Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 248: Hết đường chối cãi

Chương 248: Hết đường chối cãi






Dịch: nila32





Phụ cận Bảo Quang Các.



Nhà cửa trong phạm vi mấy trăm trượng đều trở thành một đống đổ nát. Mặt đất máu chảy thành sông, bạch cốt khắp nơi, thi thể nhân loại, cương thi, yêu thi lẫn lại một chỗ tạo nên cảnh tượng tựa như địa ngục.



Một lão già râu tóc bạc phơ mặt mũi hồng hào vận đạo bào Bát Quái màu lam đang lơ lửng trên không. Đúng là giáo chủ Thông Thiên Tiên Giáo, Vô Trần Đạo Nhân. Lão cầm phất trần trong tay, thả ra vô số tia sáng màu trăng trói chặt thanh niên tóc bạc bên dưới. Chung quanh còn có ba người khác đang nằm lăn lóc gồm một đại hán tóc đỏ, một người che mặt cùng một gã béo nhìn giống thương nhân. Đúng là sư đệ, sư muội của Liễu Ngạn. Cả ba nhãn thần vô quang, sớm đã không còn khí tức sự sống chỉ là toàn thân lại không nhìn thấy chút thương thế nào.



Bốn đạo nhân mặc đạo bào màu lam gồm ba nam một nữ đang đứng chung quanh Vô Trần Đạo Nhân, vẻ mặt cung kính, vờ như không nghe thấy âm thanh chém giết từ phía xa xa. Một người trong số đó có dáng người lớn mập, mặt mũi hung ác thoạt nhìn không giống đạo sĩ. Một gã khác mọc ra ba sợi râu dài, khuôn mặt nho nhã có vài phần xuất trần. Nam tử còn lại tướng mạo thanh kỳ, thân hình to lớn cao ngạo. Nữ tử duy nhất là một đạo cô trung niên có dung mạo xinh đẹp, cầm trong tay Bạch Ngọc phất trần, vẻ mặt bảo tướng trang nghiêm.



Vô Trần Đạo Nhân khẽ run phất trần trong tay. Thân thể thanh niên tóc bạc liền bay đến trước mặt lão. Ánh mắt của gã nhìn lão tràn đầy oán hận thế nhưng tựa hộ đã bị thiết hạ cấm chế nào đó nên không thể mở miệng nói chuyện. Vô Trần Đạo Nhân duỗi tay trái ra, năm ngón tay như móng vuốt sắc bén đặt trên đỉnh đầu đối phương, từ đó tỏa ra trận trận bạch quang khiến thanh niên tóc bạc lập tức tỏ ra đau đớn, ánh mắt cũng dần mê mang.



Sau một lát, Vô Trần Đạo Nhân rốt cuộc thu tay trở lại. Về phần thanh niên tóc bạc vẫn bị phất trần trói lại, hai tay vô lực rũ xuống, ánh mắt tan rã giống như cá chết không hề nhúc nhích. Qua một lúc lâu, bàn tay Vô Trần Đạo Nhân sáng ngời bạch quang, phất trần tỏa ra bạch diễm hừng hực nhanh chóng thiêu rụi thân thể thanh niên tóc bạc. Phất trần lại hất lên, vô số hỏa diễm rơi xuống, nhanh chóng bao phủ thi thể của ba người sư đệ muội của Liễu Ngạn.



“Sư tôn, có thu được tin tức hữu dụng nào không?” Đạo nhân lớn mập hỏi.



Vô Trần Đạo Nhân suy nghĩ một chút, bờ môi khẽ nhúc nhích.



Sau một lúc lâu, bốn gã đạo nhân xung quanh đồng loạt ôm quyền với gã sau đó bay về phía xa.







Tại một khách điếm ở thành Thiên Ngu.



Hơn hai mươi đệ tử Thông Thiên giáo mặc đạo bào màu lam tiến vào. Cầm đầu bọn họ là một đạo nhân cao lớn mập mạp. Cả đám dắt theo một giống dị khuyển có mũi cực lớn cùng sáu lỗ tai quái dị. Chưởng quầy khách điếm vội vàng tiến lên, hỏi thăm đạo nhân mập mạp vài câu rồi vội vã dẫn họ đến hậu viện phía sau.



Rất nhanh, thật đông đệ tử Thông Thiên giáo xuất hiện ở một gian phòng. Dị khuyển ngửi tới ngửi lui một hồi rồi chợt sủa vang. Gã đạo nhân dắt chó huýt lên một tiếng. Dị khuyển liền quay đầu ra ngoài khách sạn, chạy như điên. Đám đạo nhân thấy vậy liền tỏ ra vui vẻ, vội vàng theo sát phía sau.







Thảm cỏ hoang dại mênh mông trải rộng hai màu xanh vàng. Ngẫu nhiên có vài rạch nước nho nhỏ phản chiếu mây trắng nhẹ nhàng di động.



Trong lúc đó, một bóng người màu xám như báo săn mồi vội vã lướt đi. Đúng là Thạch Mục trốn ra khỏi thành Thiên Ngu. Từ khi rời khỏi nơi đó, hắn vẫn không ngừng tiến về phía Bắc. Đích đến chính là Thiên Ma Tông ở nước Đại Tần.



Đúng lúc này, Thạch Mục khẽ động, giọng nói của Thải Nhi vang lên trong đầu hắn.



“Thạch Đầu, giống như có người theo dõi ngươi.”



Vừa dứt lời, trước mắt kim quang lóe lên, một cảnh tượng hiện ra trong đầu của hắn. Một đội đạo sĩ Thông Thiên giáo cưỡi lương câu màu trắng vừa vượt qua nơi hắn rời đi cách đó không lâu hơn nữa còn đang vội vã chạy đến nơi đây. Trong đó, đạo sĩ chạy ở trước nhất còn ôm một con dị chuyển xấu xí với sáu lỗ tai.



Thạch Mục âm thầm rùng mình, chân phải điểm xuống mặt đất, nhanh chóng thay đổi phương hướng.



Sau nửa canh giờ.



Thạch Mục hăng hái đi về phía trước, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.



Trong thời gian này, họ Thạch liên tục thay đổi phương hướng mấy lần nhưng nhóm đạo sĩ kia dường như có tai mắt đâu đây, rất nhanh cũng sẽ điều chỉnh lộ trình, lần nữa đuổi sát phía sau. Đến lúc này hắn có thể khẳng định đối phương vì mình mà tới, hơn nữa sỡ dĩ có thể đuổi sát không rời phần lớn là có liên quan đến loài dị khuyển kia.

Lúc này, chân khí trong cơ thể Thạch Mục dâng lên cuồn cuộn. Chân điểm xuống đất liền vọt đi hơn trượng. Hai chân luân chuyển, tốc độ nhanh hơn tuấn mã. Nhưng tọa kỵ của đối phương hiển nhiên đều là bảo mã hiếm thấy khiến Thạch Mục không có cách nào vứt bỏ đối phương. Ngược lại bởi vì di chuyển với tốc độ cao trong thời gian dài đã khiến hắn tiêu hao không ít chân khí.



Một lát sau, Thạch Mục dứt khoát ngừng lại, không nói một lời quay người nhìn lại phía sau.



Rất nhanh, một nhóm hơn hai mươi đạo sĩ Thông Thiên giáo đã đuổi đến nơi. Trong đó, đạo nhân mập mạp cầm đầu đột nhiên bay thẳng lên trời. Chỉ thấy kim quang lóe lên, một pháp tướng hình người mặc áo giáp ánh kim, tay cầm song chùy theo đó hiện ra.



Nhưng vào lúc này, trước ngực Thạch Mục lóe lên hư ảnh hung mãng bốn đầu. Bên ngoài cơ thể lập tức toát ra lượng lớn lân phiến màu đen giống như áo giáp bao bọc cả người hắn. Khí tức trên người họ Thạch cũng tăng lên nhanh chóng, trong nháy mắt đạt đến cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ đại viên mãn. Bên ngoài cơ thể, quang mang hai màu đen đỏ đại phóng, lập tức ngưng tụ thành hai tầng bảo hộ. Đồng thời Thạch Mục còn lấy ra hai tấm phù lục ánh kim, nhanh chóng bóp nát. Một tấm là Kim Cương Phù chế tạo từ da của tam thủ hung mãng, tấm còn lại là Khinh Thân Phù loại thường. Hai đạo quang mang ánh kim đồng thời sáng lên tạo nên một tầng thanh quang hơi mỏng cùng một tầng kim quang dày đặc bao phủ thân thể. Trong lúc bóp nát phù lục, sau đầu Thạch Mục lóe lên một điểm tinh quang, trong miệng lẩm bẩm. Rất nhanh trước người hắn lại nhiều hơn một tấm hộ thuẫn màu xanh nhạt, chắn phía ngoài cùng. Thạch Mục thực hiện một loạt động tác không hề có chút dây dưa giống như nghĩ kỹ từ trước

.

Lúc này, pháp tướng kim giáp sau lưng đạo nhân mập mạp vung tay lên. Một đạo kim quang bay đi, đúng kim chùy bên tay phải.



Thạch Mục khẽ động tay phải. Vẫn Thiết Hắc Đao liền hiện ra, nhanh chóng dấy lên ánh lửa hừng hực. Hắn vung tay lên, một đạo đao mang hình bán nguyệt đỏ thẫm hiện ra, nghênh đón kim quang. Đồng thời, thân ảnh cũng trở nên mơ hồ, tránh sang một bên. Dưới sự bổ trợ của Tứ Thủ Hung Mãng cùng tác dụng của Khinh Thân Phù, tốc độ của hắn lúc này đã nhanh đến cực điểm.



“Oành!” Một tiếng vang thật lớn.



Đao quang bán nguyệt vừa chạm phải kim quang liền tiêu tán không còn thế nhưng kim quang hầu như không hề dừng lại, tiếp tục bắn tới, trong nháy mắt đã tới trước mặt Thạch Mục. Họ Thạch uốn éo thân thể. Kim quang khẽ quét qua bả vai của hắn. Tất cả tầng phòng bộ bên ngoài cơ thể lập tức tán loại. Kim quang quét lên lân giáp bên ngoài cơ thể hắn. Thế nhưng Thạch Mục chỉ cảm thấy đau nhói một chút, rất nhanh khôi phục bình thường. Lân giáp ngoại trừ có chút khe hở cũng không bị tổn thương gì nghiêm trọng.



Lúc này, hắn đã xuất hiện cách đó năm sáu trượng.



“Khoan hãy ra tay, các hạ chắc là trưởng lão Thông Thiên Tiên Giáo, có phải có chút hiểu lầm đối với tai hạ?” Thạch Mục vội vàng lên tiếng.



Đạo sĩ mập mạp đánh giá Thạch Mục vài lần, thần sắc lộ chút bất ngờ rồi nói:



“Tiểu tử ngươi quả thật có chút cổ quái. Không chỉ song tu võ pháp lại còn tinh thông bí thuật đồ đằng của Man tộc. CÓ điều ngươi đã bị Đạo gia gặp phải, hay là ngoan ngoãn chịu trói đi! Nếu ngươi có thể nói ra tung tích Liễu Ngạn, Đạo gia từ bi vi hoài ngược lại có thể cho ngươi được chết toàn thây, giúp ngươi siêu độ một phen.”



Nói xong, đạo sĩ mập mạp đã đứng ở vị trị cũ của Thạch Mục. Trong tay pháp tướng sau lưng gã đã xuất hiện một thanh kim chùy giống y như cũ. Lúc này, những đệ tử còn lại của Thông Thiên giáo đã chạy đến nơi liền chia nhau bao vây Thạch Mục vào giữa.



“Xem ra trưởng lão thật sự đã hiểu lầm rồi. Tại hạ hoàn toàn không phải là người của Minh Nguyệt giáo, chỉ gặp qua Liễu Ngạn kia vài lần, cũng không biết tung tích của hắn.” Thạch Mục vừa nói, bàn tay lẳng lặng nắm chặt một tấm phù lục màu bạc.



“Tiểu tử ngược lại ăn nói khéo léo! Chờ ngươi rơi vào tay Đạo gia, ta tự nhiên có cách phân biệt thật giả!” Đạo sĩ mập mạp đáp lời.



Vừa dứt lời, hai tay pháp tướng sau lưng gã khẽ động. Hai đạo kim quang sáng lên.



Đúng lúc này dị biến nổi lên!



Giữa khói đen cuồn cuộn, một thân ảnh mặc áo giáp màu trắng tiến ra, chân đạp hư không giống như đất bằng. Ngay sau đó, một luồng khí tức thâm sâu như biển tán phát.



Thạch Mục nhìn thấy Yên La đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong lòng chấn động, đồng thời thân hình nhảy lui về phía sau.



“Tiểu tử, ngươi quả nhiên là dư nghiệt của Minh Nguyệt Giáo!”



Pháp tướng kim giáp hé miệng, phát ra âm thanh ông ông. Hai đạo kim quang rời khỏi tay, đánh tới Yên La lẫn trong khói đen. Sau khi lóe lên hắc quang, Yên La liền biến mất không chút tăm tích. Sau một nhịp hô hấp, hai đạo kim quang xuyên qua vị trí mà nó vừa đứng, bay đi thật xa mới tạo thành hai vầng mặt trời nho nhỏ.



Đạo nhân mập mạp cấp chuyển tâm niệm, trong lòng mơ hồ dự cảm không ổn, mang theo pháp tướng sau lưng thay đổi phương hướng, đồng thời trong tay lần nữa xuất hiện hai thanh Kim chùy.



Gần như cùng lúc, phía trước cách đó không xa, một làn khói đen lăng không hiển hiện. Một thanh cốt thương bọc trong hỏa diễm trắng hếu đâm nhanh mà ra.



Pháp tướng kim giáp khẽ động hai tay. Hai thanh kim chùy hợp lại chính giữa, đồng thời nện lên cốt thương.



“Phanh” một tiếng vang thật lớn!



Quang mang hai màu lóe lên tức thì. Kim chùy trong tay pháp tướng kim giáp hóa thành ánh sáng tung tóe giữa không trung. Cốt thương không giảm uy thế, mạnh mẽ đâm vào lồng ngực của nó.



Chỉ nghe một tiếng “Phập” trầm đục.



Pháp tướng kim giáp bị đâm thủng một lỗ nhưng giáp khải toàn thân đại phóng kim quang khiến cốt thương nhất thời không cách nào tiến lên nhưng vẻ mặt nó cũng vô cùng thống khổ. Hào quang quanh người cũng theo đó nhạt đi vài phần.



Lúc này, đạo nhân mập mạp thừa cơ xoay người lại. Trong tay không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một thanh Kim Tiền Kiếm khắc đầy phù văn li ti. Chấn động pháp lực mãnh liệt như nước tán ra bốn phía. Từng cỗ sóng lửa nóng bỏng từ thân kiếm phát ra.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch