Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 16: Tìm Trưởng Thôn 2

Chương 16: Tìm Trưởng Thôn 2




Tuy nhiên điều làm Chân Minh Châu ngạc nhiên là Triệu Xuân Mai sau khi nghe cậu nhóc nói xong lại không hề nghi ngờ, chỉ thận trọng gật đầu: “Được. Dì đã biết tình huống của cậu bé.”

Bà ấy lại nhìn về phía Chân Minh Châu: “Dì nghĩ trước mắt cháu cũng đừng nên dẫn cậu bé đi mua quần áo.”

Chân Minh Châu vội hỏi: “Tại sao vậy ạ?”

Triệu Xuân Mai: “Cậu bé gầy như vậy, nếu cháu dẫn đi mua quần áo để người khác nhìn thấy còn nghĩ rằng cháu ngược đãi trẻ em. Những nhu yếu phẩm cần dùng trong sinh hoạt dì sẽ cho người đưa đến. Sau lại liên hệ với đồn cảnh sát, cháu không cần phải đi lại nhiều lần.”

Chân Minh Châu lại thắc mắc: “Nhóc con này phải làm sao bây giờ?”

Triệu Xuân Mai mỉm cười: “Mấy ngày nay để cậu bé ở nhà dì đi, để dì chăm sóc. Sau khi đăng ký dì sẽ sắp xếp một đợt kiểm tra sức khỏe cho cậu bé, rồi tìm kiếm bên cơ sở dữ liệu người mất tích xem có tìm được người thân của cậu bé không. Trước mắt cứ như vậy, những chuyện khác thì tính sau.”

Chân Minh Châu: “Như vậy thật tốt.”

Nghe hai người lớn nói chuyện, đôi mắt Tiểu Thạch Đầu lại trông mong nhìn Chân Minh Châu hệt như chú chim non. Cậu nhỏ giọng hỏi: “Chị ơi, em không thể sống cùng chị sao?”

Đừng nhìn Chân Minh Châu không thường xuyên tiếp xúc với trẻ nhỏ nhưng vẫn có thể hiểu được tâm tư của các bé. Năm đó khi mẹ cô qua đời cô cũng bàng hoàng, mặc dù lúc ấy cô còn có ba nhưng vẫn cảm thấy mình bị bỏ rơi. Hiện tại Tiểu Thạch Đầu lại chỉ cô đơn một mình.

Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cậu, ngữ khí ôn hoà nói: “Chị biết nhóc muốn cùng ở với chị nhưng chị thật sự không thể chăm sóc nhóc. Nhưng chị bảo đảm sẽ thường xuyên đến nhà dì Triệu thăm nhóc. Dù sau này nhóc đến sống ở nơi khác chị cũng sẽ đi thăm nhóc. Nhóc phải cố gắng ăn nhiều để mập lên nhé.”

Tiểu Thạch Đầu nghi ngờ hỏi: “Có thể được ăn no sao?” Lương thực rất trân quý nha.

Chân Minh Châu mỉm cười, giọng nói thanh thúy vang lên: “Đương nhiên! Nhóc muốn ăn bao nhiêu tuỳ thích. Hơn nữa nếu có ai bắt nạt nhóc chị sẽ ra mặt giúp nhóc.”

Đôi môi Tiểu Thạch Đầu mấp máy để lộ ra hàm răng trắng.

Triệu Xuân Mai vẫn luôn ôm Tiểu Thạch Đầu không buông tay cũng trấn an cậu nhóc: “Không ai có thể bắt nạt con, cũng sẽ không ai bắt nạt một đứa bé như con. Một lát dì Triệu sẽ chuẩn bị quần áo mới còn có sữa bột cho con.”

Trò chuyện một lúc Triệu Xuân Mai cũng không quên hỏi Chân Minh Châu: “Tiểu Minh Châu, homestay của con đã trang hoàng xong rồi đúng không? Kinh doanh như thế nào?”

Chân Minh Châu đang tươi cười nháy mắt khóe miệng cứng đờ. Dì Triệu thật biết làm người khác đau lòng.

Triệu Xuân Mai vừa thấy như vậy liền vội nói: “Không sao đâu, việc kinh doanh không phải này nào cũng như nhau. Từ từ mọi việc sẽ tốt hơn. Dù sao con cũng tốt nghiệp đại học danh giá, nếu việc kinh doanh không thuận lợi thì có thể ra ngoài xin việc.”

Chân Minh Châu: Cảm ơn, nhưng cô không cảm thấy bản thân được ăn ủi.

Triệu Xuân Mai: “Đi thôi bé con, dì Triệu dẫn con đến chỗ con sẽ ở lại. Minh Châu có muốn cùng đi không?”

Chân Minh Châu: “Được ạ.”

Triệu Xuân Mai dẫn hai người bọn họ ra cửa lại quay đầu nhắc nhở: “Trương Vũ cậu đăng ký cho cậu bé giúp tôi.”

Chân Minh Châu ngạc nhiên “A” một tiếng. Lúc này cô mới thấy phía sau màn hình máy tính lớn còn có một người.

“Anh Trương Vũ cũng ở đây sao?”

Trương Vũ nhìn cô sâu kín, giọng nói nhàn nhạt vang lên: “Vừa rồi anh còn rót cho em một cốc nước.”

Chân Minh Châu: “……” Cô thật sự không chú ý. Nhưng điều này cũng không lạ, Trương Vũ là kế toán của thôn bọn họ, cảm giác tồn tại của người này rất thấp. Người này nếu không nói chuyện thì mọi người sẽ không biết trong phòng vẫn còn một người như vậy. Kỹ năng “tàng hình” thật sự rất tuyệt vời.

Chân Minh Châu xấu hổ cười một tiếng. Trương Vũ gật đầu đáp lại Triệu Xuân Mai.

Triệu Xuân Mai dẫn hai người bọn họ ra cửa. Ủy ban thôn không phải chỉ có hai người Triệu Xuân Mai cùng Trương Vũ, tuy nhiên cũng thật kỳ quái bảy tám người đang công tác tại đây đều không phải người địa phương mà là ở nơi khác đến.

Người duy nhất được xem là có họ hàng ở Ly Sơn chính là thôn trưởng Triệu Xuân Mai. Dì nhỏ của bà ấy hơn ba mươi năm trước được gả đến đây.

Vài người công tác ở ủy ban thôn đều ở nhà phía sau ủy ban. Triệu Xuân Mai dẫn bọn họ qua đó. Nhà dì ấy ở lầu một, diện tích không lớn hai phòng một sảnh.

Triệu Xuân Mai lên tiếng: “Tiểu Thạch Đầu sẽ ở phòng dành cho khách, đến đây nào.”

Tiểu Thạch Đầu được Triệu Xuân Mai ôm, đôi mắt tràn ngập sự tò mò nhìn khắp nơi.

Lúc này Triệu Xuân Mai lại nói với Chân Minh Châu: “Trong tủ lạnh có Coca nếu muốn uống thì tự mình lấy.”

Khi Chân Minh Châu còn nhỏ cũng thường đến nhà Triệu Xuân Mai, theo thói quen liền mở tủ lạnh, lúc này cô cảm thấy bị dọa rồi. Tủ lạnh nhà Triệu Xuân Mai đúng là bảo bối, tập hợp đầy đủ các loại đồ ăn thức uống, đặc biệt bên cánh cửa tủ lạnh còn có đủ loại đồ uống. Siêu thị trong thôn cũng phải chào thua đó.

Chân Minh Châu bật lon nước ngọt “Xì” một tiếng bọt khí bay lên, cô uống ừng ực. Quay đầu lại thì thấy Tiểu Thạch Đầu trông mong nhìn cô.

Chân Minh Châu: “……” Thật ra cô suýt quên mất cậu nhóc này. Cô lên tiếng hỏi: “Dì Triệu, nhóc con có thể uống được loại nào ạ?”

Triệu Xuân Mai: “Đều không được uống, quá lạnh e là dạ dày của bé không chịu nổi.”

Chân Minh Châu nghe vậy liền nói với nhóc: “Không phải chị không cho nhóc uống mà là tạm thời không thể uống được.”

Đôi mắt Tiểu Thạch Đầu toát lên vẻ cô đơn nhưng cậu lại rất hiểu chuyện, gật đầu: “Vâng.”

Triệu Xuân Mai xoa đầu trọc nhỏ của cậu: “Chờ con khỏe đều có thể uống được hết.”

Cậu nhóc không dám tưởng tượng trên đời này còn có một người đối xử với cậu ôn nhu như vậy. Cậu ôm thật chặt cổ của Triệu Xuân Mai.

Triệu Xuân Mai mỉm cười, bà đẩy cửa sổ ra rồi nói với Tiểu Thạch Đầu: “Ở đây còn có hoa này, xem chúng có đẹp không?”

Tiểu Thạch Đầu chưa kịp trả lời liền thấy có một người đột ngột xuất hiện từ cửa sổ, hoảng sợ hét lên một tiếng.

Triệu Xuân Mai nổi giận: “Trương Vũ, cậu không thể đi vào bằng cửa chính sao. Cậu dọa cậu bé sợ rồi này.”

Bà vỗ vỗ nhẹ lưng của Tiểu Thạch Đầu, trấn an: “Bé ngoan không cần sợ, đây là chú Trương Vũ, chúng ta không quan tâm đến chú ấy.”

Trương Vũ cũng không nghĩ mình lại dọa đến cậu nhóc, xấu hổ vò đầu bức tóc.

Anh chàng nhìn thoáng qua Chân Minh Châu, sau đó nói chuyện với Triệu Xuân Mai: “Tôi có việc muốn nói.”

Chân Minh Châu thấy vậy liền hiểu bọn họ có việc cần nói riêng nên cô liền tạm biệt: “Vậy con về trước.”

Cô lại nhìn nhóc con, nói: “Buổi chiều chị sẽ lại đến thăm Tiểu Thạch Đầu.”

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu không muốn xa Chân Minh Châu nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Vâng.”

Chân Minh Châu cắn răng đi ra cửa. Ánh mắt Tiểu Thạch Đầu trông rất yếu ớt nhưng thật sự cô không thể mềm lòng.

“Tiểu Minh Châu”

Chưa đi được vài bước thì Chân Minh Châu liền nghe Triệu Xuân Mai gọi cô lại, cô liền hỏi: “Dì Triệu có việc gì không ạ?”

Triệu Xuân Mai: “Dì muốn đặt phòng.”

Chân Minh Châu: “Sao ạ.”

Triệu Xuân Mai ôn hòa nói: “Dì có vài người bạn muốn đến đây du lịch nhưng cũng không thể ở nhà dì. Không phải nhà cháu kinh doanh homestay sao? Dì định đặt phòng cho họ trong một tuần, tốt nhất là có thể bao cơm ngày ba bữa. Cháu về tính toán rồi thông báo giá cả giúp dì.”

Chân Minh Châu: “Hả?” Hai mắt cô mở to hơn cả Tiểu Thạch Đầu: “Có chuyện tốt như vậy sao ạ.”

Cô xoa xoa tay thầm nghĩ, rốt cuộc homestay nhà mình cũng có thể tiếp đón những vị khách bình thường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch