Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 125: Đấu giành phù thất

Chương 125: Đấu giành phù thất






Đến khi nhận ra những người xung quanh không ai hưởng ứng, lại thấy Phương thượng sư cùng Kim Tiểu Thoa đang tiến lại, nam tử đầu trọc gây huyên náo lập tức hậm hực ngậm miệng lại.



“Chuyện gì xảy ra, các ngươi đều hoàn thành nhiệm vụ rồi hay sao mà lại rảnh tay ở đây cãi lộn nhảm nhí!" Phương thượng sư cất giọng uy nghiêm.



“Phương thượng sư, chuyện là như vầy…” Thanh Phong tỏ vẻ bất đắc dĩ, bước nhanh đến bên cạnh Phương thượng sư rồi thấp giọng kể rõ sự tình.



Thì ra bởi vì Thạch Mục vừa tới cứ điểm đã được ưu đãi phân công đến thạch thất Khôn Tự Hào, những Phù Sư khác đều cảm thấy vô cùng bất mãn. Trong đó, nam tử đầu trọc là người phản ứng mạnh nhất, mới dẫn đầu gây nên trận bạo động này. Phương thượng sư nghe đến đây bèn quay đầu liếc nhìn Kim Tiểu Thoa. Chỉ thấy nàng ta cười mỉm thờ ơ đứng nhìn giống như bản thân không hề liên quan.



“Khâu Minh, ngươi có điều dị nghị với quyết định của, cảm thấy Thạch Mục không đủ tư cách sử dụng thạch thất Khôn Tự Hào đúng không?” Phương thượng sư trầm mặt rồi nói.



“Đệ tử không dám. Chỉ là Thạch sư đệ vừa mới đến cứ điểm, còn chưa cống hiến cái gì đã nhận được đãi ngộ tốt nhất. Dù cho các sư huynh đệ khác không dám nói ra nhưng trong lòng đều cảm thấy không phục.”



Nam tử đầu trọc khẽ khom người đáp lời. Người này cao gầy, so với với Thạch Mục còn vượt hơn nửa cái đầu, dung mạo bình thường không có gì lạ, vừa nói vừa liếc gườm Thạch Mục, ánh mắt mang một cỗ ngạo khí. Cẩm bào tím biếc trên người gã là y phục và trang sức của đệ tử Âm Phù Cung đến từ nước Đại Hoàng. Trong hàng ngũ bảy phái, Âm Phù Cung không thể tính là quá cường đại nhưng lại nổi tiếng trên lĩnh vực phù lục cùng trận pháp, được xưng tụng là đứng đấu bảy phái trong lĩnh vực chế tác phù lục. Bên trong cứ điểm này, đệ tử của môn phái này cũng đã chiếm hơn một phần ba tổng số. Phương thượng sư từ từ quan sát những đệ tử có mặt đương trường. Bọn họ đều đồng loạt cúi đầu, nhưng nét mặt quả thật hiện lên một chút không cam lòng. Xem ra việc Thạch Mục vừa mới đến đã chiếm cứ thạch thất riêng biệt đã phạm vào một ít kiêng kị của chúng nhân.



Điều này khiến Phương thượng sư cũng phải nhướng mày!



Đúng lúc này, nam tử đầu trọc chợt lên tiếng phá tan sự im lặng:



“Thượng sư, tại hạ có một đề nghị, không biết có nên nói hay không?”



“Cứ nói đừng ngại.” Phương thượng sư mặt không biểu tình.



“Hiện nay nhiệm vụ liên minh ngày càng cấp bách, thạch thất Khôn Tự Hào kia để không như vậy quả thật không ổn, không bằng giao cho người có năng lực xuất chúng trong lĩnh vực chế tác phù lục sử dụng. Nếu như Thạch sư đệ có thể khiến cho chúng đệ tử tâm phục khẩu phục, mọi người cũng không dám dị nghị gì thêm.” Nam tử đầu trọc nghe vậy, trong lòng có vài phần tự tin bèn nói.



Phương thượng sư nhíu mày, thoạt nhìn có chút khó xử. Với thân phận và địa vị của lão, nếu như bắt buộc mọi người thi hành tin rằng cũng không ai dám dị nghị gì thêm nhưng làm vậy quả thật không khỏi mất công bằng, khiến cho những Phù Sư nơi đây trở nên tâm tro khí lạnh. Họ Phương bèn quay đầu nhìn sang Kim Tiểu Thoa như muốn hỏi ý kiến nhưng cô gái này chỉ đơn giản mỉm cười, giống như không hề nhìn ra ánh mắt của lão.



“Cứ điểm này có nhiều người như vậy, trong các Thuật Sĩ học đồ, tạo nghệ phù lục của Khâu Minh ngươi có lẽ là cao nhất rồi. Nếu đã như vậy, ngươi hãy cùng Thạch Mục tỷ thí một chút. Người thắng sẽ có quyền sử dụng thạch thất Khôn Tự Hào.” Phương thượng sư thầm mắng Kim Tiểu Thoa một câu “Tiểu hồ ly” rồi như không còn cách nào khác bèn cao giọng tuyên bố.



Nam tử đầu trọc nghe vậy lập tức đại hỉ, vội vàng lên tiếng tạ ơn rồi mang ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Thạch Mục, ngạo nghễ nói ra:



“Vậy ta và ngươi lấy thời gian một cách giờ làm hạn định, ai luyện chế được nhiều Khinh Thân Phù hơn sẽ là người chiến thắng, thế nào?” Nam tử đầu trọc đề nghị không chút khách khí.



Mọi người chung quanh “Ồ” lên một tiếng rồi động loạt nhẹ giọng bàn tán. Phần lớn đều nhanh chóng nhìn về phía họ Thạch, chờ đợi câu trả lời của hắn. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, Khâu Minh vốn là thuật sĩ Phong Hành. Khinh Thân Phù mặc dù khó luyện nhưng lại chính là phù chú sở trường của gã. Phùng Ly lúc này đứng trong đám đông, lắc đầu ra hiệu cho Thạch Mục.



“Được, quyết định vậy đi.” Thạch Mục lại dường như không hề để ý hành động của Phùng Ly, giống như cười mà không phải cười nhìn lại nam tử đầu trọc sau đó gật đầu đồng ý.



Nghe thấy Thạch Mục nhận lời, đám đông chung quanh lập tức xì xào bàn tán. Không ít kẻ lộ ra vẻ mặt có chút hả hê. Nam tử đầu trọc vui mừng quá đỗi, chắp tay ra hiệu với đệ tử bốn phía, bộ dáng như đã nắm chắc phần thắng. Thời gian kế tiếp, rất nhanh liền có người bày ra hai cái bàn đá cùng tất cả dụng cụ chế phù, mực phép, Pháp bút cùng Linh Thạch Phong thuộc tính cùng đồng hồ cát để tính thời gian. Thạch Mục cùng nam tử đầu trọc thì lần lượt ngồi trước bàn đá.



“Tỷ thí bắt đầu.”



Vừa nghe Phương thượng tuyên bố hiệu lệnh, vẻ mặt ngạo nghễ của nam tử đầu trọc liền biến mất trong nháy mắt. Gã hít sâu một hơi, khôi phục quyết tâm rồi bắt lấy Linh Thạch, chấm mực cho pháp bút, vững vàng đặt xuống những nét bút đầu tiên, không nhanh không chậm. Cũng không lâu lắm, một phù văn xanh biếc đã hiện trên mặt giấy, không có chỗ nào sơ suất. Bên kia, Thạch Mục lại không lập tức trải giấy vẽ bùa mà bất chợt nhắm chặt hai mắt, tĩnh tọa điều tức. Sau chừng một phút đồng hồ, hắn mới chậm rãi mở mắt.



Đám đông vây xem thấy vậy đều thấp giọng nghị luận. Bọn họ đều là Phù Sư, tự nhiên hiểu rõ thời một canh giờ dùng để chế tạo phù lục cấp bậc như Khinh Thân Phù cũng không tính là dư dả vậy mà họ Thạch vẫn còn ở đây nhàn hạ tĩnh tọa điều tức. Điều này khiến những đệ tử khác oán thầm không thôi. Trước mặt nam tử đầu trọc lúc này đã có mười đạo phù văn, gã đang chăm chú vẽ tiếp phù văn thứ mười một. Trong lúc đó, ánh mắt Thạch Mục đã trở nên yên lặng như nước, thoạt nhìn như biển sâu không chút gợn sóng. Hắn từ tốn lấy ra một tấm giấy vẽ bùa, tay cầm pháp bút dính đầy pháp mực. Động tác liên tục, thành thạo tự nhiên. Những người còn lại nhìn thấy cảnh này lập tức thu hồi ấn tượng khinh thường dành cho họ Thạch. Thạch Mục híp mắt, đồng tử có chút co rút. Có điều hắn vẫn không thi triển thần thông đồng tử màu vàng. Tinh Thần lực quấn quanh ngòi bút. Pháp bút đảo trên mặt giấy, một tay nắm chặt Linh Thạch, tay kia bắt đầu vẽ bùa.



Khinh Thân Phù xem như là loại phức tạp nhất trong số phù lục cấp thấp thuộc tính Phong. Phù trận phức tạp khó họa, chẳng qua ánh mắt Thạch Mục lúc này vô cùng yên tĩnh, bút hạ như long xà cứu vãn. Phù văn hoa mỹ mà phức tạp dần dần thành hình sau từng bút nối tiếp nhau, cực kỳ thuần thục, tạo cho người nhìn một loại cảm giác ưu mỹ. Mỗi một bút đều rõ ràng trầm ổn, không hề có chút trì trệ. Hoàng mang nhàn nhạt quấn quanh ngòi bút đã khắc ra phù văn lập lòe linh quanh, nào có chút dấu hiệu bất ổn của pháp lực. Xem đến đây, sắc mặt mọi người chung quanh dần có chút thay đổi, âm thanh bàn tán vang lên khe khẽ.



Cũng không lâu lắm, Thạch Mục khẽ động, đặt bút xuống bàn. Phù lục tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ rồi lập tức bình tĩnh trở lại. Phù văn mặt ngoài mơ hồ lưu chuyển một đạo lam quang. Một tấm Khinh Thân Phù hoàn chỉnh đã được hoàn thành. Phương thượng sư không khỏi ngạc nhiên. Thời gian chưa đến nửa khắc đồng hồ, thanh niên đầu trọc vừa mới miễn cưỡng hoàn thành lá bùa thứ nhất, hiện đang hết sức chăm chú vẽ lá thứ hai, không hề phát hiện Thạch Mục cũng đã vẽ xong một tấm. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho trợn mắt há mồm. Vẻ mặt họ Thạch không hề thay đổi chút nào giống như không hề hay biết phản ứng của đám đông chung quanh. Chỉ thấy hắn tùy tiện bỏ Khinh Thân Phù vừa vẽ xong sang một bên, lấy ra tờ giấy thứ hai, tiếp tục đặt bút. Phù văn thâm thúy phức tạp dưới ngòi bút của hắn trở nên đặc biệt đơn giản. Nguyên một đám phù chỉ lần lượt hiện lên. Tấm Khinh Thân Phù thứ hai được hoàn thành với thời gian còn ngắn hơn tấm trước, sau đó là tấm thứ ba…



Chúng đệ tử chung quanh lúc này đã lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện. Thạch Mục vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như trước, giống như máy móc xảo diệu, đơn giản vẽ ra từng tấm từng tấm phù lục liên tiếp. Kim Tiểu Thoa quan sát thần sắc tĩnh lặng như nước của họ Thạch, khuôn mặt xinh đẹp biến đổi mấy lần, ánh mắt cũng dần sắc bén trở lại. Nàng bỗng nhiên xoay người, không tiếp tục quan sát, rời khỏi thông đạo. Không mấy người nhận ra sự biến mất của cô gái này, chỉ có Phương thượng sư cảm giác được. Chẳng qua tốc độ của nàng quá nhanh, trong nháy mắt đã có mặt ở xa tít tắp. Phương thượng sư lắc đầu, ánh mắt lần nữa đặt lên Thạch Mục, thần sắc thay đổi liên tục. Không biết bao lâu lão chưa gặp qua Phù Sư như vậy. Dựa vào ánh mắt của Thuật Sĩ tinh giai như họ Phương, tạo nghệ phù lục của Thạch Mục đã đến mức đăng đường nhập áo. Dù là Phù Sư linh giai cũng không mấy người có thể đạt đến.



Thanh mang khẽ lóe, Thạch Mục đặt pháp bút trong tay xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ tính thời gian trên bàn. Khoảng cách đến thời điểm giao ước còn không đầy nửa nén hương. Trước mặt họ Thạch lúc này là năm tấm Khinh Thân Phù toát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, hiển nhiên trần đầy Linh lực Phong thuộc tính. Đám đông thấy vậy bị dọa chết khiếp, dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật nhìn về phái Thạch Mục. Bên kia, nam tử đầu trọc cũng buông bỏ pháp bút, trước mặt thình lình chỉ có ba tấm Khinh Thân Phù. Gã hài lòng gật nhẹ đầu, có thể vẽ ra ba tấm phù lục trong một canh giờ đã là vượt xa lúc thường của gã. Mọi khi cứ luyện ba tấm nhất định sẽ có một tấm thất bại. Phải biết rằng, Phù Sư cấp bậc Thuật Sĩ học đồ có thể hoàn thành một tấm phù lục trong vòng một canh giờ đã là vô cùng hiếm thấy. Nam tử đầu trọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười ngạo nghễ nhưng sau một khắc gã liền tỏ vẻ giật mình. Lúc này đây, phần lớn đệ tử đều vây quanh bàn của họ Thạch, trong khi đó bên cạnh gã chỉ có rải rác mấy người, hơn nữa sắc mặt đều có chút lúng túng.



“Đã đến giờ.”



Giọng nói của Phương thượng sư vang lên khiến cho đám đông vây quanh Thạch Mục nhất thời tản ra. Nhìn thấy năm tấm phù lục màu xanh trên bàn họ Thạch, nam tử đầu trọc gần như không dám tin vào đôi mắt của mình.



“Người thắng trận là Thạch Mục. Dựa theo ước định trước khi tỷ thí, thạch thất Khôn Tự Hào về sau sẽ do hắn sử dụng, không ai có quyền dị nghị.”



Phương thượng sư khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thưởng Thạch Mục, nhẹ giọng dặn dò Thanh Phong bên cạnh vài câu. Sau khi tuyên bố rõ ràng, lão lập tức rời đi. Mọi người chung quanh cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, đồng loạt lên tiếng chúc mừng Thạch Mục rồi lại đồng loạt tản đi, tiếp tục công việc bộn bề của mình. Theo dõi một trận tỷ thí đặc sắc như vậy đã khiến bọn họ hao phí không ít thời gian. Nam tử đầu trọc oán hận liếc nhìn Thạch Mục, sắc mặt vô cùng khó coi, hung hăng phẩy tay áo trở về vị trí của mình.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch