Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 29: Hỗn Loạn 1

Chương 29: Hỗn Loạn 1




Một đoàn người xuyên qua. Đây chính là phản ứng đầu tiên của Chân Minh Châu khi nghe được chuyện này.

Cô chỉ chỉ bóng đèn, hít sâu một hơi, hỏi: “Vậy anh biết cái này sao?”

Nguyên Tuấn lắc đầu.

Chân Minh Châu nghĩ: Xây dựng và phát triển ngành điện thật sự không phải việc dễ dàng.

Sau đó cô lại chỉ về ly thủy tinh, tiếp tục hỏi: “Vậy anh biết cái này sao?”

Nguyên Tuấn gật đầu, nói: “Đây là thủy tinh, chỉ có những cửa hàng dưới trướng Công bộ bán nhưng giá trị liên thành.”

Chân Minh Châu suy nghĩ, lại hỏi tiếp: “Anh biết Phan Kim Liên sao?”

Nguyên Tuấn gật đầu, nói: “Là người hạ độc giết chết Võ Đại Lang.”

Chân Minh Châu: “Anh đã nhìn thấy xà phòng chưa?”

Nguyên Tuấn gật đầu, gương mặt toát lên vẻ kiêu ngạo: “Là phát minh của Văn Đế. Ông ấy phát minh ra rất nhiều thứ như gương thủy tinh, xe đạp, xà phòng thơm và rất nhiều thứ khác. Mặc dù không phải là vật gì quan trọng nhưng rất có lợi cho người dân và quốc gia.”

Lão tổ tông của hắn là một anh hùng.

Chân Minh Châu: “…” Còn có xe đạp?

Như vậy thì có thể Văn Đế là người xuyên qua. Nếu không phải cô tình nguyện lấy đầu mình làm bóng cho người khác đá.

Chân Minh Châu liên tưởng đến những gì Nguyên Tuấn nói, liền nghĩ: Mình có thể xuyên qua nói không chừng là vì hoàng đế khai quốc của Túc triều là người xuyên không. Đây là một phát hiện rất lớn.

Lúc này Chân Minh Châu nhìn Nguyên Tuấn liền cảm thấy người này là người tốt, lớn lên diện mạo không tồi.

Đột nhiên, Chân Minh Châu chợt nghĩ: A Cửu tạm thời ở lại có ý nghĩa và lợi ích hơn Lý Quế Hoa cùng Tiểu Thạch Đầu.

Địa phương mà Lý Quế Hoa đi xa nhất cũng chỉ là trấn nhỏ, tình huống bên ngoài chị ấy không biết gì cả, chỉ biết cuộc sống người dân gian nan. Còn Tiểu Thạch Đầu chỉ là một đứa bé cái gì cũng không biết.

Thế nhưng, người tên A Cửu này thì khác, hắn đến từ kinh thành, nên so với người khác thì biết được nhiều chuyện hơn.

Chân Minh Châu không thể đi ra ngoài nhưng không thể cái gì cũng không biết.

Vì thế, cô liền nói: “Tôi sẽ không thu tiền thuê trọ và tiền cơm của anh.”

Nguyên Tuấn vừa cầm bát canh gan heo lên định uống, nghe vậy lập tức nhìn về phía Chân Minh Châu, đôi mắt ướt át: “Cô đổi ý không muốn thu lưu tôi sao?”

Chân Minh Châu nhìn đôi mắt đáng thương như cún con của hắn, cười nói: “Không phải. Tuy rằng tôi không thu tiền nhưng muốn làm một cuộc trao đổi với anh.”

Nguyên Tuấn nhướng mày, hỏi: “Trao đổi?”

Lúc này Chân Minh Châu lên tiếng: “Anh uống canh trước đi, tay nghề nấu nướng của tôi không rồi đâu.”

Nguyên Tuấn rất nghe lời, nhanh chóng gật đầu rồi bắt đầu uống canh. Hắn thấy chiếc thìa được sử dụng là thìa trắng chỉ những gia đình giàu có mới có.

Ánh mắt Nguyên Tuấn loé lên, sau đó ngẩng đầu nói: “Uống thật ngon.”

Chân Minh Châu đắc ý, khoé miệng cong lên, nói: “Điều này là đương nhiên.”

Mặc dù đây là lần đầu tiên cô làm món này, nhưng khả năng nấu nướng của cô rất tốt nên hương vị vẫn rất khá.

Nguyên Tuấn muốn nghe xem Chân Minh Châu định trao đổi như thế nào, nên há miệng thật to uống cạn bát canh.

Chân Minh Châu vừa nhìn đã hiểu ý Nguyên Tuấn, vì thế cô nói thẳng: “Tôi sống ẩn cư ở nơi hẻo lánh nên không biết được tình hình bên ngoài. Vì thế tôi sẽ để anh ở lại đây, đổi lại anh hãy kể cho tôi nghe những chuyện bên ngoài.”

Nguyên Tuấn: “Chỉ như vậy thôi sao?”

Chân Minh Châu gật đầu: “Chỉ như vậy. Đương nhiên tôi cũng không có khả năng để anh ở lại trong thời gian dài. Do đó nếu anh muốn ăn vạ ở đây thì không thể.”

Nguyên Tuấn: “Thật ra tôi cũng không có ý như vậy.” Sau đó hắn nghiêm mặt, nói: “Tôi phải quay về.”

Chân Minh Châu: “Ồ”

Cô cũng không nói tiếp đề tài này mà là nhìn về phía A Cửu, sau đó nhìn thoáng qua vết thương trên người hắn: “Vậy trước tiên chúng ta nói về việc bọn cướp đi.”

Cô lên tiếng hỏi: “Anh gặp bọn cướp ở nơi nào? Là ở đỉnh núi nào gần đây? Mọi việc xảy ra như thế nào?”

Cũng không biết những tên cướp đó có thể chạy đến đây không. Lại không biết bọn cướp có làm hại đến người dân ở đó không.

Cô biết hiện giờ người dân đã rất khó khăn, nếu thật sự có đạo tặc hoành hành, như vậy sợ là dân chúng sẽ càng gian nan, khổ sở hơn.

Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu, do dự một chút, sau đó quyết định nói: “Vừa rời khỏi kinh thành bọn họ liền theo dõi tôi.”

Chân Minh Châu: “Nhưng mà... Nơi này cách kinh thành rất xa?”

Nguyên Tuấn gật đầu, nói: “Suốt một đường từ lúc ra khỏi kinh thành đến đây đều có người truy sát tôi.”

Chân Minh Châu im lặng nhướng mày.

Nguyên Tuấn đỏ mặt, đầu hơi cúi xuống. Nhưng rất nhanh hắn đã ngẩng đầu lên và nói: “Lúc nãy tôi nói dối.”

Chân Minh Châu: “Ồ?” một tiếng chờ đợi Nguyên Tuấn nói tiếp.

Nguyên Tuấn: “Tôi không phải là người làm ăn buôn bán, thân phận tôi có chút đặc biệt. Những người truy sát tôi tự xưng là cướp, nhưng tôi hoài nghi là do các vị huynh trưởng phái người đuổi giết tôi.”

Nguyên Tuấn hiểu được Chân Minh Châu vốn dĩ không tin hắn là người làm ăn buôn bán. Nghĩ lại cũng đúng, vì đây chính là tiên cô mà, dù sống ẩn cư và không biết lai lịch thật sự của hắn là hoàng tử thì vẫn rất tinh tường.

Nguyên Tuấn tiếp tục nói: “Tuy rằng bọn họ tự xưng là cướp nhưng chỉ nhắm vào mỗi mình tôi, không làm hại đến người dân. Hơn nữa hiện tại cuộc sống người dân khó khăn cũng không có gì đáng giá để cướp.”

Tiên cô thật sự là một người tốt, lại rất thiện tâm, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho dân chúng, sợ người dân gặp phải tai họa.

Chân Minh Châu không biết người trước mắt lại suy nghĩ nhiều đến vậy, cô hỏi: “Vậy anh...” Nhất thời cô thật sự không biết hình dung như thế nào về việc này. Cô đã gặp qua anh em tranh giành tài sản, nhưng chưa từng thấy qua anh em muốn hại chết đối phương.

Nguyên Tuấn: “Tôi không sao, lần này may mắn tránh thoát lần sau tôi sẽ cẩn thận.”

Giọng nói của anh nhè nhẹ vang lên, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ trông rất “nghe lời”.

Chân Minh Châu còn muốn hỏi thêm nhưng thấy dáng vẻ mệt mỏi của Nguyên Tuấn chợt nhớ ra người này vẫn đang bị thương.

Vì thế cô thở dài, nói: “Tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi, còn những chuyện khác ngày mai chúng ta lại bàn tiếp.”

“Được”

Dù sao Chân Minh Châu cũng không thể để người ở lại phòng khách, đành đỡ hắn đứng dậy.

“Trông anh gầy như vậy không nghĩ đến lại khá nặng.” Chân Minh Châu cảm khái một tiếng rồi đỡ Nguyên Tuấn đến căn phòng cho khách ở phía tây.

Cô dặn dò: “Anh cứ ở yên trong phòng không được đi lung tung. Nếu không ảnh hưởng đến vết thương thì tôi cũng không cứu nổi anh.”

Nguyên Tuấn lập tức đáp: “Tôi đã biết.”

Chân Minh Châu lại hướng dẫn Nguyên Tuấn cách sử dụng từng vật dụng trong phòng. Lại nghĩ người này chỉ ăn một bát canh gan heo liền nói: “Để tôi mang đến cho anh một ít đồ ăn, buổi tối nếu có đói bụng thì có thể ăn lót dạ.”

Nguyên Tuấn lại bật cười, hắn nhìn Chân Minh Châu, nói: “Được. Tôi biết rồi.”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch