Âm thanh bùng cháy vô cùng dày đặc ngay sau đó vang lên.
Chỉ thấy trên mũi tên của bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi không ai ngoại lệ tất cả đều xuất hiện một ngọn lửa.
Bốn vị đại tướng nhìn đến đây trước mắt sáng ngời rồi sau đó không hẹn mà cùng mở miệng quát:
“Bắn!”
“Phựt phựt phựt”
Dây cung phóng thích mũi tên bắn ra.
“Vút vút vút”
Bốn mươi vạn mũi tên vô cùng dày đặc bắn xuống đoàn chim đang bay.
Ngọn lửa sắc hồng trong nháy mắt đốt rực cả bầu trời.
“Không tốt! Mau tránh!” Một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng hắc ưng - thủ lĩnh điểu quân truyền ra.
Mũi tên tầm thường thì loài nó không sợ, lông chim của bọn chúng hoàn toàn có thể làm lơ cung tiễn cấp hoàng kim cho dù là cấp kim cương cũng đừng nghĩ sẽ giết được nó.
Nhưng là mưa tên dày đặc đến khủng bố như thế này lại mang đến cho nó cảm giác nguy hiểm cực độ.
Mà nơi phát ra nguy hiểm chính là ngọn lửa báo vào trên mũi tên.
Nhưng mà tất cả đã chậm chậm!
Lũ chim chóc đã đã thả mình lao xuống sao có thể dễ dàng thay đổi hướng hơn nữa tốc độ mũi tên ở hướng còn lại cũng cực nhanh.
Trong nháy mắt mũi tên và đàn chim liền giao nhau.
“xè, xè xè”
Từng tiếng từng tiếng mũi tên đâm vào thịt vang lên và đồng thời điểm đó là từng tiếng cháy bùng vang lên.
“Oanh, oanh, oanh”
Chỉ thấy bốn mươi vạn chim bay trên trời trong khoảnh khắc biến thành hỏa cầu.
“éc êc éc”
Âm thanh thảm gào vô cùng thê lương vang lên bất quá chỉ mới thời gian mấy cái hô hấp liền nhìn thấy mấy vạn hỏa cầu rớt xuống mặt đất. Mùi thịt nướng chỉ trong mấy chốc lan tỏa khắp vùng lận cận
Đàn chim trong nháy mắt đều bị trúng hỏa tên.
Mà bên trong có không ít yêu thú cấp cao.
Bởi vì bọn nó quá tự tin là những con ở cự ly gần nhất còn lao xuống đầu tiên muốn không chết thật khó.
“Sao...... Tại sao lại như vậy...... Lông chim chúng ta cứng như thiết sao có thể dễ dàng bị bắn thủng......”
“Đáng chết, binh lính của Diệp Thần vì sao lại mạnh như vậy......”
“Con mẹ nó, này còn đánh như thế nào...... Chúng ta căn bản không thể tiến lên a......”
Một đám loài thú chim bay còn sót lại vội vàng ngừng tản ra rồi sau đó bay về phía chỗ cao hoảng sợ thảo luận.
Mà những con còn lại cũng bị một màn hung hãn này dọa đến vội vàng chấp cánh không dám tiếp tục lao xuống mặt đất.
Các người chơi một đám trợn mắt há hốc mồm nhìn từng đám chim nướng, gà quay rơi từ bầu trời, từng tiếng từng tiếng hít ngược khí lạnh vang lên.
“Này...... binh của Diệp Thần lão đại quá ngưu bức, những người đó đủ sức một minhg pk với Yêu Tộc mà còn có thể giết chết điểu tộc tuy nhìn qua cũng tốn khá nhiều công sức nhưng chắc chắn mạnh hơn chúng ta rất nhiều......”
“Đây là sức mạnh của trang bị cấp kim cươn?”
“Ta cảm giác hẳn là không phải...... Có khả năng đến từ hạt châu kia của lão đại a......”
Thời điểm Yêu tộc với các người chơi đang ồn ào thảo luận Hỏa Linh Châu trước mặt Diệp Thần lại run lên.
Cùng lúc đó bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi lại lần nữa kéo dây cung.
“...”
Ngọn lửa trong nháy mắt bám vào trên mũi tên của bốn mươi vạn luân đại quân Luân Hồi.
“Bắn!” Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh cùng kêu lên.
Dây cung phóng thích mũi tên bắn ra.
“Uy uy uy.”
Bốn mươi vạn ngọn lửa bám trên mũi tên lại lần nữa xuất hiện rồi sau đó bắn về phía những con còn lại của quân Yêu tộc.
Trước đó Hắc Ưng thủ lĩnh của đám chim chóc kia không hề lao xuống và sau khi bốn mươi vạn tiểu đệ bị giết trong nháy mắt liền trực tiếp hướng mắt nhìn về phía Diệp Thần đang ở trên mặt đất
Sau khi nó nhìn đến Hỏa Linh Châu và ngọn lửa tự động bám vào mũi tên của đám binh lính kai, tức khắc phát hiện hết thảy nguyên nhân đôi mắt co rụt lại rồi sau đó kinh thanh nói.
“Mau! Bay đến chỗ cao! Mũi tên này tầm đánh không xa, nhất quyết không được chạm vào, chỉ được tránh né”
Lời nói của Hắc ưng vừa rơi xuống đất loài yêu thú chim bay đều không ngoại lệ tất cả đều bay tới trời cao.
Bọn họ nhanh nhưng lại không tránh khỏi mũi tên cực kì nhanh.
“Vèo, vèo, phốc vị.”
Âm thanh từng tiếng mũi tên đâm vào thịt lại vang lên.
Giây tiếp theo âm thanh thảm gào thê lương cùng với bốn mươi vạn viên hỏa cầu rơi xuống mặt đất.
Nhóm yêu thú chim bay may mắn còn sót lại nhìn đến đây không hẹn mà cùng bay tới nơi càng cao.
“Sao lại như vậy...... Kia rốt cuộc là cái gì!” Hắc ưng vô cùng hoảng sợ kêu xong ngay sau đó nhìn về phía hỏa linh châu trước người Diệp Thần.
“Không đúng! Này căn bản không phải đồ vật có thể xuất hiện ở nói này!” Hắc ưng nhìn đến lửa đỏ không ngừng xoay tròn trên hạt châu đột nhiên nhớ tới gì đó rồi kinh thanh hô.
Đúng lúc này, một con anh vũ thật lớn đột nhiên bay tới rồi sau đó la lớn: “Lão đại, tìm được Luân Hồi Thành rồi!”
Hắc ưng nghe đến đó đôi mắt ưng tức khắc sáng lên không chút do dự mở miệng quát:
“Diệp Thần có thể đả thương đến chúng ta chỉ toàn dựa vào viên châu kia, các huynh đệ đừng sợ đều đi đến Luân Hồi thành! Huỷ hoại Luân Hồi Thành! Báo thù rửa hận!”
Nhóm yêu thú chim bay còn sót lại nghe được hắc ưng giải thích lúc này mới phản ứng lại hết thảy căn nguyên đều ở Diệp Thần một đám giận hỏa “Hôi hổi” bốc lên.
“Nguyên lai là như thế này, đi! Chúng ta đi huỷ hoại Luân Hồi Thành! Lão tử nhất định phải giết sạch toàn bộ người dân Luân Hồi Thành! Ăn sạch!”
“Đáng chết chúng ta muốn san thành Luân Hồi trở thành bình địa!”
“Đi! Đi đến Luân Hồi Thành!”
Nhóm chim chóc còn sót lại mỗi người lạnh giọng quát.
Bọn họ muốn đi đến Luân Hồi Thành và hủy diệt nơi đó, chỉ có diệt Luân Hồi Thành thì mới có thể phát tiết lửa giận trong lòng bọn họ mới có thể phát tiết kinh sợ và nhục nhã mà điểu tộc phải chịu đựng trong ngày hôm nay.
Giây tiếp theo từng tiếng từng tiếng chấp cánh vang lên.
Đại quân chim bay lại lần nữa bay lên phía trời cao.
Diệp Thần nhìn đại quân yêu thú chim bay lại lần nữa cất cánh lạnh lùng cười.
Suy tính cũng không tệ, nhưng quân thủ thành Luân Hồi cũng không phải đám thích ăn chay. Chưa kể hơn vạn sàn nổ hắn đã cho người chuẩn bị từ trước.
Công kích của nỏ dù là không có thêm vào hỏa linh châu nhưng muốn tiêu diệt chim chóc bay trên không trung vẫn dễ như trở bàn tay, hơn nữa ... các ngươi nghĩ đời đẹp vậy sao, lão tử sao lại có thể để các ngươi thuận lợi công kích Luân Hồi Thành......
Nghĩ đến đây Diệp Thần hai mắt nhíu lại rồi sau đó phóng ngựa liền chuẩn bị đi trước trở về Luân Hồi thành.
Đúng lúc này một cổ cảm ứng không rõ ràng xuất hiện ở trong linh hồn của Diệp Thần.
Phát hiện điểm này hắn tức khắc ngẩn người rồi sau đó vỗ vỗ đầu ngựa ra lệnh tiểu kim dừng lại tại chỗ.
Trên mặt đất, Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh với bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi sau khi nghe được loài chim bay thú hô quát mặt sắc đồng thời biến đổi rồi sau đó tức giận cuồng nộ.
Bốn mươi vạn đại quân Luân Hồi không hẹn mà cùng kéo căng cung tên chuẩn bị công kích đại quân chim bay trên không.
Triệu Vân, Điển Vi, Cao Thuận, Triệu Mãnh lại vào lúc này không hẹn mà cùng mở miệng quát : Sát
Tiếng kêu thanh lảnh từ nơi xa như ẩn như hiện vang lên
Quân đoàn Luân Hồi tới mang theo sát ý bạo ngược xông thẳng tới
Lời nói của nhóm yêu thú chim bay trên không cũng bị bọn họ nghe được nhưng luân Hồi Thành là nhà của bọn họ, Diệp Thần là chủ công của bọn họ là những thứ quan trọng nhất của bất kì người nào đang đứng đây.
Mà giờ phút này đại quân yêu thú chim bay muốn đến Luân Hồi Thành tàn sát bừa bãi, quân đoàn Luân Hồi sao có thể không giận sao có thể không nóng ruột.
Khi quân đoàn Luân Hồi chuẩn bị bắn cung Hỏa Linh Châu đột nhiên chấn động.
Giây tiếp theo tất cả mọi người tính cả Diệp Thần đồng thời bị ngọn lửa bao trùm.
Một cổ cảm giác không thể diễn tả bằng lời dâng lên trong đầu Diệp Thần.
“A, chúc mừng người chơi Diệp Thần và quân đoàn Luân Hồi lĩnh ngộ bẩm sinh chiến trận, Chu Tước chiến trận!”