Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 228: Tình thế bất đắc dĩ

Chương 228: Tình thế bất đắc dĩ




Trong rừng, các Ma Pháp sư vì Tinh Thần Chi Thứ mà hôn mê nằm ngổn ngang lộn xộn một chỗ.

Bóng dáng như u linh kia xuất hiện một cách vô thanh vô tức.

Bóng người này đi đến giữa các Ma Pháp sư đang hôn mê, lẩm bẩm nói: "Vương đô lại có Đại Vu Sư. . ."

Hắn gãi gãi đầu, nghi ngờ nói: "Giọng nói này hơi quen quen, giống như đã từng gặp ở đâu. . ."

Suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ đến loại cảm giác quen thuộc này bắt nguồn ở đâu, cuối cùng hắn lắc đầu, nói: "Là Đại Vu Sư mà nói, nàng hẳn không có nguy hiểm gì. . ."

"Mặc kệ, nàng không có việc gì liền tốt." Hắn tự mình lẩm bẩm một câu rồi ngồi xổm người xuống, bắt đầu lục lòi trên người của những Ma Pháp sư kia.

Rất nhanh, trong rừng liền vang lên tiếng chửi thầm.

"Đại Ma Pháp Sư, trên người mới có 10 đồng vàng, quỷ nghèo. . ."

"Đi ra ngoài không mang theo tiền, đáng đời Ma Pháp sư cao cấp. . ."

"Sợi dây chuyền này nhìn không sai, hẳn là đáng giá không ít tiền. . ."

"Chủy thủ này, đồ tốt nha, nhất định có thể bán không ít tiền. . ."

. . .

Phía trên, Trần Lạc ôm Catherine, vừa duy trì Trì Dũ Thuật đồng thời bay nhanh về phía trước.

Tinh thần lực của nàng bị thương, phải cần một khoảng thời gian tĩnh dưỡng mới có thể khỏi hẳn, vết thương trên cơ thể cũng rất nghiêm trọng, trên người có nhiều chỗ bị phong nhận đánh trúng. Điều đáng ăn mừng chính là, tên Phong hệ Đại Ma Pháp Sư kia triển khai phong nhận trong phạm vi lớn, mặc dù đòn tấn công này sẽ bao trùm phạm vi rất rộng, nhưng uy lực của mỗi phong nhận sẽ yếu đi rất nhiều.

Nếu như nàng bị đòn phong nhận của tên Phong hệ Đại Ma Pháp Sư chính diện đánh trúng, hiện tại đã hương tan ngọc nát.

Bay hết tốc lực một khắc đồng hồ, Trần Lạc đã tìm được một chỗ thích hợp để chữa thương .

Trần Lạc ôm Catherine, hạ xuống phía dưới một vách núi cản được gió, đoạn hắn đốt một đống lửa, lúc này mới buông Catherine xuống.

Hắn cúi đầu nhìn Catherine còn hôn mê, mấy lần đưa tay lại khựng lại, rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan.

Vết thương trên người nàng tuy mỗi một vết không phải là trí mạng, nhưng nàng là bị dày đặc phong nhận đánh trúng, tất cả thương thế cộng lại vô cùng nghiêm trọng, Trì Dũ Thuật trị có hiệu quả trị ngoại thương, nhưng lại cần đụng vào da thịt. Nhất là trên người nàng có mấy vết thương đều rơi vào chỗ rất mẫn cảm, phần eo đã coi như bảo thủ, vết thương dưới ngực và bụng mới khiến cho Trần Lạc rơi vào tình cảnh khó xử.

"Tình thế bất đắc dĩ, mạo phạm!"

Mạng người quan trọng, do dự một chút, Trần Lạc yên lặng nói một câu ở trong lòng, sau đó liền giơ tay lên.

Ngay khi hắn đưa tay về phía nàng, trong bóng tối, đôi mắt của Catherine bỗng nhiên mở ra, một mũi tên gỗ đột nhiên ngưng tụ trước mặt của nàng, chỉ có điều mũi tên gỗ kia chỉ xuất hiện một nửa, liền trực tiếp sụp đổ. Hiển nhiên, tinh thần lực của nàng sớm đã cạn kiệt, ngay cả một mũi tên gỗ nho nhỏ đều không thể ngưng tụ nổi.

Cảm nhận được Catherine giãy dụa ở trong ngực, Trần Lạc bất đắc dĩ nói: "Chị Catherine, là em đây."

Thân thể của Catherine cứng đờ, nàng yếu ớt nói: "Blair, thế nào lại là em?"

Trần Lạc nói: "Không kịp giải thích, chị bị thương rất nặng, cần lập tức trị liệu."

"Không, Blair, em đi mau, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới." Catherine đã không lo được vì sao Trần Lạc lại xuất hiện ở nơi này, trong giọng nói hư nhược lộ ra vẻ khẩn trương. "Em đi mau, không cần lo lắng cho chị, sau khi trở về cẩn thận Vu Sư, bọn họ muốn giết em!"

Trần Lạc lắc đầu nói: "Bọn họ sẽ không đuổi tới."

"Em không thể ở đây với chị. . ." Catherine giãy dụa ngồi xuống, lên tiếng: "Thật ra chị vẫn luôn lừa em, chị là Vu Sư, xem như bọn họ thấy chị và em ở chung một chỗ. . ."

"Ai không phải đâu?" Trần Lạc mỉm cười, tâm niệm vừa động, cỏ xanh xung quanh bắt đầu nhanh chóng sinh trưởrng, tạo thành một lớp nệm cỏ mềm mại bên dưới Catherine.

Catherine ngạc nhiên cùng khó tin nhìn Trần Lạc, giọng của nàng hơi run: "em, em cũng là Vu Sư. . ."

"Những chuyện này một hồi lại nói." Trần Lạc để nàng nằm trên nệm cỏ, rồi lên tiếng: "Trước tiên em sẽ dùng Trì Dũ Thuật chữa cho chị, thương thế của chị rất nghiêm trọng, không thể tiếp tục kéo dài. . ."

Thời điểm Catherine còn ngẩn người, tay phải của Trần Lạc đã nhẹ nhàng đặt ngang hông của nàng.

Nguyên tố chữa trị ngưng tụ trên tay phải của hắn, từ từ chữa trị vết thương bị phong nhận chém trúng của Catherine.

Dáng của Catherine còn đầy đặn hơn cô Britney, nhưng bên hông lại không có chút thịt thừa nào. Hiện tại, Trần Lạc và Isabella cũng chưa đến bước này, có điều lúc này, hắn không có tâm tư đi cảm thụ. Cách một lớp quần áo, Trì Dũ Thuật ngay cả một nửa hiệu quả bình thường cũng chưa tới, mà trên người của nàng còn có vết thương khác, trong lòng của Trần Lạc không khỏi có chút lo lắng.

"Xoẹt xẹt!"

Catherine chủ động xé toang quần áo bên hông, dưới ánh lửa soi sáng, làn da trắng nõn mà tinh tế của nàng lộ ra giữa không khí, Trần Lạc giơ tay lên, không biết có nên hạ xuống hay không.

Lại một tiếng xé quần áo vang lên, Catherine đã xé toang chỗ thứ hai, nàng nhắm mắt lại, nói: "Trong mắt của thầy thuốc, không có nam nữ, chỉ có bệnh nhân, Blair, em bắt đầu đi..."

Trần Lạc cúi đầu nhìn một chút, không phân rõ nàng đang đỏ mặt hay vì ánh lửa hắt vào gò má.

Hắn do dự trong chớp mắt, liền dùng hai tay chạm vào làn da bóng loáng tinh tế của nàng.

Tình thế bất đắc dĩ, cứu người quan trọng, tin tưởng nếu như Isabella biết, cũng có thể lý giải.

Hắn nhắm mắt lại, tâm vô tạp niệm, toàn lực thôi động Trì Dũ Thuật, tinh thần lực của Ma Đạo sư thi triển Trì Dũ Thuật, hiệu quả vô cùng mạnh mẽ, vết thương trên người của Catherine lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại. Catherine nhắm mắt thật chặt, không tiếp tục lên tiếng, Trần Lạc cũng đem tất cả tinh lực đều dùng trên việc điều trị.

Trong đêm tối, chỉ còn tiếng lửa “đôm đốp” và tiếng xé áo quần “xoẹt xẹt”.

Sau một khắc đồng hồ, Trần Lạc xoa xoa mồ hôi trán, quay người cởi áo choàng đen của mình ra đưa cho Catherine.

Trong quá trình chữa trị vừa rồi, quần áo trên người nàng đã sớm bị xé thành mảnh vụn.

Cũng may hiệu quả của Trì Dũ Thuật không thể nghi ngờ, nhất là đối với ngoại thương, hiệu quả càng nhanh chóng hơn, tất cả vết thương trên người của nàng đều đã khép lại, so với trước khi bị thương không hề khác nhau.

Trần Lạc thở phào một hơi thật dài, hắn cảm giác vô cùng mỏi mệt, so với bất cứ cuộc chiến nào mà hắn từng trải qua đều mệt mỏi hơn.

Hắn tình nguyện chiến đấu một trận với Đại Ma Đạo Sư, cũng không nguyện ý bị dày vò như vậy một lần nữa.

Vết thương ngoài da đã khỏi hẳn, tinh thần lực cũng chỉ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.

Cả người của Catherine xụi lơ trên nệm cỏ, không chỉ có sắc mặt của nàng nóng lên, toàn bộ thân thể bên dưới áo choàng đen cũng nóng rực.

Vừa rồi trị liệu, đối với nàng mà nói, cũng không phải là không tra tấn.

Mặc dù miệng nàng nói trong mắt của thầy thuốc không phân chia nam nữ, nhưng nàng ngoài trừ là bác sĩ, còn là nữ nhân, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nàng bị một người khác phái vuốt ve như thế. . .

Sắc mặt của Catherine ửng hồng, nàng cố gắng chuyển di sự chú ý của mình, nhỏ giọng hỏi: "Blair, em không phải Ma Pháp sư sao, làm sao biết vu thuật, chẳng lẽ em lừa gạt được hiệp hội Ma Pháp. . ."

Lúc này, ngoại trừ ngượng ngùng, tâm tình của nàng cũng rất phức tạp.

Trước kia, nàng phí hết tâm tư vì muốn kéo hắn đứng bên trận doanh của Vu Sư, hiện tại mới phát hiện, hắn vốn chính là Vu Sư. . . , lúc này hồi tưởng lại, hành động trước đây của nàng là buồn cười cỡ nào.

"Vấn đề này rất phức tạp. . ." Trần Lạc đưa tay triệu hồi ra một hỏa cầu, nói ra: "Nghiêm chỉnh mà nói, em không tính là Ma Pháp sư, cũng không tính là Vu Sư. . ."

Catherine nhìn hỏa cầu chậm rãi nhảy múa trong bóng tối, trong lúc nhất thời quên đi ngượng ngùng, ánh mắt đăm đăm nhìn Trần Lạc, nàng lẩm bẩm: "Sứ giả. . ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch