Chính vì lo lắng Diệp Thần sẽ hiểu lầm nên Viêm Hổ Diệp Lâm không nghe thấy hắn trả lời liền ngẩn người sau đó vội lấy lại tinh thần và mở miệng nói:
“Ca ca, tiểu hắc miêu kia có thể...... Có thể......”
Hiển nhiên Viêm Hổ thấy được ý muốn đại khai sát giới của chủ nhân mình nhưng nó thật sự không muốn tiểu hắc miêu kia chết. Nên tiểu loli mới mở miệng cầu tình chỉ có điều lại không dám nói ra.
Vì nàng sợ Diệp Thần hiểu lầm thậm chí sẽ trách cứ nàng đây không phải là điều Viêm Hổ muốn thấy.
Diệp Thần nghe đến đó lông mày nhíu lại sau đó nhìn về phía Diệp Lâm mở miệng hỏi: “Ngươi chắc chắn?”
Viêm Hổ xin Diệp Thần buông tha cho tiểu hắc miêu không phải vì nàng thích tiểu hắc miêu mà là xuất phát từ sự áy náy điểm này Diệp Thần có thể nhìn ra.
Nó không muốn lừa gạt Diệp Thần, cũng không có cách nào lừa gạt hắn.
Nếu không nói Viêm Hổ chắc chắn sẽ bị khế ước trừng phạt vô cùng nghiêm khắc. Chẳng qua tiểu hắc miêu này cũng không có chút tình nghĩ nào tám chín phần mười là tới trình diễn khổ nhục kế.
Nhưng hiện tại Viêm Hổ cầu tình đơn giản vì muốn kết thúc áy náy trong lòng nên Diệp Thần sẽ không từ chối yêu cầu này.
Rốt cuộc mục tiêu của hắn là con tên chó đen kia chứ không phải tiểu hắc miêu.
Viêm Hổ thấy thế thì trầm mặc một lát sau đó khẽ gật đầu nói:
“Ca ca, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu tiếp tục xuất hiện ta sẽ không chút do dự giết chết nó......”
Diệp Thần nghe đến đó liền liếc nhìn Diệp Lâm rồi gật đầu nói:
“Được, bây giờ hãy về Thành Chủ phủ báo cho các tỷ tỷ ngươi trở về thế giới trò chơi trước.”
Viêm Hổ nghe đến đó thì sửng sốt rồi kinh thanh hỏi: “Ca ca, bên ngoài rất nguy hiểm?”
“Chỉ có chút nguy hiểm thôi, được rồi hãy mau đi thông báo bọn họ trở về thế giới kia.” Diệp Thần nhìn sắc mặt đang thay đổi của Viêm Hổ liền cười ha hả thoải mái nói.
Diệp Thần không lo lắng hắc cẩu được triệu hoán kia tuy cấp bậc cũng cao nhưng không thể cao đến mức lợi hại hơn hắn được được.
Rốt cuộc phẩm cấp của vật tế trong thế giới hiện thực còn quá thấp căn bản không thể triệu gọi được Yêu Tộc có thực lực mạnh đến.
Cho dù Diệp Thần không lo lắng nhưng đi cùng còn có Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Hoàng Nguyệt Anh, Thái Diễm và năm tỷ muội Chân Mật nên hắn cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Các nàng không phải võ tướng gì cả cho dù đối mặt với Yêu tộc hay yêu thú cũng không thể đối phó được,hơn nữa tên hắc cẩu kia đột nhiên lại làm ra yêu thuật gì đó với Luân Hồi Thành thì sẽ có chuyện xấu xảy ra.
Cho nên Diệp Thần mới bảo Viêm Hổ lập tức đi thông báo với Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Thái Diễm, Mi Trinh, Hoàng Nguyệt Anh năm tỷ muội Chân Mật cấp tốc rời khỏi thế giới hiện thực.
Diệp Lâm nghe thấy vậy sắc mặt liền trầm xuống sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ca ca, ta rút lại lời nói lúc trước .... đừng tha cho tiểu hắc miêu bây giờ một con cũng không bỏ qua!”
Viêm Hổ nói xong vội trở về thành chủ phủ.
Hiển nhiên Viêm Hổ nghe ra ý tứ tiềm ẩn trong giọng nói Diệp Thần bằng không sẽ không phẫn nộ mà tức giận như vậy.
Tiểu hắc miêu gặp phải nguy hiểm cũng không phải thật sự mà chính là cái bẫy nhằm vào Diệp Thần và Luân Hồi Thành hơn nữa rõ ràng cái bẫy này rất lợi hại bằng không Diệp Thần sẽ không kêu nó đi bảo vệ các tỷ tỷ kia.
Viêm Hổ biết thực lực Diệp Thần mạnh như thế nào cho dù là mười người hay một trăm người như nàng cũng đánh không lại Diệp Thần.
Nói cách khác chính là thế giới này căn bản không có một người hay yêu nào có thể uy hiếp được hắn.
Mà hiện tại chính miệng Diệp Thần xác nhận nguy hiểm thì đây không còn là nói có thể vui đùa rồi.
Diệp Thần nhìn Viêm Hổ rời đi rồi âm thầm thở dài sau đó nhìn về phía thành tây Luân Hồi lạnh lùng cười.
Đã tới rồi cũng đừng nghĩ đến việc chạy, hãy ngoan ngoãn biến thành kinh nghiệm của lão tử......
Nghĩ đến đây Diệp Thần đột nhiên đạp một cái trên mặt đất.
“Oa” một tiếng vang lớn tức khắc truyền đến
Diệp Thần lập tức nhảy lên rồi đi về phía thành tây Luân Hồi Thành.
Sau mấy lần lên xuống hắn đã tới phía trên tường thành .
Nhìn khoảng mười dặm bên ngoài có một bầy đại quân yêu thú Diệp Thần liếc mắt khinh thường - chỉ là một đám rác rưởi mà thôi hắn căn bản không để trong lòng.
Thành Chủ phủ.
Sau khi Viêm Hổ đi vào vội vàng mở miệng hô đám người Triệu Vũ: “Tỷ tỷ, nhanh trở về thế giới trò chơi, nơi này có chút nguy hiểm.”
Triệu Vũ, Điêu Thuyền, Thái Diễm, Mi Trinh, Hoàng Nguyệt Anh và năm tỷ muội Chân Mật nghe đến đó lập tức thay đổi sắc mặt rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Viêm Hổ Diệp Lâm kêu lên:
“ Tiểu Lâm mau đi giúp phu quân, chúng ta sẽ rời khỏi đây ngay!”
Thế giới này có nguy hiểm tức là Diệp Thần cũng đang gặp nguy hiểm đây là điều các nàng không muốn nhìn thấy.
Cho nên các nàng muốn Viêm Hổ lập tức đi giúp Diệp Thần.
“Các tỷ tỷ yên tâm ta đi ngay đây.” Viêm Hổ Diệp Lâm gật mạnh đầu nói, nói xong liền vội vội xoay người hướng tới ngoại thành phóng đi.
“Chúng ta nhanh trở về thế giới trò chơi thôi, không thể ở đây làm ảnh hưởng tới phu quân được.” Triệu Vũ thấy Viêm Hổ rời khỏi Thành Chủ phủ thì lập tức nói với các tỷ muội kia.
Điêu Thuyền, Thái Diễm, Mi Trinh, Hoàng Nguyệt Anh và năm tỷ muội Chân Mật nghe thấy vậy đều đồng thời gật đầu rồi mở miệng đáp: “Được.”
Giây tiếp theo bọn họ đều biến mất khỏi Luân Hồi Thành.
Thế giới hiện thực, tường thành phía tây Luân Hồi Thành.
Sau khi thần thức tra xét các phu nhân của hắn đều đã trở về thế giới trò chơi, Diệp Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm sau đó không chút do dự nhảy xuống tường thành.
“Phanh” một tiếng vang lớn vang lên thân thể hắn rơi xuống đất rồi lập tức phóng tới mười dặm phía tây thành.
Không lâu sau Diệp Lâm cũng đã tới tường thành phía Tây sau đó nhảy xuống đuổi theo Diệp Thần.
Thời gian một tách trà qua đi hắn cũng đã tớ chỗ ngàn vạn đại quân yêu thú đóng quân.
Đại quân yêu thú đang lẳng lặng chờ đợi thì đột nhiên Diệp Thần xuất hiện, bọn chúng đồng thời ngạc nhiên rồi nhanh chóng quát lên.
“Diệp Thần chính là Diệp Thần! Không phải hắn đang trong thế giới trò chơi sao!”
“Này...... Vậy phải làm sao bây giờ, không phải bọn bây nói Diệp Thần ở trong trò chơi sao, hơn nữa còn thu mấy tỷ tỷ muội muội gì đó.......”
“Mẹ nó, người đó là đệ nhất Nhân tộc đã tự mình giết rất nhiều đồng bọn của Yêu tộc chúng ta...... Chúng ta mau trốn thôi......”
“Sớm biết rằng như thế này thì ta sẽ không tới......”
Các yêu thú ngươi một lời ta một ngữ nói ra nỗi sợ hãi trong lòng, từng nhóm yêu thú bắt đầu sinh ý định rút lui, ai ai cũng thấy sợ Diệp Thần cho nên đều muốn thoát khỏi nơi này.
Thấy vậy Diệp Thần lạnh lùng cười.
Những yêu thú này ... không hề có chút năng khiếu diễn suất, thật làm người ta quá thất vọng.
Miệng thì nói sợ hãi đến mức muốn chạy trốn nhưng trên mặt không hề lộ ra một chút nào là khẩn trương cả.
Còn tệ hơn là những trên mặt những yêu thú đó còn lộ ra ý cười còn và sự hưng phấn.
Nhìn thoáng qua đại quân yêu thú đang mãi mê biểu diễn, Diệp Thần khinh thường bĩu môi sau đó nhìn về phía tiểu hắc cẩu đang được bao bọc bên trong đại quân rồi mở miệng quát:
“Ngu xuẩn ! Các ngươi nghĩ có thể che dấu đến lúc nào!”