Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 192: Tìm kiếm

Chương 192: Tìm kiếm






Dịch: mosquito

Biên: nila32





Một nơi dưới đáy biển Đông Hải, một mảnh san hô đủ loại màu sắc đan xen cùng thủy tinh tạo thành hàng loạt cung điện khổng lồ. Diện tích những cung điện này cực kỳ rộng lớn, tại sâu thẳm dưới đáy biển, thỉnh thoảng bừng lên từng trận ánh sáng rực rỡ chói mắt, khiến cho hải vực này tràn ngập lưu quang đủ loại màu sắc.



Lúc này, bên trong tòa cung điện hoa lệ rộng rãi nhất phát ra thanh âm ầm ĩ, tựa hồ đang có một vụ tranh chấp kịch liệt. Một lão giả đầu mọc hai cái sừng màu vàng, quần áo hoa lệ, khuôn mặt uy nghiêm, mặt không biểu tình ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa. Hai mắt lão giả khép hờ ở giữa tinh quang chớp động, khí tức trên người ẩn mà không phát, tạo thành khí chất uy nghiêm không nói thành lời. Giờ phút này lão chỉ lẳng lặng lắng nghe mọi người phía dưới tranh chấp, không nói một lời.



Phía dưới đứng nhiều người Thủy Tộc chia làm hai bên, mơ hồ giằng co, trong đó cầm đầu bên tay trái là một mỹ phụ mặc cung trang màu lam, đối diện với nàng là một lão giả lưng đeo mai rùa lông này rủ xuống. Bên cạnh mỹ phụ, bạng nữ Hương Châu đầu buông xuống, nhìn qua mũi chân, tựa hồ thần du thiên ngoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.



"... Hai tộc Nhân Man liên hợp thì như thế nào, Nhân tộc bắt giết nhiều tộc nhân chúng ta như vậy, những năm gần đây tình hình ngày một thậm tệ, quả thực kiêu ngạo đến cực điểm! Chúng ta nhất định phải bắt bọn chúng nợ máu trả bằng máu!" Bên cạnh lão giả đeo mai rùa, một đại hán Hải Tộc dáng người khôi ngô, bộ mặt tức giận mở miệng nói.



"Theo đội ngũ tuần biển phản hồi, lực lượng tinh nhuệ hai tộc Nhân Man đã di chuyển một bộ phận lớn, trọng binh hôm nay bố trí tại vùng duyên hải tất cả đều thủ mà không ra, nếu là ta tùy tiện tiến công, tổn thất chỉ sợ không nhỏ." Bên phe mỹ phụ cung trang, một Hải Tộc gương mặt màu xanh lập tức phản bác.



Một Hải Tộc trên người có lân phiến ở phía đối diện sắc mặt trầm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện, thanh âm mỹ phụ cung trang bỗng nhiên vang lên:



"Thiếp thân cho rằng, Thánh Nữ đã lấy được Cổ Man Bí Thuật, lập tức đem áp dụng, một khi thành công lo gì không phá được Nhân tộc?"



"Theo lão thần thấy, Cổ Man tuy rằng tinh thông khống hồn, nhưng thuật này dù sao cũng tiêu hao khổng lồ, vả lại tốn thời gian rất dài. Thành công thì không sao, vạn nhất thất bại có thể . . ." Lão giả mai rùa hai mắt nhíu lại, tựa hồ trong câu nói còn có hàm ý khác.



"Ý của thừa tướng là muốn thiếp thân gánh chịu trách nhiệm này hả? Phải biết rằng việc này liên quan đến đại kế chấn hưng Đông Hải Thủy Tộc. Lần này trời giáng kỳ duyên có thể nói ngàn năm một thuở, nếu như kéo dài phát sinh dị biến, thừa tướng cũng nguyện ý gánh trách nhiệm sao?" Thanh âm mỹ phụ cung trang lạnh lùng.



"Phu nhân nói quá lời, lão thần cũng không phải là ý này. . ." Lão giả mai rùa lắc đầu.



Ngay khi song phương đang tranh chấp không ngớt, một thanh âm trầm thấp uy nghiêm từ chủ tọa truyền tới:



"Tốt rồi. Hai vị không cần cãi vã. Sự tình tiến công Nhân tộc trước tiên tạm hoãn, binh lực tất cả các Bộ co rút lại, duy trì chiến tuyến là được, Lam phu nhân, ngươi mang theo Thánh Nữ mau chóng đem Vu Trận nghiên xong, Ô thừa tướng hiện tại bắt đầu trù bị tài liệu cần thiết bày trận đi."



Lão giả sừng vàng nói xong, không đợi mấy người này đáp lại liền bỗng nhiên đứng dậy, bước nhanh thẳng hướng thiên môn, rất nhanh liền biến mất ở cửa ra vào.



. . .



Thạch Mục ly khai sơn mạch Vạn Lung vào buổi chiều ngày thứ hai.



Lúc này chính là thời điểm sương mù dâng lên, toàn bộ chân núi dường như biến thành một biển mây. Mà trên bầu trời cũng là mây trắng tầng tầng như sóng tuôn. Tại giữa hai tầng biển mây, thiên địa một mảng thanh tịnh trống không, năm ngọn núi khổng lồ xanh biếc không thấy đầu không thấy đuôi, như là thang trời kết nối hai biển mây lại, đứng vững ở giữa thiên địa. Ở trên đỉnh một ngọn núi có một mảnh rừng rậm, trong rừng rậm lại có một hồ nước thanh tịnh lớn tới mấy trăm mẫu. Hồ nước xanh biếc như ngọc, trong hồ có một lương đình bát giác cổ kính càng làm cho người thấy cảnh đẹp ý vui, một cái hành lang gấp khúc từ bên cạnh bờ uốn lượn nối tới lương đình.



Giờ phút này một thiếu nữ áo trắng như tuyết, chân trần như ngọc, xinh đẹp như là thế gian tinh linh, đang ở trong lương đình tay nhìn về xa xa Bích Hồ, ánh mắt như sương như khói. Bên cạnh nàng, một nữ tử mắc áo bào màu vàng thân hình đầy đặn, khí chất vũ mị dị thường, hai làn thu thuỷ lưu động nhìn qua thiếu nữ tinh linh, ánh mắt lộ ra vài phần si mê.

“làn thu thuỷ” chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp



"Ngươi lần này tới tìm ta có sự tình gì sao?" Một lúc sau, ánh mắt thiếu nữ tinh linh dần dần khôi phục vẻ lạnh nhạt, trong miệng thản nhiên nói.



"Tuyết Nhi, ngươi đã quyết định rồi sao?" Ánh mắt nữ tử áo bào màu vàng liền trở nên trong vắt, khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm nghị.



"Không tệ." Thiếu nữ tinh linh sau một lát trầm mặc, mở miệng nói.



"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sẽ có thể mạnh mẽ nhanh chóng sao? Ngươi coi như đại đạo thành công, vô địch thiên địa, lại có thể thế nào đây?" Sắc mặt nữ tử áo bào màu vàng khẽ biến thành hơi trầm.



"Cơ hội này ba mươi năm mới có một lần, năm đó sư phụ ta không được chọn trúng, một mực thật đáng tiếc, ta nghĩ thay sư phụ hoàn thành tâm nguyện của nàng." Thiếu nữ tinh linh chậm rãi nói.



"Chỉ sợ là sư môn các ngươi muốn lấy được những chỗ tốt kia đi? Hừ, cái đó và bán ngươi có gì khác nhau!" Đôi lông mày nữ tử áo bào màu vàng nhíu lại, vẻ mặt tràn đầy khinh thường.



"Ngươi không nên nói lung tung, việc này tại tông môn cùng ta mà nói, cũng là chuyện tốt, ngươi không cần phải xen vào rồi." Lông mày thiếu nữ tinh linh nhíu một cái, lời nói trách mắng mang theo vẻ không vui.



"Thiên tư Hỏa Vũ không dưới ngươi, vì cái gì nàng không đi?" Nữ tử áo bào màu vàng nghe vậy trì trệ, sau một lúc lâu lại hỏi.



"Trong thời gian ngắn như vậy, Hỏa Vũ còn không đến được cảnh giới Tiên Thiên. Ngoài ra, Tề vương dưới gối không con, Hỏa Vũ tương sẽ là người kế thừa vương vị đấy." Thiếu nữ tinh linh lắc đầu, khẽ thở dài.



"Tên Thạch Mục kia, ngươi cũng mặc kệ sao? Kẻ này tiềm lực vượt quá Trưởng lão dự kiến, xem ra rất phù hợp tiêu chuẩn của ngươi, ngươi có cân nhắc một chút không?" Nhãn châu nữ tử áo bào màu vàng xoay chuyển, đột nhiên hỏi.



"Ta. . . Ta và hắn không có bất cứ quan hệ nào." Thiếu nữ tinh linh sững sờ, ánh mắt lóe lên trả lời.



"Thật không có quan hệ sao? Giữa các ngươi, không phải là có một ước định sao?" Trong mắt nữ tử áo bào màu vàng hiện lên một tia giảo hoạt giống như cười mà không phải cười, nói như thế.



Thiếu nữ tinh linh trầm mặc một lát, bóng trắng hoa lên, đã xuất hiện ở ngoài mấy trượng có thừa, sau mấy cái chớp động liền biến mất tại phía xa xa.



"Quyết định của ta chắc là sẽ không thay đổi!" Thanh âm của thiếu nữ tinh linh từ rất xa truyền tới.



Nữ tử áo bào màu vàng nhìn qua chỗ thân ảnh màu trắng đã đi xa, hung hăng bóp bóp nắm tay, đôi mắt đẹp ánh mắt lập loè, không biết suy nghĩ cái gì.



. . .



Giới diện Tử Linh, từng ngọn núi cao ngất chọc trời xuất hiện ở trên mặt. Những ngọn núi này toàn thân đen kịt, tản mát ra một cỗ khí tức âm lãnh như có như không. Mặt đất dưới ngọn núi nhưng là từng mảng đất cát hoang vu, cát sỏi cũng đều hiện ra màu sắc đen kịt. Giữa hai ngọn núi ngọn núi sát nhau gió lớn lúc nào cũng cũng thổi mạnh, trong gió tựa hồ có từng đạo hắc tuyến, âm hàn rét thấu xương. Bất quá khiến cho người ta kinh ngạc là nơi đây trên đất cát có vô số hài cốt nằm rải rác. Xương sọ, xương tay, hình người, hình thú vật hình, còn có một nửa chôn ở trong đất cát. Có thể suy đoán ra, ở chỗ sâu trong đất cát tất nhiên cũng tồn tại rất nhiều hài cốt. . .



Dường như nơi đây đã từng đã trải qua vô số trận đại chiến, vô số sinh vật Tử Linh vẫn lạc. Trong gió lạnh, một đội Khô Lâu xếp thành một hàng dài, ngược gió tiến lên. Đi đầu tiên chính là Yên La, Hồn Hỏa trong mắt nó lập loè, mơ hồ lộ ra một cỗ thần sắc vội vàng, đi nhanh đến phía trước. Sức gió chung quanh trở ngại đối với tiến lên cũng khá lớn, bất quá Yên La không để ý chút nào. Sau lưng đúng là quân đoàn Khô Lâu của nó. Từng tên một đang ra sức cất bước chạy nhanh, mới miễn cưỡng đuổi kịp Yên La. Càng đi về phía trước, xâm nhập vào sâu trong ngọn núi màu đen, sức gió càng lớn, thậm chí cát bụi trên mặt đất bắt đầu bị xoáy lên, hình thành bão cát màu đen đập vào mặt. Yên La tuy rằng vô sự, nhưng mà Khô Lâu trong quân đoàn theo sau lưng nó, có một chút Tiểu Khô Lâu bị phong bạo cuốn vào bên trong, đã bị ném bay lên không trung, rớt xuống rơi vỡ nát bấy. Hồn Hỏa cũng tiêu tán. Yên La dường như đối với tình huống sau lưng không biết chút nào, bước chân tiến nhanh như cũ.



Không biết qua bao lâu, nó đi tới một hạp cốc nằm ở chính giữa hai ngọn núi khổng lồ, bước chân rốt cuộc ngừng lại. Sau một lát, một hồi bước chân lộn xộn truyền tới. Nguyên bản quân đoàn Khô Lâu số lượng trên trăm, giờ phút này chỉ còn lại có ba bốn mươi tên, bất quá lưu lại đều là một ít Khô Lâu cường tráng. Hồn Hỏa màu xanh da trời trong mắt Yên La lóe lên dao động, tựa hồ cảm ứng được cái gì. Thân thể nó chấn động, rồi bỗng nhiên chạy về phía trước, sau hai nhịp hô hấp đi vào một chỗ đất trũng bên ngoài hơn mười trượng.



Rống!



Yên La há miệng thần hồn chấn động phát ra một tiếng im ắng. Thủ hạ chính là quân đoàn Khô Lâu lập tức đều chạy vội tới, dùng bàn tay bắt đầu đào móc mặt đất. Bản thân Yên La hai tay nhanh như bay, nhanh chóng đào ra sa thổ màu đen. Trong sa thổ mai táng vô số hài cốt, thoạt nhìn cũng đã mục nát không biết bao nhiêu năm. Hơn mười đầu Khô Lâu hợp lực trong nháy mắt liền đào ra một bẫy lớn sâu chừng vài trượng, bất quá càng xuống phía dưới, cấu tạo và tính chất của đất đai càng thêm cứng rắn, bình thường Khô Lâu đã rất khó lại tiếp tục đào địa động trước mặt, chỉ có Yên La bàn tay như trước sắc bén, dường như đâm vào đậu hũ, đơn giản đâm vào mặt đất cứng rắn. Động tác trên tay Yên La càng lúc càng nhanh, Hồn Hỏa hừng hực nhảy lên, càng ngày càng sáng. Một tiếng trầm đục, Yên La gạt một mảnh sa thổ màu đen, lộ ra một đoạn cốt cách màu xám trắng, tuy rằng ẩn sâu dưới lòng đất, nhưng lại không có chút dấu vết mục nát nào, thậm chí còn tản mát ra ánh huỳnh quang mặc dù có chút ảm đạm.



Hồn Hỏa Yên La sáng rõ, nhanh chóng đào ra sa thổ ở phụ cận, lộ ra toàn cảnh cốt cách màu xám, thì ra là một đoạn xương đùi, thoạt nhìn hẳn là thuộc về chân phải. Tay Yên La nắm giữ cái xương đùi này, toàn thân run nhè nhẹ, tựa hồ vô cùng kích động. Sau một lát, nó cầm lấy xương đùi đứng lên, nắm Cốt Thương ở bên, nhanh như tia chớp chém lên đùi phải khiến nó đứt lìa. Sau đó nó đặt xương đùi màu xám ở trong tay lên chỗ gãy xương, một hồi bạch quang hiện lên, xương đùi màu xám kết nối hoàn mỹ tại trên người của nó. Trên người Yên La đột nhiên hiện ra một hồi bạch quang, bao phủ toàn thân nó vào bên trong.



Trọn vẹn nửa khắc đồng hồ, bạch quang mới chậm rãi thu liễm, cuối cùng hóa thành một đoàn bạch sắc quang cầu, sáp nhập vào trong đầu lâu của nó.



Oanh một tiếng im ắng chấn động!



Một hồi thần hồn chấn động cường đại từ trong đầu lâu Yên La phát ra, tản ra chung quanh, Hồn Hỏa trong mắt Yên La màu sắc bỗng nhiên từ màu lam nhạt, triệt để biến thành màu lam.



Chẳng những như thế, khí tức mà thân thể Yên La tản mát ra cũng mạnh mẽ vượt xa lúc trước!



Chung quanh quân đoàn Khô Lâu cảm nhận được Yên La thực lực lần nữa tăng nhiều, nhao nhao phủ phục xuống mặt đất. Hồn Hỏa trong mắt Yên La chậm rãi bình tĩnh trở lại, thoạt nhìn so với lúc trước hơn nhiều mấy phần linh trí. Nó quay đầu nhìn lại chung quanh, sau một lát phát ra một tiếng thần hồn hò hét, lũ khô lâu chung quanh nhao nhao đứng lên. Yên La vung tay lên, một đạo bạch quang từ trong tay hắn phát ra, trong nháy mắt tỏa khắp đến trên người các Khô Lâu ở đây. Thân thể những Khô Lâu này chấn động, trong mắt Hồn Hỏa lập tức tràn đầy thêm nhiều. Cánh tay Yên La buông xuống, vung Cốt Thương trong tay, mang theo thủ hạ quân đoàn Khô Lâu, cất bước hướng phía trước tiếp tục đi tới.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch