Thật ra con người cũng chỉ là một linh hồn. Buổi sáng Nguyên Tuấn còn cảm thấy chính bản thân mệt mỏi như muốn hôn mê, nhưng hiện tại lại khá tốt. Hắn lặng lẽ từ gối nằm lấy ra một miếng trong đắng có ngọt bỏ vào trong miệng. Hắn cảm thán vẫn là món này tốt nhất.
Chân Minh Châu rất dụng tâm, nếu đã cứu người thì nhất định phải giữ lại mạng cho người đó. Cô nghiêm túc làm bữa trưa thật sớm, khi cô vừa mang thức ăn đến cửa phòng thì thấy người bị thương A Cửu đang ăn vụng.
Chân Minh Châu: “……” Cô không có ở đây ngươi này liền ăn vụng.
Nguyên Tuấn đỏ mặt thấp giọng nói: “Tôi, tôi...”
Chân Minh Châu: “Anh ăn một chút gì đi.”
Cô tò mò nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: “Anh thích ăn chocolate sao?”
Nguyên Tuấn gật đầu, trong đắng có ngọt - ẩn ý này hắn có thể hiểu được.
Chân Minh Châu chớp đôi mắt to tròn, hình như cô lại phát hiện ra một con đường buôn bán mới. Cô cười có phần gian xảo, giọng điệu lại rất dịu dàng: “Nơi này có rất nhiều món ăn ngon và thú vị, lúc đi anh có thể mang theo.”
Cô tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Tuy nhiên phải trả tiền.”
Nguyên Tuấn nghiêm túc gật đầu.
Khoé miệng Chân Minh Châu cong lên, nói: “Vậy anh phải cố gắng bồi dưỡng cơ thể, tôi sẽ quan sát anh.”
Rất khó mới gặp được một con dê béo, Chân Minh Châu cảm thấy cô vừa có thể giúp đỡ người khác vừa kiếm tiền. Hai người bọn họ đều đạt được những gì mình muốn.
Chân Minh Châu: “Hiếm lắm mới có một người mở nhà trọ mà thảm như tôi. Từ ngày khai trương đến giờ vẫn chưa gặp qua một vị khách bình thường.”
Nguyên Tuấn cúi đầu uống bát canh gan heo không có mùi vị, thầm nghĩ: Cô mở nhà trọ ở nơi núi sâu rừng già thì làm gì có người khách bình thường đến, chẳng lẽ lại tiếp đón lão hổ sao?
Hắn chần chờ một chút, nói: “Vì sao cô lại mở nhà trọ ở nơi này?”
Chân Minh Châu: “Là do cha ông của tôi để lại.”
Chẳng lẽ cô muốn như vậy sao? Đây là ý trời đó, còn tiêu tốn của cô 300 vạn.
Nguyên Tuấn tiếp tục uống canh, thầm nghĩ: Tổ tiên cô làm như vậy rất đúng.
Chân Minh Châu: “Tôi...” Cô đang định nói chuyện, bất chợt nhìn lướt bên qua ngoài cửa sổ liền xông ra ngoài.
“Bà chủ.”
Chân Minh Châu: “Không có việc gì.” Sau đó cô chạy như bay ra ngoài, nhưng lại làm cô thất vọng rồi.
Cô còn tưởng rằng mưa đã tạnh nhưng không ngờ chỉ là mưa nhỏ lại thôi. Mưa bụi lất phất vẫn là mưa.
Chân Minh Châu lấy điện thoại di động ra xem vẫn không thấy có tín hiệu. Có lẽ không cần suy nghĩ cũng biết nếu bây giờ mở cổng thì bên ngoài nhất định mà rừng núi sâu thăm thẳm.
Cô nhìn chằm chằm cổng lớn trong chốc lát, sau đó lặng lẽ quay lại phòng. Nguyên Tuấn thấy trên mặt cô toát lên vẻ cô đơn, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Chân Minh Châu: “Không có gì.”
Cô lột trứng gà, há miệng thật to cắn quả trứng thành hai nửa.
Nguyên Tuấn nhìn hai má phồng lên của cô, hỏi: “Tâm trạng cô không tốt sao.”
Chân Minh Châu: “Đúng vậy nha.”
Cô nghiêng đầu hỏi Nguyên Tuấn: “Sẽ có người đến tìm anh hay không?”
Nguyên Tuấn gật đầu: “Đương nhiên là có.”
Hắn cười khổ rồi nghiêm túc nói: “Sẽ có người muốn cứu tôi đến tìm tôi, nhưng cũng có người muốn giết tôi tìm tôi. Bây giờ chỉ xem rốt cuộc ai sẽ là người tìm được tôi trước.”
Tối qua cẩn thận suy nghĩ hắn liền hiểu được vấn đề này, nhưng trong lòng lại không quá sợ hãi. Hắn rất tin tưởng “bà chủ”, nếu đã dám mở quán trọ ở nơi nguy hiểm như Mãnh Hổ Lĩnh nhất định không phải người bình thường.
Chân Minh Châu: “Cha mẹ ơi, nguy hiểm đến như vậy sao?”
Nguyên Tuấn kiên định nói: “Tôi tin tưởng ở bà chủ.”
Chân Minh Châu: “…” Đừng nha, cô còn không mấy tin tưởng vào bản thân mình.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Vậy anh nói cho tôi biết người muốn giết anh lợi hại như thế nào?”
Mặc dù nhóm người giáo sư Vu khẳng định ở bất kỳ thời điểm nào hệ thống phòng vệ đều không có vấn đề, nhưng Chân Minh Châu vẫn muốn thăm dò tình hình một chút. Nếu đối thủ cũng như trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu từ trên trời đáp xuống thì chắc cô không thoát được.
Nguyên Tuấn: “Rất lợi hại, xem như cao thủ.”
Chân Minh Châu: “Anh định nghĩa cao thủ là như thế nào? Một đấm giết hổ? Có thể một mình địch lại vạn người? Có thể đánh chết con trâu? Hay là bay trên không trung?”
Nguyên Tuấn trợn mắt, há hốc mồm: “...Những người này vẫn là con người sao? Cao thủ cũng chỉ là người bình thường.”
Chân Minh Châu bừng tỉnh, mỉm cười: “Như vậy thì tôi có thể an tâm rồi.”
Cô sợ chính là những thứ quá ảo diệu. Nếu vẫn như bình thường thì cô không cần sợ hãi.
Chân Minh Châu: “Vậy nếu anh đã biết là số anh trai anh ra tay thì anh tính sẽ xử lý như thế nào?”
Nguyên Tuấn: “Sau khi thương thế đã ổn, tôi quay trở về sẽ điều tra xem ai làm.
Chân Minh Châu: “Hả??? Không phải anh nói là do anh trai...”
Nguyên Tuấn nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi biết là anh trai tôi nhưng không biết là người nào làm. Tôi có đến tám người anh trai.”
Đôi mắt Chân Minh Châu trợn tròn lên: “Cái gì? Như vậy cũng quá nhiều. Nhà anh tổng cộng có bao nhiêu người con?”
Nguyên Tuấn: “Nhà tôi anh em trai có mười chín người, nếu tính thêm chị em gái thì tổng cộng khoảng bốn mươi người.”
Chân Minh Châu ngây người. Cô nghẹn họng nhìn chằm chằm A Cửu, hơn nữa ngày cũng không lên tiếng. Hay nói đúng hơn là không biết nói gì.
Gia đình này thật sự có thể sinh đẻ mà?
“Vậy nhà anh nhất định rất giàu có mới có thể sinh nhiều con như vậy.”
Nguyên Tuấn bật cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, thật sự là có thể sinh. Ông ấy sinh nhiều con thì con cái tự nhiên sẽ tranh giành lợi ích.”
Chân Minh Châu nói đùa: “Người giàu nhất đất nước sao? Nếu không sẽ không tranh giành đến mức phải giết người.”
Nguyên Tuấn lắc đầu: “Đôi khi cũng không nhất định vì tiền.”
Trước giờ, thứ bọn họ tranh giành đều không phải tiền, mà là quyền lợi chí cao vô thượng.