Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Hồng Hoang Tam Quốc Tối Cường Ngoạn Gia

Chương 484:

Chương 486 đại bạo đặc bạo

Diệp Thần dò hỏi như vậy mục đích đơn giản người là muốn đạt được nhiều dân cư.

Bởi vì quân Khăn Vàng trong thành Cự Lộc vốn dĩ đều là bá tánh Đại Hán nếu giết toàn bộ thì con số cũng không hề nhỏ.

Đương nhiên nếu binh lính Khăn Vàng không đồng ý đầu hàng hắn cũng sẽ không nương tay.

Đối với những người không thuận theo Diệp Thần sẽ không cho cơ hội lần thứ hai.

Diệp Thần vừa nói xong từng tiếng gầm gừ nháy mắt vang lên bên trong thành Cự Lộc.

“Báo thù! Chúng ta phải báo thù!”

“Đúng! Chúng ta phải báo thù! Đại hiền lương sư sẽ không rời bỏ chúng ta! Các ngươi có cảm nhận thấy đại hiền lương sư đang ở cạnh chúng ta không?”

“Đại hiền lương sư sẽ không chết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng gầm gừ ồn ào náo động không ngừng không ngừng vang lên bên trong thành, Diệp Thần nghe đến đó hàng lông mày nhíu lại sau đó liền giơ tay lên.

Quyển thư tịch cổ nháy mắt bay lên từ trên thi thể Trương Vũ sau đó bị Diệp Thần bắt lấy.

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được ‘ Thái bình thiên thuật ".”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở vừa kết thúc, cuốn thái bình thiên thuật lơ lửng trong không trung vội bay về phía Diệp Thần.

Nhìn thiên quyển thư tịch đang tự động bay tới, lông mày Diệp Thần không khỏi giương lên rồi vội bắt lấy.

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần đạt được Thái bình thiên thuật.”

Diệp Thần nghe thấy vậy liền trực tiếp bay về phía ngoại thành khi chuẩn bị rơi xuống đất, thiên mã tiểu kim lập tức nhào tới.

Đúng lúc này, trăm vạn bộ binh Luân Hồi Thành và quân đoàn Luân Hồi đến chiến trường.

Diệp Thần liếc nhìn Cự Lộc rồi lãnh giọng quát: “Chiếm thành!”

Diệp Thần muốn cho quân Khăn Vàng bên trong thành cơ hội nhưng bọn họ không biết điều.

Dân cư thì hắn cũng muốn nhưng đối với những loại người này hắn không cần.

Thanh âm của Diệp Thần không lớn nhưng trực tiếp che lại toàn bộ chiến trường.

Theo mệnh lệnh hai trăm bốn mươi mốt vạn đại quân Luân Hồi Thành đồng thời giơ trường, thương lên và kéo cung tiễn rồi sau đó nhắm ngay vào Cự Lộc.

Đúng lúc này “Oa dát” một tiếng mở ra ở cửa thành.

“Giết! Vì thiên công tướng quân! Giết” một tiếng rít gào vang lên trong miệng một binh sĩ Khăn Vàng.

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hét hò cũng theo sát vang lên.

Các binh lính phản quân điên cuồng hướng tới đại quân Luân Hồi Thành.

Diệp Thần thấy vậy lạnh lùng cười rồi mở miệng quát:

“Bao trùm công kích, ba mươi nhánh quân, mục tiêu thành Cự Lộc!”

Diệp Thần vừa nói xong tiếng xé gió nháy mắt vang lên.

“Uy uy uy.”

Hai trăm bốn mươi mốt vạn mũi tên đầy trời bắn về phía thành Cự Lộc thành mà trọng điểm chính là quân Khăn Vàng đang lao ra từ cửa thành.

Giây tiếp theo mũi tên buông xuống.

Đại quân Khăn Vàng lao ra cửa thành cũng không ngoại lệ, tất cả đều bị bắn thành con nhím rồi sau đó một đám ngã xuống chết.

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết đại tướng Hoàng Cân - Thăng Chức, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần, chiến công ba trăm vạn.”

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết phó tướng Hoàng Cân - Nghiêm Chính, đặc khen thưởng người chơi Diệp Thần, chiến công hai trăm vạn.”

“Chúc mừng người chơi Diệp Thần chém giết cừ soái Khăn Cân -Trương Mạn Thành, người này thân phận đặc thù, thêm vào khen thưởng người chơi Diệp Thần chiến công một ngàn vạn.”

“...”

Âm thanh hệ thống nhắc nhở buông xuống như mưa tên vang lên liên tiếp.

Diệp Thần nghe thấy vậy lông mày không khỏi giương lên

Buff thêm cho bọn này thì có tác dụng gì, chưa tiến giai bẩm sinh đều là phế vật, nếu tiến giai bẩm sinh lão tử còn có bốn mươi mốt vạn binh lính tiên thiên cảnh giới trong đó có một vạn đã đạt tới thánh cấp võ tướng, muốn chống lại cũng đừng có mơ!

Diệp Thần vừa định đến đây, tiếng quát rung trời đột nhiên vang lên.

“Thương thiên dĩ tử, hoàng thiên đương lập, tuế tại giáp tử, thiên hạ đại cát!”

Chỉ thấy một đám hồng quang lấp lánh đột nhiên vọt ra từ cánh tay các lực sĩ Khăn Vàng.

Trận doanh Khăn Vàng nếu nói cái gì đáng giá nhất trừ ba huynh đệ Trương Giác, Trương Bảo, Trương Lương phải kể đến các cừ soái tướng quân cũng thuộc vào loại mạnh nhất lịch sử Trung Hoa. Nghĩ vậy Diệp Thần liền mở miệng nói:

“Tiến giai bẩm sinh nghe lệnh, truyền nội lực vào mũi tên, mục tiêu lực sĩ Khăn Vàng, giết!”

Diệp Thần vừa nói xong tiếng mũi tên nhanh chóng vang lên.

“Ong ong ong”

Giây tiếp theo bốn mươi mốt vạn mũi tên quán có thêm chân khí nháy mắt bắn về phía đại quân lực sĩ Khăn Vàng đang lao ra cửa thành.

Cùng lúc đó hai trăm vạn mũi tên cũng nhanh chóng lên không rồi lướt qua tường thành bay vào bên trong thành Cự Lộc.

Giây tiếp theo âm thanh mũi tên đâm vào da thịt vô cùng dày đặc vang lên.

“Vèo, phốc vị.”

Lực sĩ Khăn Vàng lao ra cửa thành trong nháy mắt bị giết chết mà đại quân Khăn Vàng bên trong thành cũng ngã xuống ít nhất một trăm năm mươi vạn binh.

Do mệnh lệnh trước khi chết của Trương Giác mà bên trong thành Cự Lộc hiện đang tập trung một số lượng cực lớn binh lính phản quân muốn tránh, muốn trốn, muốn công kích nhưng ngay cả cửa thành cũng không ra được thì công kích cái nỗi gì.

Các lực sĩ, binh lính Khăn Vàng tử vong, thanh âm các vật phẩm liên tiếp tuôn ra cũng theo đó vang lên.

“Khách khách khách......”

Rất nhanh chóng cửa thành đã chất đầy vật phẩm.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, mưa tên của đại quân Luân Hồi Thành lại tiếp tục buông xuống.

Sau khi mưa tên tiếp tục buông xuống, tiếng gào thét vang dội, âm thanh giận dữ la mắng đột nhiên cao lên gấp mười lần.

Nhưng điều đó cũng vô dụng cho dù binh lính Khăn Vàng có tức giận la mắng như thế nào thì mưa tên cũng không có ý dừng lại.

Từng đợt từng đợt một, đại quân Luân Hồi Thành không ngừng thu được tính mạng của các binh lính, lực sĩ và cả tướng lĩnh người chơi thuộc trận doanh Khăn Vàng bên trong thành Cự Lộc.

Khi mưa tên rơi xuống, vô số người chơi thuộc trận doanh đại hán cuối cùng cũng chạy tới nơi.

Sau khi nhìn thấy đại quân Luân Hồi Thành đang tùy ý công kích Cự Lộc bọn họ đều trở nên ngây ngốc.

“Ngọa tào! Sao binh của hắn lại nhiều như vậy......”

“Sao ta biết được...”

“Mẹ nó, quá đồ sộ, không biết có bao nhiêu mũi tên, lúc này mới chính là vạn tiễn cùng che trời......”

“Mẹ kiếp, đợi khi mũi tên rơi xuống đầu ngươi, các ngươi sẽ biết cái gì gọi là cường tráng.”

“Chúng ta muốn vào bên trong hay không, hiện tại Hoàng Trung bên trong thành Cự Lộc cũng không ít......

“Muốn đi các ngươi đi, lão tử không muốn tham gia, mẹ kiếp, lão tử còn muốn sống thêm mấy năm nữa......”

“Ngọa tào! Thấy không ở cửa thành! Mẹ kiếp! Ở đó có thánh cấp công pháp, có thiên cấp nhạc khí! Ngọa tào! Rất nhiều rất nhiều......”

“Ta cũng từng giết Khăn Vàng nhưng không có nhiều thứ tốt như vậy......”

“Đừng quên Trương Giác thêm Khăn Vàng vào trạng thái, ngọa tào, chắc chắn là như vậy, nếu không sao cửa thành lại nhiều thánh cấp công pháp, thiên cấp binh khí, thiên cấp trang bị như vậy......”

Các người chơi cùng thảo luận rồi sau đó hai mắt họ đều đỏ lên gắt gao nhìn về phía cửa thành.

Chuẩn xác mà nói chính là nhìn các vật phẩm tuôn ra từ các lực sĩ và binh lính Khăn Vàng ở cửa thành.

Diệp Thần đã tiến giai niết bàn cảnh nên hoàn toàn nghe rõ các người chơi thảo luận, càng thấy rõ vẻ mặt biểu tình của họ, thậm chí ngay cả những sợi lông tơ hắn cũng thấy rành mạch.

Sau khi phát hiện ánh mắt người chơi bắt đầu bị tham vọng chiếm cứ, Diệp Thần lạnh lùng cười sau đó mở miệng quát:

“Người không liên quan mau tránh ra, bằng không đều tính là phản nghịch, giết không tha!”






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch