Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 1520: Đầu lâu quái dị (2)

Chương 1520: Đầu lâu quái dị (2)






Ầm ầm!



Cự thú huyết sắc bay vụt ra lập tức thân thể dừng lại, sau đó chợt vỡ toạt ra, biến thành huyết quang tiêu tán đầy trời.



Sau khi cự thú huyết sắc bay vụt ra, bổn nhân đại hán giao thủ cũng theo sát phía sau, thân thể chợt lật cút đi, biến thành một con Giao Long khổng lồ, cao hai, ba chục trượng.



Lân giáp trên người bày ra hai màu đen đỏ, toàn thân mọc đầy gai xương to lớn, trông cực kỳ dữ tợn, đầu đến đuôi, liền muốn đánh bọc sườn Thạch Mục từ một hướng khác.



Bất quá hắn vừa mới biến thành Yêu tộc bản thể, liền gặp được cự thú huyết sắc bị Thạch Mục thuận tay đánh chết, thân hình ngừng lại, khóe miệng đại trương, thần tình trên mặt đọng lại, tràn đầy hoảng sợ.



Sau lưng hắn, hải tộc gai xương vốn cũng định theo sát đại hán giao thủ phóng ra, thời khắc này toàn bộ cũng sợ ngây người.



Hương Châu cùng với hải tộc cũng một bức kinh hãi, ngây ngốc nhìn Thạch Mục.



Sau khi cự thú vỡ toạt ra, một vật tròn dẹp lăn lộn từ giữa không trung rơi xuống, chính là cái pháp bảo đầu lâu màu máu kia.



Pháp bảo đầu lâu thời khắc này chỉ lưu lại một chút huyết quang, phía trên bị một lỗ thủng, hiển nhiên là bị đạo hoàng mang đâm thủng.



Thạch Mục một tay phất lên, hút đầu lâu màu máu vào trong tay, lật nhìn trên dưới giây lát liền không hứng thú, ngón tay hơi dùng sức.



Rắc một tiếng!



Đầu lâu màu máu vỡ vụn, biến thành những vụn bay tán đi.



Giao Long đen đỏ chấn động thân thể một cái, trong mắt vẻ sợ hãi càng sâu.



Pháp bảo đầu lâu màu máu đó là một vị thú cốt Vô Danh mà hắn ngẫu nhiên có được, ẩn chứa lực lượng cực kỳ cường đại, hơn nữa vô cùng cứng rắn, hắn ước chừng dùng Yêu hỏa luyện chế trăm năm, mới miễn cưỡng luyện chế thành pháp bảo.



Bảo vật này uy lực cực lớn, sau khi luyện chế thành pháp bảo thì kiên cố cứng rắn hơn, không ngờ người trước mắt lại thuận tay bóp nát nó, thực lực của hắn tuyệt đối mạnh hơn ta rất xa.



- Thạch Mục... Nhiều năm không gặp, không nghờ thực lực của ngươi đạt đến cảnh giới này, hay là ngươi đã đột phá Thiên vị, đạt đến Thánh giai trong lời đồn?



Lúc bấy giờ rốt cục Hương Châu mới phản ứng được, vui mừng nói.



- Mấy năm này ta xông xáo tại thế giới tinh vực, cho nên thực lực tiến triển nhanh một chút.



Thạch Mục khẽ cười nói, cũng không chỉ ra tu vi của mình.



Vào thời khắc này, duệ vang lên tiếng động truyền đến, ba đạo độn quang từ đàng xa bay vụt đến.



Ánh mắt Thạch Mục nhoáng lên, đó là các nàng Chung Tú.



Hương Châu quay đầu nhìn sang, ngày hôm nay nhiều lần phập phồng lên xuống, nàng có chút thần hồn nát thần tính, trên mặt lộ ra một chút lo lắng.



- Không sao, người đến là bằng hữu của ta.



Thạch Mục nhoẻn miệng cười, nói với Hương Châu.



Hương Châu nghe vậy thần sắc buông lỏng, đang định nói gì đó, Thạch Mục chợt quay đầu, đối diện lạnh lùng nói:



- Còn muốn chạy?



Thì ra Giao Long đen đỏ mắt thấy Thạch Mục phân tâm hắn cố, không khỏi tâm tồn may mắn, từ từ lui ra phía sau.



Lúc này nghe Thạch Mục nói, sắc mặt Giao Long đen đỏ đại biến, ánh sáng đen đỏ toàn thân đột nhiên đại thịnh, hóa thành một đạo quang mang đen đỏ, nhanh như điện bay trốn ra xa, trong nháy mắt bay ra ngoài mười mấy dặm.



- Hừ!



Thạch Mục hừ nhẹ một tiếng, điểm ra nhất chỉ.



Ầm ầm!



Lại là một đạo tia chớp màu vàng bắn ra, nhanh chóng trở nên biến lớn, trong chớp mắt đuổi kịp Giao Long, ầm ầm đánh hạ, điện mang màu vàng chói mắt chôn vùi thân thể Giao Long.



Thân thể Giao Long Đen đỏ vỡ toạt ra, không kịp phát ra tiếng hét thảm, liền biến thành bụi bay.



Những thủ hạ của hải tộc Giao Long chứng kiến cảnh này, từng người từng người sắc mặt đại biến, vô cùng hoảng sợ, không còn cách nào giữ vững bình tĩnh, không biết ai reo hò một tiếng, hai mươi mấy người bỏ chạy như bay đi bốn phương tám hướng.



Thạch Mục nhẹ nhàng lắc đầu, một tay phất lên.



Mấy chục Đạo tinh mang bắn ra, nhoáng lên liền đuổi kịp những người này.



“Xùy”, một trận nổ trầm đục, những người này thân thể vỡ toạt ra, biến thành ánh sáng óng ánh đầy trời, biến mất không tung tích.



Ba người Chung Tú lúc này đến gần bên, mới hạ xuống, hiện ra thân ảnh.



Ba người nhìn thoáng qua trong sân, ánh mắt đều dừng lại Hương Châu đang đứng bên cạnh Thạch Mục, trong mắt lộ ra vẻ khác thường.



Kim Tiểu Thoa khẽ hừ một tiếng, quay đầu nhìn lại hắn, dường như có chút bất mãn.



Tây Môn Tuyết chau đôi mi thanh tú một chút, thần tình có vẻ phức tạp khó hiểu.



- Phu quân, vị này chính là?



Đôi mắt Chung Tú xoay động như nước, nhìn Thạch Mục, nhẹ giọng hỏi.



Thạch Mục lúng túng một hồi, sờ lên mũi, nói:



- Vị này chính là Hương Châu đạo hữu hải tộc, là người quen cũ trước kia.



- Hương Châu, vị này chính là vợ của ta, Chung Tú, còn hai vị này đều là bằng hữu của ta.



Hắn nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, giới thiệu ba người Chung Tú.



Hương Châu lần lượt nhìn qua ba người Chung Tú, ba người người nào cũng xinh đẹp, thoáng như tiên nữ hạ phàm, hơn nữa tu vi ba người nàng cũng nhìn không thấu, hiển nhiên đều hơn xa nàng.



Sâu trong đôi mắt Hương Châu chợt lóe lên chút mất mát, nhưng lập tức liền khôi phục bình tĩnh.



- Thì ra là vợ của Thạch Mục đạo hữu, tiểu nữ tử là trưởng lão hải tộc Đông Hải, có thể biết các vị, thật là hạnh ngộ.



Hương Châu nhoẻn miệng cười.



- Thì ra là Hương Châu đạo hữu.



Chung Tú cũng nhoẻn miệng cười.



........










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch