Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Homestay Nhà Tôi Thông Cổ Đại

Chương 39: Bổ Não 3

Chương 39: Bổ Não 3




Chân Minh Châu xoay người xuống bếp, cô cất giọng hỏi: “Chúng ta ăn lẩu được không? Tôi đi chuẩn bị nguyên liệu.”

Vu Thanh Hàn đương nhiên đồng ý. Người Lệ thành đặc biệt thích ăn lẩu, nên biểu hiện của hai người rất ăn ý.

“Cô mua nhiều một chút nhé, đừng để không đủ ăn.”

Chân Minh Châu trợn tròn mắt: “Yêu cầu của anh thật đúng là không ít nha.”

Nói là nói như vậy nhưng cô vẫn mang chìa khoá ra cửa. Vu Thanh Hàn mỉm cười nhìn bóng lưng của cô. Nguyên Tuấn nhìn hai người thân thuộc như vậy liền cảm thấy bánh mì không còn thơm ngon nữa.

Quả nhiên, hắn vẫn thích hợp ăn chocolate.

Đắng chát.

Vu Thanh Hàn nhìn Nguyên Tuấn, nở nụ cười ôn hoà, kéo ghế đến ngồi cách Nguyên Tuấn không xa, hỏi: “Cậu vẫn còn tốt chứ?”

Nguyên Tuấn gật đầu, khách khí trả lời: “Vẫn tốt, cảm ơn.”

Vu Thanh Hàn: “Không cần cảm ơn, tôi là bác sĩ nên vốn dĩ những việc đó là bổn phận của tôi. Đúng rồi, nghe nói thời điểm cậu đến đây trời đang mưa đúng không?”

Nguyên Tuấn lại lần nữa gật đầu.

Vu Thanh Hàn: “Vậy quần áo của cậu không phải đã bị mưa ướt sao? Mặc trên người rất không thoải mái đúng không? Để tôi tìm cho cậu bộ quần áo để thay. Tiểu Chân là con gái, rất nhiều chuyện hai người khó có thể nói với nhau. Vì thế, nếu cậu cần gì thì cứ nói với tôi, không cần ngượng ngùng. Dù sao...”

Anh tạm dừng một chút rồi nói: “Dù sao cũng là thu tiền.” Thu tiền - mấy chữ này thật làm người khác yên tâm.

Nguyên Tuấn lập tức lên tiếng: “Vậy làm phiền anh, tôi muốn hai bộ quần áo mới.”

Sau đó, hắn do sự hỏi: “Tôi có thể tắm rửa sao?”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Không được, vết thương trên người cậu đều do đao gây ra nên cần nhịn một chút.” Anh bổ sung thêm: “Hiện tại cậu còn trẻ, thân thể khỏe mạnh nên nhanh hồi phục. Nhưng nếu khi còn trẻ không giữ gìn sức khỏe thì lớn tuổi sẽ hối hận. Nếu thân thể sụp đổ, thì dù có cuộc sống giàu sang cũng không có ý nghĩa. Cậu nghĩ tôi nói có đúng không?”

Nguyên Tuấn: “Tôi đã biết, cảm ơn.”

Vu Thanh Hàn lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải nói cảm ơn.”

Anh bình tĩnh đứng dậy, nói tiếp: “Nếu đã thu lưu thì đương nhiên hy vọng cậu khỏe lại. Khi cậu vẫn chưa khỏe hẳn thì cần phải nghỉ ngơi. Đúng rồi, cậu nằm một chỗ chắc cũng buồn chán, để tôi tìm việc gì đó cho cậu giải trí.”

Nguyên Tuấn cảm thấy hoài nghi, hắn mấp máy môi không biết nói gì chỉ nhìn chằm chằm Vu Thanh Hàn.

Cuối cùng, Nguyên Tuấn cũng lên tiếng hỏi: “Nơi núi rừng sâu thẳm thì có việc gì vui?”

Vu Thanh Hàn mỉm cười: “Vậy thì không đúng đâu, có nhiều cách để giải trí. Chúng ta xem phim đi.”

Nguyên Tuấn: “???” Khổng lồ?

Vu Thanh Hàn: “Để tôi tìm một bộ phim cung đấu cho anh xem.”

Trong đầu Nguyên Tuấn tràn ngập dấu chấm hỏi: Cung đấu?

May mắn là Vu Thanh Hàn cũng không muốn hỏi điều gì, mà là tập trung tìm giúp hắn một bộ phim cung đấu dài tập, khoảng 80 tập. Bộ phim này hoàn toàn có thể giúp hắn giải trí trong thời gian dưỡng thương.

Vu Thanh Hàn nghịch chiếc điều khiển từ xa, nói: “Được rồi, có rồi.”

Chỉ trong giây lát màn hình ti vi xuất hiện các nhân vật. Nguyên Tuấn hoảng sợ, giật mình bay nhanh về phía sau, cơ thể đập mạnh vào tường.

Sắc mặt hắn tái nhợt nhìn chằm chằm hộp đen trước mặt, bên trong thế nhưng lại có người. Hắn cảnh giác nhìn thẳng Vu Thanh Hàn, lớn tiếng hỏi: “Vì sao anh lại nhốt những người đó ở đây,”

Vu Thanh Hàn cười nói: “Từ đâu mà cậu khẳng định như vậy?”

Nguyên Tuấn: “Nơi này rõ ràng có điểm bất thường! Đang êm đẹp tại sao anh lại...”

Vu Thanh Hàn ngắt lời Nguyên Tuấn, sau đó giải thích: “Những cái này đều là giả, là diễn.”

“Diễn?”

Nguyên Tuấn nhìn chằm chằm những người xuất hiện trên ti vi. Lúc này ca khúc nhạc phim vang lên, từng hình ảnh lướt qua.

Hắn thấp giọng nói: “Này, này…” Bên trong rõ ràng là người thật.

Quả nhiên, nơi này không phải nơi tầm thường. Điều này cũng đúng, nếu là nơi tầm thường thì làm thế nào mọi đồ vật bên trong lại rất kỳ lạ? Hắn vốn đã biết như vậy thì cần gì phải tự dọa chính mình.

Hắn hít sâu một hơi: “Cái này đều là giả, vậy những người diễn bên trong đó đâu?”

Vu Thanh Hàn: “Đó là công việc của họ. Chẳng lẽ cậu cho rằng người mặc long bào thật sự là hoàng đế sao?”

Nguyên Tuấn bị nghẹn không nói nên lời. Đúng vậy, người này là giả, vì hoàng đế không phải là phụ hoàng của hắn hay sao?

“Nếu cậu không thích tôi sẽ chuyển kênh khác.”

Nguyên Tuấn: “Không. Tôi muốn xem. Tôi muốn xem cái vừa thấy lúc nãy.”

Không biết về sau còn có cơ hội như vậy không. Ông trời đã cho hắn một cơ hội thì hắn tuyệt đối không bỏ qua. Nếu bỏ qua thì hắn thật sự quá ngu xuẩn.

Vu Thanh Hàn: “Đừng nhìn thấy trong phim hay nói những lời vô nghĩa nhưng tôi lại rất thích xem. Xem những bộ phim này cậu sẽ cảm thấy thế giới này thật tốt đẹp, cuộc sống của cậu thật hạnh phúc, đơn giản. Phim này ban đầu nữ chính là một đóa sen trắng thuần khiết, cậu xem...”

Nguyên Tuấn: “Thần y, anh có thể yên lặng một chút được không?”

Vu Thanh Hàn tiếc nuối: “Cậu không thích kịch thấu hay sao?”

Nguyên Tuấn nhíu chặt đuôi lông mày, hỏi: “Như thế nào gọi là kịch thấy?”

Vu Thanh Hàn: “Chính là tôi sẽ nói cho cậu biết kết phục của bộ phim. Lại nói cho anh những người tốt kẻ xấu trong phim, còn có...”

“Không! Không thể!” Nguyên Tuấn nghiêm túc nói: “Khi tôi đọc sách ở thư cục ghét nhất là những người nói cho tôi biết trước kết quả.”

Hắn đã hiểu kịch thấu, hắn ghét nhất như vậy nha.

Nguyên Tuấn cảnh giác nhìn Vu Thanh Hàn, hắn sẽ trở mặt ngay nếu anh mở miệng nói kết quả bộ phim.

Vu Thanh Hàn: “Vậy được rồi.” Giọng điệu tỏ vẻ tiếc nuối.

Nguyên Tuấn: “…” Thần y cũng là người bình thường nha.

Ai có thể nghĩ đến việc hai người đàn ông bắt đầu xem một bộ phim cung đấu lại xem đến hăng say như vậy.

Mà Chân Minh Châu thì không hề hay biết việc này. Cô nhớ mình còn nợ giáo sư Vu một chầu lẩu. Chẳng qua, lúc bọn họ trọ lại nhà cô thời gian không đủ, nên nếu bây giờ anh muốn ăn thì cô sẵn sàng chiêu đãi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch