quốc lực không mạnh, toàn bộ nhờ học thuật mới có thể để cho quốc gia khác nhớ kỹ tên này.

Thời điểm học giả Gaya đến Lorrain phá quán, Orlando đã từng khen ngợi các học giả, qua đó có thể thấy được ông ta chán ghét không phải là Ma Pháp sư và học giả, ông ta chán ghét chính là Ma Pháp sư và học giả không nhận sự khống chế của ông ta.

Ông ta là một quốc vương có dã tâm, đồng thời muốn có được quyền lực chính thức của vương thất.

Nhưng bản thân của Orlando không có bản sự gì, lòng dạ lại cực kỳ hẹp hòi, chỉ có thể dựa vào các học giả, nhưng lại hết lần này đến lần khác không muốn dựa vào học giả...

Tình trạng hiện tại của Trần Lạc và Orlando chính là lẫn nhau đều nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng lại không thể làm gì đối phương.

Orlando muốn trừ Trần Lạc cho thống khoái, nhưng ông ta kiêng kị gia tộc Stern, cũng kiêng kị hiệp hội Toán Học.

Mà bây giờ Trần Lạc cũng không thể làm gì với vị quốc vương này.

Lorrain cho dù nhỏ vẫn là vương quốc, gia tộc Werner được đế quốc Oss thừa nhận là dòng họ trị vì Lorrain, không có bằng chứng, trong lòng hầu hết của mọi người, Orlando vẫn là vị quốc vương bệ hạ nhân từ kia.

Trước mắt, so với chuyện của Orlando, Trần Lạc còn có chuyện càng quan trọng hơn.

Ngày mai là ngày hắn hẹn với Vu Sư Horta, Trần Lạc không biết hắn có đến hay không. Dù sao, thân phận Vu Sư quá mức mẫn cảm, đổi lại Trần Lạc, hắn cũng sẽ không tuỳ tiện tin tưởng người khác.

Hắn ở Vương Đô mua sắm một ít thịt và lương thực, chứa ở trong một cái túi to lớn, rồi đi thẳng đến ngọn núi hắn chỉ định.

Sở dĩ không phải nơi bọn họ từng gặp mặt là bởi vì đó là nơi Abalo và Hebrew tử vong. Mặc dù Helen nói cho học viện, thi thể của hai người đã bị nàng xử lý, Horta cũng nhất định sẽ thanh lý hiện trường, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ có người điều tra được nơi đó hay không.

Trần Lạc đặt chiếc túi ở trên đất trống, sau đó đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Rừng rậm là lãnh địa của Vu Sư, chỉ cần bọn họ ở chỗ này, nhất định sẽ tìm đến Trần Lạc.

Trên thực tế, Trần Lạc cũng không đợi bao lâu thì có ba bóng người từ đằng sau một cây đại thụ đi đến.

Trong đó một người chính là Horta mà Trần Lạc đã từng thấy. Hai người khác là hai lão già một nam một nữ, tuổi của bọn họ đã rất lớn, trên mặt chằng chịt nếp nhăn. Bọn họ mặc áo choàng màu trắng, trong tay của mình cầm một cây quải trượng hình thù kỳ lạ.

Horta chỉ về phía Trần Lạc, giới thiệu với hai người: “Hai vị trưởng lão, chính là hắn.”

Ông lão kia nhìn Trần Lạc, hỏi: “Ngươi là Vu Sư?”

Trần Lạc không lên tiếng, hắn đứng tại chỗ. Sau một khắc, những dây leo trên đại thụ bên cạnh bỗng nhiên điên cuồng sinh trưởng, lan tràn đến dưới chân của hắn.

Ông lão khẽ gật đầu, bà lão kia đi lên trước, hỏi: "Ngươi biết ma pháp?"

Trần Lạc vươn tay, một hỏa cầu xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.

Hai lão giả thấy vậy, trên mặt rốt cục hiện ra một tia kích động. Bọn họ chợt quỳ ở trước mặt Trần Lạc, duỗi ra hai tay, bái phục trên mặt đất, trăm miệng một lời: “Tín đồ trung thành cung nghênh sứ giả của Nữ Thần...”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch