Hai con khỉ một trắng một xám nhìn chằm chằm vào vườn trái cây phía trước, trong mắt lộ ra vẻ thèm thuồng vô cùng, mũi chúng nhích nhích như đang ngửi cái gì đấy, vẻ mặt say mê hân khoái nhưng vẫn nhịn được, không vội vã lao ra.
Bên ngoài vườn cây được vây bởi một hàng rào cao to, có một cái cửa nhưng giữa cửa có một linh đồng* mặc áo xanh đang tựa lên cánh cửa, cái đầu gật gù ngủ gật… Khóe miệng nó khẽ mỉm cười, có lẽ đang có một giấc mơ đẹp.
* Linh đồng: đồng tử, trẻ con trong mấy bộ phim hay chiều ấy, đứa bé búi tóc giống hai tay gấu trên đầu hoặc cắt hình 3 chỏm, hình trái đào,…
Hai con khỉ liếc mắt nhìn nhau, cánh tay chỉ trỏ bàn bạc chuyện gì đấy.
Con khỉ trắng gật đầu một cái sau đó nhảy ra khỏi chỗ nấp, chân tay khoa loạn lên vui mừng, trong miệng còn kêu “chi…chi” không ngừng.
Đồng tử áo xanh đang ngủ bên cửa nghe được âm thanh lập tức giật mình tỉnh giấc mộng đẹp.
Hắn còn chưa kịp làm gì thì con khỉ trắng đã há miệng phun ra lửa ra như sao băng bay về phía đồng tử kia, đốt cháy quần áo nó.
Con khỉ trắng há miệng cười đắc ý, hai chân nhảy loạn trên đất không ngừng cười đùa.
Đồng tử áo xanh giận dữ, giơ một cánh tay lên, lập tức một vòng sáng xanh xuất hiện xoay chuyển xung quanh bảo vệ hắn, dập tắt đám lửa trên người hắn. Tiếp đó, cánh tay còn lại vung lên, một cây trường tiên* màu vàng hồng xuất hiện, thân hình hắn lóe lên đuổi về phía con khỉ trắng kia.
*Trường tiên: Roi dài
Trường tiên gặp gió liền dài ra, phút chốc đã dài ra mấy chục lần, trên cây roi bốc lên một ngọn lửa .
Khỉ trắng kêu lên oai oái, thân thể búng lên không trung biến thành một cái bóng trắng, nhanh chóng nhảy ra ngoài hơn mười trượng, trong phút giây nguy hiểm tránh thoát được thế công kích của trường tiên.
Ầm, ầm!
Trường tiên đập xuống mặt đất gậy ra chấn động, một luồng lửa bắn lên đốt cháy xung quanh thành một hố đen to.
Trên mặt con khỉ kia không có vẻ gì là sợ hãi cả, cái đuôi dựng thẳng lên, quay người lại lộ cái bờ mông hồng hồng lắc lư khiêu gợi kích thích đồng tử kia, đã thế nó còn quay mặt lại lè lưỡi nháy mắt ra hiệu với chú bé, nhìn vào muốn tức giận bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
*DG: đoạn này hơi chém tý cho nó khiêu gợi
Đồng tử áo xanh vừa bị làm mất giấc mộng đẹp, sau lại còn bị đùa giỡn chọc tức, tức giận không thể kềm chế được, cái roi liền vung lên bắn về phía con khỉ trắng.
Trong mắt khỉ trắng hiện lên vẻ đắc ý, miệng kêu lên chi chi rồi chạy nhanh về phía xa, thỉnh thoảng con ngoái đầu lại làm vẻ mặt trêu chọc tiểu đồng tử kia. Mỗi lần bóng roi quất tới gần thì nó liền linh hoạt lách sang một bên né tránh trong gang tấc, càng làm cho tiểu đồng kia tức giận thêm.
Cứ thế người và khỉ biến mất vào sâu trong đám sương mù dày đặc không thấy đâu nữa.
“Vút”, Khỉ xám từ trong rừng nhảy ra, ánh mắt nhìn thoáng qua về phía xa, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Thân thể nó nhảy lên, hóa thành một bóng xám lao nhanh như chớp vào trong vườn cây.
Nhìn thấy bên trong nhiều tiên quả như vậy, khỉ xám hưng phấn kêu chi chi, tay chân khoa mua loạn xạ.
Thân hình nó nhoáng lên, chui tọt lên một cái cây lớn, cánh tay vươn ra hái một quả tiên xuống rồi há miệng cắn một miếng lớn nhai nhồm nhoàm.
Hai mắt nó sáng lên, hiển nhiên là mùi vị tiên quả này rất ngon, ăn vào vô cùng sung sướng, lâng lâng khó tả..
Nó ăn chưa được mấy miếng thì bên ngoài xa truyền đến tiếng la thét của con khỉ trắng.
Con khỉ xám liền ngẩng đầu, trong miệng vẫn còn đang cắn nửa tiên quả giống như quả lê, ánh mắt nó nhìn về phương xa, chỗ đó có một bóng người màu xanh, vẻ mặt giận dữ đang nhanh chóng trở về.
Con khỉ xám kinh sợ vung tay ném tiên quả trong tay đi, tay kia sờ sờ trên người, không biết từ đâu mà lấy ra một cái túi lớn sau đó nhanh nhẹn vươn tay hái những tiên quả kia xuống, động tác của nó nhanh chóng thuần thục, chẳng mấy chốc đã hái được rất nhiều, cái túi kia căng phồng lên.
Một tay nó buộc túi vải lên người, một tay thì bám vào cành cây nhảy xuống dưới, nhanh chóng nhảy phía cửa vườn cây, chạy vọt về phía rừng cây bên ngoài khu vườn này.
Đồng tử áo xanh tới chậm một bước, trơ mắt nhìn con khỉ xám trộm một túi tiên quả lớn chạy thoát, nó kêu lên nức nở, giận dữ đuổi theo tới rừng cây hét to lên mấy tiếng, do dự một lát rồi cũng không có tiếp tục đuổi theo nữa.
Ở trong rừng nó cơ bản là không linh hoạt bằng khỉ, không nhưng thế vẫn còn một con khỉ trắng nham hiểm đang trốn đâu đó gần đầy.
Khỉ xám chuyền cành giữa rừng nhanh chóng không thua gì chạy trên đất bằng, trên mặt nó không giấu nổi vẻ vui mừng, miệng phát ra tiếng hoan hỉ không ngừng.
Sau một lát, nó đi tới một con suối, bên cạnh có một sơn cốc nhỏ thì chợt dừng lại, một ánh xảo quyệt hiện lên trong mắt nó. Nó buông cái túi trên lưng xuống, lấy từ trong đó ra một tiên quả lớn nhất giấu ở bên rừng cây rồi lại buộc cái túi lại, đi vào trong sơn cốc.
Bên trong, con khỉ trắng đã chờ từ lâu, thấy khỉ xám xuất hiện, sau lưng nó là một túi vải lớn thì vui vẻ khoa chân múa tay cuồng nhiệt.
Khỉ xám bước nhanh tới, buông túi vải sau lưng xuống, bên trong tràn ngập là tiên quả lớn mập.
Khỉ trắng thèm chảy nước miếng, cánh tay vội chụp vào một quả thì bị khỉ xám ngăn lại, đẩy ra. Khỉ trắng giật mình nhìn lại thì thấy khỉ xám đem trái cây trong túi đổ ra, sau đó nó chia ra làm hai nửa, một nửa đẩy tới trước mặt khỉ trắng, còn một nửa thì hốt lại vào túi vải rồi vác lên người. Sau đó nó nói vài câu với khỉ trắng rồi vẫy tay rời đi.
Con khỉ trắng chẳng thèm để ý khỉ xám đi đâu, nó nhìn chăm chăm vào đống tiên quả trên mặt đất, mặt mũi vui mừng hớn hở. Nó cầm lấy một quả màu hồng, cắn một miếng lớn, chỉ hai ba miếng đã ăn hết cả quả, sau đó lại cầm một quả khác lên tiếp tục ăn nhồm nhoàm.
Sức ăn của Bạch Viên thật mạnh, tốc độ cũng thật nhanh. Không bao lâu sau đống tiên quả trên mặt đất đã bị nó cho hết vào bụng. Sờ sờ bụng dưới có chút căng tức, mặt khỉ lộ ra thần sắc thỏa mãn. Có điều vào thời khắc này, Bạch Viên chợt rít lên, hai tay ôm bụng, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Quả tiên trong bụng không ngừng hóa thành từng đạo khí lưu nóng lạnh chui vào khí mạch khắp người nó, giống như vô số lưỡi đao cắt xé ngang dọc.
Sắc mặt Bạch Viên lúc trắng lúc xanh, kim quang trong mắt không ngừng lập lòe bất định. Sau đó một khắc, nó thình lình nhảy khỏi mặt đất, dùng cả tay chân, nhanh chóng bò lên ngọn núi bên cạnh với tốc độ nhanh đến chóng mặt, qua mấy nhịp thở đã trèo đến đỉnh núi.
Mặt trời đỏ rực lơ lửng giữa không trung, Bạch Viên khoanh chân ngồi xuống, tay vượn vung vẩy, đầu ngẩng lên cao, miệng vượn khẽ nhếch bắt đầu thổ nạp. Một lát sau, chỉ thấy giữa không trung, từng sợi quang mang bạch sắc tụ lại, tạo thành cột sáng màu trắng chui vào trong miệng Bạch Viên. Nó duy trì tư thế này một lúc, cột sáng màu trắng càng ngày càng sáng, càng ngày càng lớn.
Không biết qua bao lâu, Bạch Viên bỗng nhiên mở to mắt, đôi ngươi bất chợt hiện lên một đoàn hỏa diễm vàng kim. Đồng thời, trong đầu của nó lóe lên vô số ký tự lớn nhỏ cùng màu tụ lại với nhau, tạo thành một điển tịch pháp môn mở đầu bằng ba chữ lớn: Hấp Nhật Thức!
…
Thạch Mục khẽ rùng mình, tiếp đó choàng tỉnh từ mộng cảnh. Hắn nhìn thân thể một chút, vẻ mặt có chút hốt hoảng, bản thân chẳng biết từ lúc nào đã ngồi dậy, ngửa đầu Thôn Nhật giống hệt Bạch Viên trong giấc mộng. Từ cửa sổ trên nóc nhà, vô số bạch quang rơi xuống nhập vào cơ thể hắn, tiếp đó hóa thành từng dòng nước ấm, chậm rãi chảy xuôi.
Thế nhưng khi hắn tỉnh táo trở lại, ánh sáng trên không lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
“Hấp Nhật Thức…”
Từng trải qua tình huống tương tự với Thôn Nguyệt Thức, Thạch Mục cũng không quá ngạc nhiên. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lập tức trở nên vui mừng như điên, biết rõ bản thân trong lúc bất tri bất giác lại lĩnh ngộ một môn công pháp thần diệu. Chỉ là lúc này hồi tưởng lại về Hấp Nhật Thức, hắn không cách nào nhớ ra dù chỉ một chữ.
Đã có kinh nghiệm với Thôn Nguyệt Thức, Thạch Mục không hề tỏ vẻ sốt ruột. Hắn nhìn chung quanh, bản thân vẫn đang ở trong phong. Hỏa diễm trong lò phiên cổn, phát ra âm thanh lách tách. Vừa nhớ lại tình cảnh trước khi hôn, vừa nhắm mắt cảm ứng tình huống bên trong cơ thể, họ Thạch khẽ giật mình, vẻ mặt trở nên vui mừng như điên.
Bên trong Đan Điền của hắn, chân khí vốn dĩ lộn xộn lúc này đã ngưng tụ thành khối giống như kén tằm rung lên nhè nhẹ. Thạch Mục vừa động tâm niệm, khối không khí lập tức rung mạnh hơn. Chân khí khổng lồ từ đó phát ra, lan đi các nơi trên cơ thể hắn. Ngoài thân Thạch Mục hiện lên từng mảnh hồng quang. Cả người lập tức tràn ngập lực lượng mãnh mẽ khiến hắn nhịn không được muốn ngửa mặt lên trời hét lớn, có điều vẫn kìm lại được.
Thạch Mục bỗng nhiên mở mắt, vẻ mặt tràn ngập niềm vui. Khối khí trong Đan Điền đúng là khí phôi thành hình trước khi chính thức khai mở khí phủ lúc tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ ra khí phôi cũng xem như hắn đã đạp nửa bước vào cảnh giới này rồi. Về sau chỉ cần tiếp tục tu luyện Xích Viên Hỏa Kinh đến tầng thứ bảy. Chờ khí phôi tích góp từng chút chân khí đến khi vững chắc liền có thể mở ra khí phủ, chính thức bước vào cảnh giới Tiên Thiên. Thạch Mục vui vẻ trong lòng, chậm rãi thu liễm chân khí mãnh liệt trong cơ thể sau đó khoanh chân ngồi xuống, ý định tiếp tục tu luyện.
Đúng vào lúc này, đại môn hỏa thất chợt phát ra âm thanh ken két, từ từ mở ra. Chỉ thấy ngoài cửa là một đê tử cấp Bính có chút bồn chồn lo lắng thế nhưng khi thấy Thạch Mục, thần sắc của gã liền lộ vẻ vui mừng.
“Đại sư huynh!” Đệ tử cấp Bính thi lễ với Thạch Mục một cái.
Đệ tử kia nghe vậy khẽ vậy giật mình, chần chờ một chút rồi nói: “Đại sư huynh, ngươi ở đây đã gần hai mươi tám ngày, không hề đi ra, cho nên ta mới đến xem.”
“Đã hai mươi tám ngày rồi…” Thạch Mục giật mình.
Nói như vậy, lần này hắn đã hôn mê gần trọn bảy ngày bảy đêm.
Đệ tử cấp Binh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thạch Mục chiếm dụng thạch thất vượt quá thời gian dự định chỉ là việc nhỏ nhưng hắn nhiều ngày như vậy vẫn không xuất hiện thật khiến người ta lo lắng có phải bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không. Họ Thạch hôm nay đã là đại sư huynh của Hắc Ma Môn. Nếu hắn xảy ra sự cố khi đang sử dụng thạch thất, trách nhiệm của bọn họ tự nhiên không nhỏ, giờ phút này nhìn thấy Thạch Mục bình an vô sợ, đệ tử kia đã có thể yên tâm.
“Đa tạ sư đệ cáo tri, ta mượn nhờ lực lượng Địa Hỏa ở đây tu luyện công pháp không ngờ quá mức tập trung đến mức không thể để ý thời gian.” Thạch Mục ha ha cười nói.
“Đại sư huynh quá lời, chỉ là không biết ngươi có muốn tiếp tục thuê lại gian hỏa thất này?” Đệ tử cấp Bính cười làm lành rồi hỏi lại một câu.
“Không cần. “ Thạch Mục suy nghĩ một lát sau đó lắc đầu trả lời.
Hắn vỗ vỗ quần áo trên người, quay người rời khỏi hỏa thất. Tính toán thời gian, thời gian đến khi xuất phát tiến về Thiên Ma Tông đã không còn nhiều, không thể tiếp tục tu luyện. Thạch Mục rất nhanh rời khỏi ngọn núi số ba, trở về chỗ ở của mình.