Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 195: Thánh giả Hách Lý Diệp

Chương 195: Thánh giả Hách Lý Diệp




Bộ lạc Vu Sư giấu ở nơi này có chừng mấy chục hộ, dân số hơn trăm người.

Nếu như chỉ mua sắm lương thực phổ thông, một ngàn đồng vàng đủ để bọn họ an ổn vượt qua vài mùa đông.

Bề ngoài của Vu Sư và Ma Pháp sư cũng không có gì khác biệt, chỉ cần bọn họ không chủ động hiển lộ vu thuật, người khác vĩnh viễn không biết thân phận của bọn họ, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều Vu Sư có thể sinh tồn trong thế giới của Ma Pháp sư.

Có tiền, bọn họ có thể mua sắm lương thực trong các thành trì của Ma Pháp sư, cẩn thận một chút muốn tiến vào cũng không khó.

Hai vị trưởng lão ngược lại không khách khí chút nào, hiển nhiên triệt để xem Trần Lạc như người một nhà. Trưởng lão phái nam tên là Matt, lão nhìn Trần Lạc, cẩn thận hỏi: “Ngài Sứ giả có muốn nói chuyện ngài giáng lâm cho các bộ lạc khác biết hay không?”

Trần Lạc hỏi: “Các ngươi có thể liên hệ với những bộ lạc khác ư?”

Matt lắc đầu, nói: “Có đôi khi, tế tự sẽ phái người đến liên hệ với chúng ta, chúng ta có thể đợi đến lúc lần sau tế tự đến, thông báo chuyện của sứ giả.”

“Tạm thời không cần.” Trần Lạc phất tay, hắn tới đây cũng không phải vì dẫn dắt Vu Sư lật đổ tứ đại đền thờ, xem như hắn tự tin đi nữa, cũng không tự đại đến mức có thể chống lại sinh vậy có thể thay đổi quy tắc của vũ trụ.

Trong phạm vi khả năng của hắn, giúp đỡ tiểu bộ lạc này cải thiện cuộc sống của mình cũng đã là điều cực hạn mà Trần Lạc có thể làm được.

Vì thế, Trần Lạc thậm chí không để cho hai người tuyên dương thân phận sứ giả của hắn trong bộ lạc.

Mặc kệ chân tướng ở thời Viễn Cổ là gì, vu sư hiện tại căn bản không có khả năng chống lại ma pháp sư.

Tứ đại đền thờ có thể thông qua tứ đại đế quốc khống chế toàn bộ đại lục, có vô số tín đồ Ma Pháp sư. Tất cả Vu Sư trên đại lục liên hợp lại, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của bất kỳ một đế quốc nào, lãnh đạo bọn họ đi đối kháng tứ đại đền thờ căn bản chính là đi tìm đường chết..

Trần Lạc nhìn Matt, hỏi: “Tế tự của đền Nữ Thần có thực lực gì?”

Matt cung kính nói: “Các tế tự đều là Đại Vu Sư lợi hại nhất.”

Đẳng cấp của Vu Sư cũng không chia chi tiết như Ma Pháp sư, học đồ Vu Sư, Vu Sư sơ cấp, trung cấp, cao cấp, sau cao cấp và trước Thánh Vu Sư đều gọi chung là Đại Vu Sư.

Nói cách khác, Đại Ma Pháp Sư, Ma Đạo sư, Đại Ma Đạo Sư, đối ứng đẳng cấp của Vu Sư đều là Đại Vu Sư.

Tinh thần lực của Đại Vu Sư có thể chỉ ngang ngửa Đại Ma Pháp Sư vừa mới tấn cấp, cũng có thể cách Thánh Ma Đạo Sư chỉ một bước.

Matt nhìn ra tâm tư của Trần Lạc, bèn bổ sung: “Thực lực của Các tế tự tương đương với Đại Ma Đạo Sư.”

Trần Lạc lại hỏi: “Các Vu Sư có tất cả bao nhiêu vị tế tự?”

Matt nói: “Không biết số lượng cụ thể, nhưng cũng không vượt quá mười vị.”

Nước nào trong tứ đại đế quốc không có hơn hai mươi Đại Ma Đạo Sư, cộng lại chỉ sợ có khoảng cả trăm vị. Mười vị Đại Ma Đạo Sư có thể lật lên sóng gió gì, đế quốc Oss xuất động một nửa Đại Ma Đạo thì có thể tiêu diệt tất cả Vu Sư trên đại lục.

Nghe lời nói của Matt, Trần Lạc càng thêm giữ vững lập trường không dính vào chuyện này.

Matt lại tiếp tục nói: “Ngoại trừ tế tự, chúng ta còn có một vị Thánh Giả, mặc dù tung tích của Thánh Giả khó tìm, nhưng ngài nhất định đang ở một nơi nào đó...”

“Thánh Vu Sư?” Trần Lạc lấy làm kinh hãi, hỏi: “Có Thánh Vu Sư tồn tại?”

Thánh Vu Sư là tồn tại tương đương với Thánh Ma Đạo Sư, chân chính đứng ở tầng cao nhất trên đại lục Thần Ân, cũng là mục tiêu mà cho đến bây giờ Trần Lạc vẫn đang theo đuổi.

Matt khẽ gật đầu, nói bằng giọng ngập tràn tin tưởng: “Hai mươi năm trước, Đại tế tự Hách Lý Diệp đã tấn cấp Thánh Vu Sư, ngài ấy là thủ hộ giả của chúng ta...”

Trần Lạc một lòng nghĩ về Thánh Vu Sư, sau đó mới phát hiện cái tên này có chút quen thuộc.

Trần Lạc nhìn Matt, không tin chắc hỏi lại: “Hách... Hách Lý Diệp?”

“Đúng thế.” Matt khẽ gật đầu, giọng đầy sùng kính: “Thánh Giả tên là Hách Lý Diệp, những năm gần đây, tứ đại đền thờ không dám đuổi tận giết tuyệt Vu Sư cũng là vì có Thánh Giả uy hiếp...”

Sư phụ đã chết của Catherine tên là Diana, Thánh Vu Sư trong miệng của Matt tên là Hách Lý Diệp, không có người nào quen thuộc hai cái tên này hơn Trần Lạc.

Hách Lý Diệp là người khai sáng vu thuật cho hắn.

Mà Diana, Diana đã từng là một cô bé rất xinh đẹp, lại có bộ ngực rất lớn.

Trần Lạc ẩn ẩn cảm thấy, Hách Lý Diệp trong quyển nhật ký kia và Thánh Giả Hách Lý Diệp trong miệng của Matt hẳn là cùng một người.

Sau khi lão giả nói rõ niên đại của Hách Lý Diệp, Trần Lạc đã có thể xác định, Thánh Giả Hách Lý Diệp và thiếu niên tư xuân Hách Lý Diệp được ghi trong nhật ký là cùng một người.

Lúc trước vị học đồ Vu Sư lấy trở thành Đại Vu Sư làm mục tiêu, muốn bảo vệ nàng thiếu nữ xinh đẹp kia, hiện tại cũng đã trở thành “Thánh Giả” trong miệng của những người khác.

Sáu mươi năm trước, Tiểu Vu Sư trong lòng chỉ có bộ ngực của thiếu nữ, hẳn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.

Matt nhìn Trần Lạc, thử thăm dò: “Sứ giả cũng nhận biết ngài Thánh Giả sao?”

Trần Lạc lấy lại tinh thần, nói: “Đã từng nghe tên của hắn...”

Do dự rất lâu, Trần Lạc vẫn quyết định hỏi ra vấn đề hắn đã chôn giấu ở trong lòng, hắn nhìn về phía Matt, hỏi: “Thánh giả Hách Lý có phải đã có gia đình hay không, ngươi đã từng nghe đến cái tên Diana chưa?”

Matt mặc dù kỳ quái vì sao ngài sứ giả lại hỏi vấn đề như vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn hồi đáp: “Thánh Giả chưa từng lập gia đình, tế tự Diana vẫn luôn lẻ loi một mình, hơn nữa, mười năm trước, tế tự Diana đã qua đời...”

...

Có lẽ do đọc bản chép tay kia quá nhiều lần, Trần Lạc có đôi khi cũng sẽ đem chính mình thay vào Tiểu Vu Sư kia, hơn nữa sẽ không khỏi đem Isabella thay vào Diana.

Chỉ có điều, đặc điểm của hai người thực sự chênh lệch quá lớn, hết sức ảnh hưởng nhập cảm, về sau không biết thế nào, vừa nhìn thấy Diana, Trần Lạc sẽ nghĩ đến cô Britney.

Có thể là vì tên của các nàng đều là ba chữ.

Điều này khiến Trần Lạc đồng cảm với tâm tư của thiếu niên Hách Lý Diệp, theo bản năng chờ mong hai Tiểu Vu Sư thanh mai trúc mã sau khi lớn lên hẳn là cùng một chỗ.

Thời điểm biết được sự thật cũng không như hắn suy nghĩ, Trần Lạc không khỏi có chút thương cảm.

Matt cảm nhận được tâm tình của hắn biến hóa, có chút sợ hãi nói: “Ngài Sứ giả, thế nào?”

“Không có việc gì.” Trần Lạc lấy lại tinh thần, phất phất tay, nói: “Lúc các ngươi ra ngoài mua sắm thức ăn, cẩn thận một chút, tốt nhất phân tán ở các nơi khác nhau, miễn cho bị người khác chú ý, nếu như số tiền này không đủ, có thể đến vương đô tìm ta.”

“Đủ rồi đủ...” Matt vội vàng nói: “Trong bộ lạc còn có một ít thịt Ma thú, đầy đủ.”

“Về sau đừng săn giết Ma thú nữa, những thịt kia không vệ sinh cũng không an toàn.” Trần Lạc nói: “Các ngươi ở lại trong bộ lạc, lúc lương thực không đủ, ta sẽ lại đến.”

Hai vị trưởng lão trăm miệng một lời: “Tuân theo mệnh lệnh của sứ giả.”

Trần Lạc đi giữa khu rừng, chợt nghe được những tiếng lanh lảnh truyền đến từ trong một ngôi nhà được làm từ thân cây tráng kiện hơn những gốc bình thường ở phía trước cách đó không xa.

Matt giải thích: “Nơi đó là trường học của bộ lạc, bọn nhỏ học vu thuật và kiến thức ở đó.”

“Trường học?” Hai mắt của Trần Lạc toả sáng, hắn nói: “Đi xem một chút.”

Trường học của bộ lạc tự nhiên không thể so sánh với học viện Ma Pháp, cái gọi là “Trường học” thật ra chỉ là một gian nhà cây.

Phía trước nhà cây có một người trung niên đang thực hiện “Mộc Tiễn” cho hơn mười cô cậu học sinh.

Một cậu bé chừng 12~ 13 tuổi sau khi bị gọi, bèn bước lên bục giảng, thành công triệu hồi ra một mũi tên gỗ, đâm xuyên qua một bia ngắm làm từ cỏ khô.

Khi thấy hai vị lão giả tiến đến, tất cả mọi người bao gồm cả người đàn ông trung niên kia kia đều nhao nhao hướng hai người hành lễ.

Matt nhìn người đàn ông trung niên, nói ra: “Vị này là một vị khách rất quan trọng của bộ lạc.”

Trần Lạc cười nói với người đàn ông trung niên: “Ngươi tiếp tục lên lớp đi, ta tùy tiện nhìn xem...”

“Vu thuật muốn từ bọn nhỏ nắm lên.” Trần Lạc nhìn về phía Matt, hỏi: “Bình thường bọn nhỏ học vu thuật gì?”

Matt cầm lấy một quyển sách, hai tay đưa cho Trần Lạc. “Đây là sách giáo khoa của tụi nhỏ.”

Sách giáo khoa của Vu Sư so với trang giấy bình thường mà Trần Lạc hay dùng còn đẹp đẽ hơn. Điều này chứng tỏ kỹ thuật chế tạo giấy của bọn họ cũng tiên tiến hơn. Trần Lạc giở quyển sách ra, cẩn thận liếc nhìn từng tờ một.

“Mộc Tiễn, Mộc Tỏa Liên, Mộc Thứ Thuật, Mộc Mâu Thuật, Mộc Thuẫn Thuật, Tinh Thần Chi Thứ...” Hắn vừa đọc vừa khẽ gật đầu: “Trưởng lão Matt, một hồi ngươi biểu diễn tất cả vu thuật trước mặt của ta một lần, thử dùng bọn chúng tấn công ta, ta sẽ dùng ma pháp ngăn cản hoặc tấn công lại, các ngươi chưa từng chiến đấu với Ma Pháp sư, cần tăng cường kinh nghiệm ở phương diện này...”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch