Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Học Tỷ Ta Biết Ma pháp

Chương 269: Tiền căn

Chương 269: Tiền căn




Tuy rằng nguồn gốc của Chúng Thần rất giống suy đoán của Trần Lạc, nhưng vẫn còn điểm khác biệt.

Quả thật bọn họ đến từ một vũ trụ song song với Địa Cầu, hoặc là vũ trụ song song với đại lục Thần Ân. Từ lời nói của Tasia, Trần Lạc phát hiện được vài chi tiết, lịch thiên văn của hai thế giới rất giống nhau, quá đó có thể gần như khẳng định chắc chắn được điều này.

Điểm khác biệt chính là bọn họ không phải ngẫu nhiên phát hiện đại lục Thần Ân, rồi chiếm nó làm thuộc địa, mà là Địa Cầu ở vũ trụ của bọn họ bị hủy diệt.

Chẳng qua Chúng Thần chỉ là kẻ sống sót sau đại hủy diệt mà thôi.

Hiển nhiên, nền ma pháp của bọn họ phát triển nhanh hơn đại lục Thần Ân rất nhiều. Sau khi tới đây, Chúng Thần bắt đầu xem đại lục Thần Ân như trại chăn nuôi gia súc. Bọn họ truyền cho loài người ma pháp chỉ để mưu đồ thân thể và linh hồn.

Những chuyện tương tự ắt hẳn cũng đã từng xảy ra ở một thế giới nào đó.

Nhóm Tế Tự của đền thờ đứng ngây như phỗng, lời nói của Tasia đả kích bọn họ nhiều lắm.

Thánh Ma Đạo Sư là một âm mưu, Thần Minh là tín ngưỡng suốt đời của họ, cuối cùng lại là Tử Thần gặt hái sinh mệnh của họ. Còn chuyện gì có thể cho người ta tuyệt vọng hơn nữa chứ?

Tín ngưỡng mấy ngàn năm của các Ma Pháp sư hoàn toàn sụp đổ.

Trần Lạc nhìn về phía Tasia, lại hỏi: "Tôi phải gọi cô là Tasia hay tên khác?"

"Gọi ta là Tasia đi." Tasia đáp: "Ý thức của nàng đã biến mất rất lâu rồi, chỉ còn ký ức lưu lại..."

Xem ra chuyển thế chỉ có thể giữ lại ký ức, không thể đồng thời giữ cả ý thức và linh hồn. Nói như vậy, nữ thần Hắc Ám đã chết thật rồi.

Hoặc là nói, Tasia chính là nữ thần Hắc Ám mới.

Cũng có thể hiểu thành, nàng đã thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước, mà thân phận kiếp này của nàng là nữ vương Gaya.

Trần Lạc không lý giải được loại cảm giác này, dù sao hắn cũng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng chỉ cần nghĩ đến cũng biết cảm giác nghi ngờ bản thân này ắt hẳn không dễ chịu chút nào.

Trần Lạc chợt nhớ tới chuyện mấu chốt, hắn hỏi: "Thực lực của cô bây giờ đã khôi phục lãnh chúa rồi ư?"

"Sau khi thức tỉnh những ký ức trước kia, ta cũng chỉ tấn cấp đến Thánh Ma Đạo Sư." Tasia lắc đầu, đáp: "Đây là cái giá phải trả cho luân hồi."

Trần Lạc lại hỏi: "Vậy bốn vị Thần Ma Pháp thì sao?"

Tasia nói: "Bọn họ lấy linh hồn của Thánh Ma Đạo Sư trên đại lục Thần Ân để tẩm bổ bản thân, qua nhiều năm như vậy cũng đã khôi phục."

". . ."

Trần Lạc bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Đối phương có bốn vị Lãnh Chúa, bọn họ lại chẳng có vị nào, như vầy thì thắng làm sao?

"Linh hồn của hai vị sứ giả đã tử vong, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phát hiện." Tasia đưa mắt nhìn về nơi xa: "Nhưng bọn họ đã ngủ say quá lâu, để hoàn toàn thức tỉnh còn cần một đoạn thời gian nữa, ít nhất chúng ta còn có mười năm."

Trần Lạc hỏi: "Cô có thể khôi phục cảnh giới Lãnh Chúa trong mười năm không?"

"Không thể." Tasia nói: "Chênh lệch giữa Thánh Ma Đạo Sư và Lãnh Chúa đều lớn hơn bất cứ cảnh giới ma pháp nào, Lãnh Chúa là điểm cuối cùng của con đường ma pháp."

Linh hồn sinh ra trên đại lục Thần Ân khó có thể đạt tới cảnh giới Lãnh Chúa, nào chỉ là Lãnh Chúa, ngay cả Thánh Ma Đạo Sư cũng là hy vọng xa vời, Ma Pháp sư bị Chúng Thần phong ấn, tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư đó là một con đường chết. Mặc dù Vu Sư không có hạn chế này, nhưng theo suy đoán của Trần Lạc, chênh lệch giữa Lãnh Chúa và Thánh Vu Sư chỉ sợ còn lớn hơn trong tưởng tượng của hắn.

Huống chi, mặc kệ là Thánh Ma Đạo Sư hay Thánh Vu Sư, trước mặt sứ giả và Chúng Thần đều không khác gì người bình thường.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng cũng chỉ có Trần Lạc, Ô Nha, Hách Lý Diệp và Tasia.

Có lẽ còn muốn tăng thêm Theodore đã thôn phệ sứ giả.

Những lực lượng này còn xa xa không đủ.

Qua ánh mắt của Trần Lạc, Tasia có thể nhìn ra ý nghĩ của hắn, nàng lắc đầu nói: "Thực lực của bọn họ xấp xỉ với sứ giả, nhưng bốn người kia mạnh hơn sứ giả rất nhiều, mà Chúng Thần không chết, linh hồn sinh ra tại đại lục Thần Ân vĩnh viễn không thể tấn cấp Lãnh Chúa."

Nàng không có tiếp tục đề tài này nữa, mà nói: "Chúng ta phải phá hủy tế đàn, đó là một không gian truyền tống ma pháp, nó là thông đạo từ không gian bọn họ ngủ say đến đại lục Thần Ân, chỉ cần phá hủy tế đàn. Trong vòng mười năm sẽ không có sứ giả giáng lâm đại lục. . ."

Có chung kẻ địch, Vu Sư và Ma Pháp sư gây chiến với nhau hơn trăm ngàn năm, lần đầu tiên thống nhất chiến tuyến.

Sanger, Holdo, hai vị Đại Vu Sư và Đại Tế Tự cùng nhau đi đền Phong Thần ở đế quốc Wendu.

Ô Nha và Hách Lý Diệp đi đế quốc Fares, phá hủy tế đàn của đền Hỏa Thần.

Theodore một mình đi đế quốc Walter, sau khi thôn phệ linh hồn của sứ giả, ông ta có được năng lực của sứ giả.

Về phần tế đàn của đền Thổ Thần đã bị các Vu Sư phá hủy.

Trần Lạc ngồi trên bậc thang của đền thờ, vuốt vuốt mi tâm, mấy ngày nay nhận lấy quá nhiều tin tức, kết thúc xung đột với đền thờ lại phải đứng trước áp lực của Chúng Thần.

Đây gần như là một cuộc chiến không có hy vọng chiến thắng.

Nhưng lại không thể buông bỏ hi vọng.

Nếu như không thể dựa vào người khác, vậy cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, còn tốt, còn ít nhất mười năm để chuẩn bị.

Tasia đi đến bên cạnh hắn, nói: "Hai vị nữ thần khác cũng lựa chọn chuyển thế, nếu như các nàng còn sống, hẳn cũng sắp sửa thức tỉnh."

Trần Lạc hỏi: "Các nàng cũng sẽ chết ư?"

"Sẽ." Tasia ngồi xuống bên cạnh hắn rồi đáp: "Trước khi thức tỉnh ký ức,, các nàng cũng chỉ là người bình thường mà thôi, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn trước khi thức tỉnh, như vậy các nàng sẽ chân chính vẫn lạc, ngay cả ký ức cũng sẽ không lưu lại."

Trần Lạc đã không có tâm tư gì đi hỏi thăm chuyện của hai nữ thần khác. Hắn chỉ muốn trở lại Lorrain, trở lại bên cạnh Isabella và cô Britney.

Nếu như đây là mười năm cuối cùng, hắn hi vọng mỗi ngày đều có thể thấy các nàng.

"Thật ra chúng ta đã đoán được sẽ có một ngày như vậy, đồng thời đã bắt tay chuẩn bị, nhưng chúng ta không ngờ rằng ngày này sẽ đến nhanh như vậy..." Tasia bỗng nhiên nói một câu không rõ ràng.

Trần Lạc nghe được cảm xúc không bình thường từ giọng nói của nàng, hắn hỏi: "Nhanh như vậy gì, các người chuẩn bị gì?"

Tasia không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, mà nàng từ tốn nói: "Trước khi bốn vị thần Ma Pháp ngủ say, bọn họ đã cải tạo huyết mạch của một số người trên đại lục. Mục đích là để những người này có được thiên phú ma pháp ưu tú, dễ tấn cấp Thánh Ma Đạo Sư hơn, từ đó cung cấp linh hồn và chất dinh dưỡng cho bọn họ..."

Những gia tộc ma pháp từng xuất hiện rất nhiều thiên tài kia vẫn cho rằng gia tộc của bọn họ có huyết mạch của thần linh, được thần ban phước. Những cường giả của các gia tộc này chỉ sợ đến chết cũng không ngờ rằng, phước lành này thật ra là lời nguyền chết chóc

"Bọn họ sớm muộn sẽ thức tỉnh, sẽ tìm được ba người chúng ta, khi đó, chúng ta sẽ chân chính tử vong." Tasia tiếp tục nói: "Cho nên, chúng ta đều lựa chọn chuyển thế, mặc dù cách này sẽ mất đi tinh thần lực cường đại, nhưng chúng ta đã từng đạt tới cảnh giới Lãnh Chúa, cho dù chúng ta chuyển thế, cũng có thể tại trong thời gian rất ngắn, một lần nữa trở thành Thánh Ma Đạo Sư, trong vòng một trăm năm sẽ trở về cảnh giới Lãnh Chúa. . ."

100 năm đã là cả mội đời, thậm chí hai đời của người bình thường, nhưng đối với Thánh Ma Đạo sư, nhất là Lãnh Chúa mà nói, 100 năm cũng không phải quá dài.

Nếu như bắt đầu tính từ lúc Chúng Thần giáng lâm đại lục Thần Ân, bọn họ đã sống hơn 3000 tuổi.

May mắn ngồi bên cạnh hắn là Tasia, nếu như là bản thể của nữ thần Hắc Ám, chẳng phải đây là một bà lão đã hơn mấy ngàn tuổi ư?

Trần Lạc bỗng nhiên nhận ra một việc, hắn kinh ngạc thốt lên: "Nếu vậy, vì sao các người không sớm chuyển thế một chút, vì sao Ma Pháp Chúng Thần không chuyển thế chứ?"

Tasia đáp: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói, chuyển thế mang ý nghĩa tân sinh, cũng mang ý nghĩa tử vong."

Trần Lạc hiểu ý của nàng, sau khi chuyển thế chỉ có Tasia, không có nữ thần Hắc Ám, chỉ là trí nhớ của nàng được bảo tồn bằng một phương thức thần kỳ nào đó.

Tasia tiếp tục nói: "Hơn nữa, coi như ba người chúng ta một lần nữa trở thành Lãnh Chúa, cũng chẳng qua đang lặp lại kết cục ban đầu, bởi vì bọn họ có bốn vị Lãnh Chúa."

Trần Lạc lại hỏi: "Chẳng lẽ Ô Nha và những sứ giả kia không tấn cấp trở thành Lãnh Chúa được sao?"

Tasia nói: "Cũng không phải tất cả Ma Pháp sư đều có thể tấn cấp Lãnh Chúa. Thế giới trước kia của chúng ta, Lãnh Chúa cũng chỉ có hơn mười vị, hầu hết bọn họ không kịp thoát đi, đã chết trong đại hủy diệt. . ."

"Muốn có hy vọng chiến thắng bọn họ nhất định phải xuất hiện một vị Lãnh Chúa mới. . ." Tasia nhìn Trần Lạc, nói: "Mà tất cả linh hồn của những người sinh ra trên thế giới này đều bị giam cầm, cho nên chúng ta cần một linh hồn mới, một linh hồn không thuộc về thế giới này. . ."

Trần Lạc bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó không đúng lắm. . .

Hắn nhìn Tasia, hỏi: "Ý của cô là gì?"

Tasia nhìn thẳng vào mắt của hắn, chậm rãi lên tiếng.

"Trước khi chúng ta chuyển thế, chúng ta đã bố trí một ma pháp trận ở đại lục Thần Ân, cũng là tế đàn mà các ngươi nói đến."

"Nơi đặt ma pháp trận sẽ là nơi chúng ta giáng lâm, không gian chỗ đó rất không ổn định, chúng ta từng dùng tinh thần lực thăm dò, có lẽ nơi đó thông với một thế giới khác. . ."

"Nhưng chúng ta không cách nào đi qua đó, cũng không biết phía bên kia có tồn tại sinh mệnh khác hay không..."

"Về sau, chúng ta rốt cuộc xác định được nơi đó có một thế giới khác, sinh mệnh từ đại lục Thần Ân đi vào nơi đó sẽ bị hủy diệt ngay tức khắc, nhưng lại thường xuyên sẽ có vài loài chim bay sang từ bên kia... Đó là một thông đạo một chiều..."

"Những loài chim kia không biết ma pháp, nhưng ít nhất chúng ta có thể xác định thế giới kia có sinh mệnh khác tồn tại..."

. . .

Trần Lạc đột nhiên cảm giác đầu óc mờ hồ, gian nan hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tasia đáp: "Sau đó chúng ta bố trí ma pháp trận ở nơi đó."

Trần Lạc cắn răng hỏi: "Tác dụng của ma pháp trận là gì?"

"Kiểm tra thiên phú ma pháp."

"Còn gì nữa không?"

Tasia áy náy nhìn hắn, nói: "Truyền tống linh hồn."

"Ta xxx ngươi. . ."

Trần Lạc rốt cục nghĩ rõ ràng một việc, trong nháy mắt hắn nhảy dựng lên như thể bị sét đánh, ngón tay chỉ vào Tasia, nhịn không được mắng to một câu. Sau đó,hắn lại nhận ra người trước mặt đã không phải là nữ thần Hắc Ám.

"Thật xin lỗi, ta không phải nhằm vào cô." Trần Lạc hít mấy hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại, hắn tự nhủ với bản thân Tasia không phải là nữ thần Hắc Ám, sau đó mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Ý của tôi là nữ thần Hắc Ám, nữ thần Trí Tuệ, còn có em gái của các nàng, tôi chúc các nàng nhận được phước lành từ mặt trời!"






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch