Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 13: Liêu Hỏa Thương Pháp và Nhật Nguyệt Nhận

Chương 13: Liêu Hỏa Thương Pháp và Nhật Nguyệt Nhận






“Ngô Tuần trời sinh đần độn ngu si, cộng thêm đôi chân đi lại không được thuận tiện cho lắm, dung mạo của nha đầu Chung Tú kia có vẻ xấu xí nhưng kỳ thực tâm cao khí ngạo, chắc chắn sẽ không nguyện ý lấy Ngô Tuần.” Bạch diện nam tử (*) lắc đầu nói.

* Bạch diện nam tử: nam tử mặt trắng



“Không nguyện ý ư? Khà khà, nha đầu đó nếu như đã tìm đến Ngô gia chúng ta thì làm sao có thể cho phép nàng không nguyện ý. Nếu giao cho ta thì ta tất sẽ có biện pháp ép nàng phải ngoan ngoãn mà nghe lời.” Ngô Đồng nghe thấy thế liền cười gằn một tiếng.



“Ngươi cho rằng ta chưa nghĩ qua việc dùng sức mạnh ư, lúc đó Chung Tú không phải một mình tìm đến Ngô gia chúng ta mà còn có một người khác đưa tới. Ta cho người dò la tin tức liền điều tra ra được, người này không lớn tuổi lắm mà lại còn có chút quan hệ với Kim gia.” Bạch diện nam tử thở dài một hơi.



“Cái gì, hắn có quan hệ với Kim gia sao? Nếu như vậy thì chuyện này coi như hết cách rồi, không cần để ý đến nha đầu kia nữa. Nếu như việc này bại lộ ra, nhỡ đâu chọc đến Kim gia thì chỉ sợ thứ đồ tốt kia cũng không thể giữ được đâu. Về phần tổ tiên Chung gia từng xuất hiện huyết mạch võ giả thì chẳng qua khi đó là do Chung gia tự mình nói ra, làm sao mà biết được đó là thật hay giả, nói không chừng đó chỉ là tự biên tự diễn mà thôi. Nếu như đúng là thật thì mặc dù con cháu của huyết mạch võ giả có tỉ lệ kích phát huyết mạch cao hơn một chút nhưng cũng cần rất nhiều dược vật trân quý và bí pháp đặc thù kích thích mới có thể thành công. So ra mà nói thì việc lấy được thứ đồ tốt kia càng trọng yếu và thực dụng hơn nhiều.” Gia chủ Ngô gia vốn cả kinh sau đó nhanh chóng thay đổi thái độ rồi đưa ra quyết định.



Bạch diện nam tử tất nhiên cũng không có ý kiến gì thêm.



Nam tử cẩm y mặc dù có vẻ như không tình nguyện cho lắm, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.



Bọn người Ngô gia tiếp tục thương lượng thêm một ít sự tình khác sau đó từng người một rời đi.



“Phụ thân, tên tiểu tử đi cùng nha đầu xấu xí kia tên là gì? Hắn cùng Kim gia có quan hệ gì vậy?” Thiếu niên đi cùng bạch diện nam tử có vẻ ngang ngược và kiêu ngạo, sau khi về đến phòng không nhịn được hỏi thăm.



“A, kẻ mà con nói là một thiếu niên tên Thạch Mục, thực sự ra hắn cùng với Kim gia cũng không có quan hệ huyết thống trực hệ gì, chẳng qua chỉ là một tên ngoại thích mà thôi. Nhưng mà mẫu thân trên danh nghĩa của hắn lại là một nhân vật vô cùng lợi hại, nếu có thể thì tốt nhất đừng chọc vào thì tốt hơn.”



“Mẫu thân trên danh nghĩa?” Thiếu niên kiêu ngạo có vẻ hồ đồ không hiểu.



“Đúng vậy, bà ta tên là Kim Trân, tên của bà ta chỉ ít hơn một chữ so với tên của nha đầu Kim gia mà con thích, nhưng lại là cô cô của nàng ta. Thực lực lại càng cách biệt một trời một vực, tương đương với cảnh giới của đại bá con đấy. Người ngoài có thể ít nghe đến tên của bà ta, nhưng bà ta lại là người phụ trách tất cả sinh ý và dược liệu của Kim gia, nắm giữ quyền lực rất lớn trong Kim gia. Thế nào, Hoa nhi, con rất để ý tên Thạch Mục kia sao?”



“Con nghe người ta nói, sau khi nha đầu xấu xí kia rời đi liền tìm đến chỗ tên Thạch Mục đó. Con tuy không có hứng thú với nàng ta nhưng dù sao cũng có tiếng là đã từng có hôn ước với con, bây giờ lại tự tiện tìm đến một gã đàn ông khác, nếu như chuyện này truyền ra ngoài không phải là con sẽ rất mất mặt sao? Phụ thân, con rất muốn dạy dỗ hắn một trận thật ra trò!” Thiếu niên kiêu ngạo tên Ngô Hoa hừ lạnh hai tiếng rồi nói.



“Hắc hắc, nhi tử ngốc, con đã quên trước kia ta đã dạy con cái gì sao? Chẳng phải vì theo đuổi Kim Ngọc Trân mà con đã kết giao với không ít con cháu Kim gia sao? Ngô gia có thể khó ra tay với tên tiểu tử kia nhưng nếu là người một nhà Kim gia ra tay thì tất nhiên sẽ không dính dáng gì đến Ngô gia ta rồi.” Bạch diện nam tử vốn sững sờ, nhưng ngay sau đó vẻ mặt cưng chiều con mà chỉ điểm một chút.



“Đa tạ phụ thân, con biết phải làm sao rồi.” Ngô Hoa nghe xong lập tức vui mừng nói.







“Hai người các ngươi lại bị một tên của một bang phái nhỏ đánh bại dễ dàng sao?” Bên trong một luyện võ trường rộng khoảng gần mẫu, một gã thiếu niên toàn thân mặc áo trắng đang nhìn chằm chằm vào hai thanh niên khoảng hai mươi tuổi lạnh lùng hỏi.



Hai gã thanh niên này một tên cầm thương còn một tên bên hông quấn roi da, tuy đã thay một bộ quần áo khác màu xanh nhưng chính là hai gã mới bị Thạch Mục đánh bại cách đây không lâu ở đại chiến giữa Loạn Thủy Bang và Hắc Hồ Hội, giờ này hai gã đầu đầy mồ hôi, có vẻ rất nể sợ thiếu niên trước mặt.



“Vương… Vương sư đệ, làm sao ngươi biết việc này…” Thanh niêm cầm thương lắp bắp hỏi.



“Hừ, nếu không phải ta vô tình nghe được các sư huynh sư đệ khác trong võ quán bàn tán việc này thì phải chăng hai vị sư huynh sẽ giấu nhẹm việc này đi, mặc kệ thanh danh của Kim Cương võ quán bị hủy phải không?” Thiếu niên áo trắng hừ lạnh một tiếng trả lời.



“Đương nhiên không phải như thế. Chẳng qua lần này hai bọn ta bại thảm quá, vốn định quay về tìm mấy vị giáo đầu tiếp tục luyện võ công, sau đó mới tìm tên Hung Quyền kia khiêu chiến tiếp.” Gã thanh niên có đeo roi da bên hông lau mồ hôi lạnh trên trán, cái khó ló cái khôn nói.



“A, nói như vậy thì các ngươi thực sự bị tên kia đánh bại chỉ trong thời gian ngắn sao, các ngươi mau mau kể lại cho ta nghe về tình hình lúc giao thủ đi.” Thiếu niên áo trắng nghe xong cảm thấy hứng thú liền hỏi lại.



“Đúng vậy, Vương sư đệ, lúc ấy thế này… Người giao thủ trước với Hung Quyền không phải là hai bọn ta, mà là lão đại của Loạn Thủy Bang, lúc đó hắn…” Hai gã như được đại xá liền bắt đầu kể lại.



“Cuối cùng, may mà đúng lúc mấu chốt Dư lão đại mở miệng nhận thua mới tránh thoát được một kiếp, nếu không chỉ sợ một chân của hắn mà đá ra thật, thì ta cũng không thể nào mà gượng dậy được nữa.”



“Tên Hung Quyền này có thể dùng côn gỗ ném một cái làm mộc thương của ngươi bị nứt vỡ ra lại có thể vững vàng túm lấy Lý sư huynh kéo lại, xem ra nếu không phải hắn đã luyện thuật tôi thể đến tầng thứ mười trở lên thì phải là hắn trời sinh thần lực, khó trách các ngươi lại không phải đối thủ của hắn.” Thiếu niên áo trắng sau khi nghe xong thần sắc cũng hòa hoãn hơn.



“Đúng vậy tiểu sư đệ. Hung Quyền trước nay chưa bao giờ dùng khuôn mặt thật để gặp người, vừa mới xuất đạo đã trở thành đệ nhất cao thủ của Hắc Hồ Hội, hắn có không ít chiến tích đánh bại cường địch, nhưng nửa năm trở lại đây lại càng lợi hại hơn, thậm chí trước đó Phong Quân tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Lộc võ quán, khi giao thủ một chọi một với hắn cũng bị đối phương dùng nắm đấm đánh gãy bảy tám cây xương sườn, đến này vẫn còn đang nằm liệt trên dưỡng thương nha.” Lý sư huynh vội vã tiếp lời thiếu niên kia.



“Phong Quân cũng bị Hung Quyền đánh bại? Y năm đó tuy rằng suýt soát không được Khai Nguyên Võ Viện thu nạp nhưng đến nay thuật tôi thể cũng luyện đến tầng thứ mười, lại còn tu luyện một bộ ngạnh công ngoại môn là Thiết Y Thể cực kì bá đạo mà vẫn bị đánh cho phải nằm dưỡng thương trên giường? Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với tên gia hỏa giấu đầu lòi đuôi này rồi.” Thiếu niên áo trắng nghe xong không tức giận mà còn cười rộ lên.



“Vương sự đệ, ý của ngươi là…” Hai gã thanh niên không khỏi hai mặt nhìn nhau, một gã lí nhí hỏi.



“Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, hãy mau chóng tìm hắn gửi lời khiêu chiến của ta, ta sẽ cùng hắn hảo hảo tỷ thí một trận, xem hắn có tiếp được Liệu Hỏa Thương Pháp của ta hay không.” Thiếu niên áo trắng không chút do dự trả lời.



“Việc này…”



“Tốt, hai người chúng ta nhất định sẽ làm cho hắn phải ra mặt.” Thanh niên cầm thương còn đang chần chờ thì Lý sư huynh lại không chút do dự đáp ứng.



Lúc này thiếu niên áo trắng mới hài lòng rời đi.



“Lý sư huynh, thật sự là chúng ta sẽ đi gửi lời khiêu chiến với tên Hung Quyền kia sao?” Thanh niên cầm thương đợi thiếu niên đi khuất liền oán trách đồng bọn một chút.



“Ngươi cũng không phải không biết tính cách của Vương sư đệ, nếu không đáp ứng chỉ sợ hắn sẽ trở mặt đánh cho chúng ta một trận nhừ tử đấy. Được rồi, cùng lắm chúng ta chỉ cần sai người truyền tin cho Hắc Hồ Hội, còn tên Hung Quyền kia có đáp ứng hay không thì mặc kệ hắn, lúc đó đã không còn là chuyện của chúng ta phải lo nữa.” Lý sư huynh giảo hoạt nói.



“Đúng vậy a, ta đúng là ngốc mà. Nếu như tên Hung Quyền kia không đáp ứng thì chắc chắn Vương sư đệ sẽ tự mình tìm đến Hắc Hồ Hội, như vậy thì thù này của chúng ta cũng sẽ được báo. Với bổn sự của Vương sư đệ thì tên Hung Quyền kia có cậy mạnh hơn nữa thì cũng không thể là đối thủ.” Thanh niên cầm thương nghe vậy chợt bừng tỉnh đại ngộ.



“Đúng vậy, Liệu Hỏa Thương Pháp là một trong số ít những môn võ kỹ cấp độ Võ Đồ có thể phát huy ra uy lực của Hậu Thiên võ kỹ, tên Hung Quyền kia chắc chắn không thể chống trả được.” Lý sư huynh cười lạnh nói.



Sau đó hai tên cao hứng bừng bừng rời khỏi võ quán.







Thạch Mục tự nhiên không biết mình cải trang thành Hung Quyền lại bị người theo dõi.



Nhưng mà nếu như hắn có nhận được tin tức này thì hắn cũng không quá quan tâm. Dù sao thì từ khi hắn đeo mặt nạ màu bạc kia đến nay đã nửa năm, những chuyện như vậy đã xảy ra mấy lần rồi.



Tên Phong Quân của Thiên Lộc võ quán không hiểu bị một thế lực nhỏ nào xúi dại lại đi khiêu chiến Hung Quyền, bị hắn dùng Toái Thạch Quyền không khách khí gì giáng xuống ba quyền làm một thân ngạnh công của y phá vỡ, sau đó y phải nằm trên giường mà dưỡng thương mất hơn nửa tháng.



Nói đến nguyên nhân tại sao hắn lại cải trang thành Hung Quyền cũng rất đơn giản.



Sau khi hắn tìm đến Lưu Phong võ quán không lâu, trong lúc đang tu luyện tại võ quán thì vô tình bị hai người Phùng Ly và Cao Viễn nhìn thấy hắn đã tiếp cận đại thành Toái Thạch Quyền. Hai người họ liền kinh hỉ đến gần bắt chuyện làm quen, sau đó đạt thành hiệp nghị trở thành người thay thế cho đệ nhất cao thủ Hung Quyền của Hắc Hồ Hội do bị bệnh mà chết, tránh cho Hắc Hồ Hội bị các thế lực khác thừa cơ tiêu diệt.



Vì thế Thạch Mục đã nhận được một số bạc, làm cho túi tiền của hắn sắp cạn kiệt vì mua thuốc tắm lại rủng rỉnh trở lại.



Lúc này hắn lại dùng tướng mạo vốn có đi vào trong Phong Thành, tìm đến đoạn phố rách nát mà Loạn Thủy Bang đang quản hạt.



Đoạn phố này dài lắm cũng chỉ khoảng ba mươi trượng, cửa hàng hai bên đường cũng không nhiều lắm.



Thạch Mục đi vào một cửa hàng bên trong có treo biển hiệu thiết chùy, mặt mũi chờ mong nhìn một đại hán vạm vỡ làn da màu đồng đang cởi trần.



Đại hán đang cầm một bản vẽ thật to trên tay mở ra trừng mắt lên xem, một lúc sau bắt đầu nhăn mày lại.



“Thế nào, chẳng lẽ Mã sư phụ cũng không thể chế tạo loại binh khí này sao?” Thạch Mục thấy vậy nhịn không được hỏi.



“Loại binh khí này thiết kế thập phần xảo diệu, chế tạo ra nó cần không ít tinh lực, thời gian sẽ dài hơn một chút, nhưng mà Mã mỗ vẫn có thể chế tạo ra được. Vấn đề duy nhất chính là thiết kế này yêu cầu một loại vật liệu vô cùng trân quý là Hàn Thiết, trong tay ta cũng chỉ có mấy khối mà thôi, liệu có thể dùng loại vật liệu khác để thay thế có được không?” Đại hán cường tráng nghe vậy, rốt cuộc đem ánh mắt rời khỏi bản vẽ, suy nghĩ một lát rồi trả lời.



“Không được, thanh Nhật Nguyệt Nhận này có công dụng cực kỳ lớn với ta, dù không thể tạo ra một thứ có thể chặt vàng cắt ngọc, thì ta chắc chắn cũng không hi vọng nó là thứ vừa bị binh khí khác chạm phải đã hỏng mất, nên tuyệt đối không thể tiết kiệm về vật liệu. Như vậy đi, ta tăng thêm cho ông năm trăm lượng bạc nữa, ông tìm thêm vật liệu hàn thiết từ các tiệm thợ rèn khác cho ta, nhất định phải rèn chúng ra thật nguyên chất, hoàn hảo cho ta. Về phần thời gian thì chậm nhất cũng không thể quá một tháng được.” Thạch Mục nghe vậy quả quyết nói.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch