Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 542: Phụ âm bão dương

Chương 542: Phụ âm bão dương






Dịch giả: nila32



Sau một lát, Thạch Mục đã xuất hiện trên một ngọn núi lớn cách đó mấy trăm dặm.



Dưới chân núi có một huyệt động thăm thẳm, sâu không thấy đáy, tối đen như mực nhưng có thể cảm nhận Yêu khí mãnh liệt thoát ra từ đó.



Thông qua tầm mắt của Thải Nhi, Thạch Mục có thể nhìn thấy hết thảy tình huống trong động.



Hang động này dẫn sâu xuống đất. Tận cùng của nó là không gian rộng rãi. Nơi đó có hai Yêu thú màu vàng đang nằm, thoạt nhìn giống với sơn sư, lông bờm quanh đầu, thân dài bảy tám trượng, cao chừng ba bốn trượng. Lưng chúng mọc đầy gai vàng nhọn hoắt, quanh người dày đặc yêu khí bao khỏa.



Như Thải Nhi nói, đây là hai Yêu thú đã đạt tới Thiên Vị cảnh.



“Thì ra là hai con Hoàng Phong Hống Vương.” Thạch Mục thì thào tự nói sau đó hít sâu một hơi.



Một luồng khí tức mạnh mẽ theo đó phát ra.



Ngay lập tức, họ Thạch nắm chặc Như Ý côn, bước tới một bước. Trường côn trong tay quật mạnh vào hư không.



Hắc quang lóe lên!



Chỉ thấy một đạo côn ảnh đen kịt kéo dài trăm trượng hung hăng chui vào bên trong hang động.



Sau một tiếng nổ mạnh, vô số đá vụn bắn ra, che kín cửa động trong khoảnh khắc.



Rống rống!



Chỉ sau một khắc, một tiếng gầm rú kinh khủng tựa như gió giật thét gào.



Cự thạch chặn kín lối bị một luồng cự lực hất văng tung tóe.



Thạch Mục thấy vậy lập tức thu côn, không chút vọng động.



Đá vụn bắn ra chỉ cần tiến vào phạm vi một trượng quanh người hắn sẽ lập tức vỡ nát, biến thành bột mịn.



Nhưng vào lúc này, tiếng gió rít gào truyền ra. Ngay sau đó, hai đạo lốc xoáy theo đó bay ra, rơi xuống trước mặt Thạch Mục với tốc độ nhanh như tia chớp.



Hoàng quang thu vào, để lộ hai con Hoàng Phong Hống khổng lồ.



Lông bờm trên đầu bọn chúng rối tung, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Thạch Mục, trong miệng phát ra tiếng gầm khe khẽ.



Chỉ là lúc này khí tức trên người Thạch Mục có chút quỷ dị khiến lưỡng thú trong thời gian ngắn không dám tùy tiện tấn công.



“Gầm!”



Thạch Mục nhìn thoáng qua hai đầu yêu thú trước mặt sau đó đột nhiên thét dài.



Sau một khắc, đôi tay hắn lần lượt nổi lên quang mang trắng đen, càng ngày càng sáng, bay thẳng lên trời.



Nhân loại nhỏ bé như Thạch Mục giờ phút này thoáng như ngọn núi khổng lồ, sừng sững ở phía chân trời. Up áp cuồng bạo bộc phát, đập thẳng vào mặt đôi Hoàng Phong Hống.



Bọn chúng biến sắc, không hẹn mà cùng điên cuồng hét lên một tiếng. Vô số hoàng mang nổi lên tạo thành hai đạo lốc xoáy khổng lồ đổ ập xuống người Thạch Mục.



Cuồng phong gào thét, ô ô rung động. Bụi đất bị giật thốc lên, càng thêm uy thế.



Hai cơn lốc này mới đầu chỉ lớn hai ba mươi trượng nhưng lúc đến gần Thạch Mục đã tăng vọt lên tăm trượng, liền trời tiếp đất, khiến cho hư không gần đó một mảnh thiên hôn địa ám, giống như tận thế buông xuống.



Thạch Mục bỗng nhiên mở to mắt. Đối mặt với hai cột xoáy khổng lồ, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, Như Ý bổng địa phóng hắc quang.



Sau một khắc, thân hình của hắn liền chuyển động như con quay. Như Ý bổng cũng trở nên mờ ảo, huyễn hóa vô số tàn ảnh.



Quang mang hai màu đen trắng bao phủ thân thể của hắn, tựa như thái dương hai màu trắng đen.



“Diệt Tiên côn pháp!”



Giờ khắc này, thanh âm của Thạch Mục giống như sấm động chín tầng mây, quanh quẩn giữa không trung, kéo bất tận.



Chỉ thấy một đạo côn ảnh thô to hạ xuống từ giữa không trung, đập lên vòi rồng màu vàng.



Lốc xoáy hung tợn chạm phải côn ảnh trắng đen liền vỡ nát như tờ giấy.



Hai con Hoàng Phong Hống kinh hãi nhưng không kịp làm gì côn ảnh đã rực sáng, tiếp đó bộc phát hào quang hai màu xen lẫn, bao phủ phạm vi rộng lớn xung quanh trong khoảnh khắc. Bọn chúng cũng bị cuốn vào bên trong.



Hoàng Phong Hống cất chân chạy như điên, quanh người hiện lên vòi rồng màu vàng muốn giãy giụa thoát khốn nhưng không gian chung quanh chợt vặn vẹo méo mó. Hào quang hai màu đen trắng thoáng cái tách ra.



Bạch quang trồi lên còn hắc quang hạ xuống thấp tựa như khí trong và khí đục phân tách thuở thiên địa sơ khai.



Hai đầu Hoàng Phong Hống lư lửng. Khí tức hai màu đã khiến trọng lực tựa như biến mất, tạo thành không gian đặc thù.



Lực lượng không gian cũng đè ép vào giữa.



Hoàng Phong Hống kinh hãi, thân thể sáng lên hoàng mang chói mắt, há miệng phun ra từng đạo lốc xoáy ý đồ phá vỡ không gian trắng đen nhưng cả hai đều chỉ phí công, một chút rung chuyển cũng không tạo được.



Ầm ầm!



Không gian trắng đen kịch liệt biến hóa. Hào quang từng màu vốn phân tách riêng biệt trong giây lát tụ lại một chỗ ạo thành Ma Bàn khổng lồ, vừa xoay tròn vừa khép chặt lại.



Hai đầu Hoàng Phong Hống lộ vẻ tuyệt vọng, trong miệng gầm lên giận dữ, thân thể phồng lên như muốn tự bạo, đồng quy vu tận với không gian này.



“Hừ!”



Bên trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh. Ma Bàn đột nhiên khép nhanh hơn, đè nén hai đầu Yêu thú vào giữa.



“Chuyển!”



Một tiếng hét lớn vang lên, Ma Bàn bắt đầu nghiền ép.



Thân thể to lớn của đôi Hoàng Phong Hống biến thành một đống thịt vụn, như trái cây bị giẫm bẹp, nước vẩy ra, không kịp kêu rên đã bị giết chết, thần hồn cũng bị nghiền nát.



Trong chốc lát, giữa không trung chỉ còn lại hai màu đen trắng chuyện động chậm dần.



Một lát sau, không gian đen trắng run rẩy, rốt cuộc biến mất vô tung.



Giữa không trung, Thạch Mục hiện ra. Lúc này, sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, phi hành cũng có chút không vững.



Mặt đất bên dưới là vô số máu thịt vung vãi, đúng là tàn thi của hai con Hoàng Phong Hống ban nãy.



Thạch Mục vẫy nhẹ tay. Hai khỏa yêu đan màu vàng lớn cỡ nắm tay từ đó bay ra, rơi vào tay hắn.



Thứ này là Yêu đan cấp Thiên Vị. Yêu thú tu hành đến ngàn năm, yêu đan của nó là tài liệu luyện chế tuyệt hảo, vô cùng đáng giá.



Sau khi quan sát một chút, họ Thạch mới cất hai khỏa Yêu đan vào sau đó phục dụng một khỏa đan dược, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.



Ánh mắt của hắn tràn đầy thần sắc hưng phấn. Diệt Tiên côn pháp cùng Huyền Công hỗ trợ lẫn nhau, uy lực to lớn vượt ngoài tưởng tượng của hắn. Một kích đánh ra có thể dễ dàng đánh chết hai đầu Yêu thú Thiên Vị.



Ngoài ra, côn pháp này mặc dù tinh diệu nhưng cũng khiến chân khí tiêu hao rất nhiều. Với tu vi của hắn hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng thi triển một lần.



“Thạch Đầu, côn pháp ngươi vừa sử dụng là vũ kỹ gì mà lợi hại đến mức như vậy!” Thải Nhi từ xa bay tới, hét lớn.



Lúc thi triển Diệt Tiên côn pháp, Thạch Mục đã đưa nó ra xa để khỏi bị uy lực của côn pháp ảnh hưởng.



“Là một thức Diệt Tiên côn pháp ta tìm hiểu được từ Phiên Thiên Côn.”



Thạch Mục nói xong liền không để ý thêm mà lấy ra hai khối cực phẩm Linh thạch, nắm trong tay, hấp thu Linh lực trong đó, nhanh chóng khôi phục chân khí trong cơ thể.



Thải Nhi cũng không hỏi lại mà tự giáp cảnh giới chung quanh.



Cực phẩm Linh thạch ẩn chứa thiên địa linh khí tinh thuần, vượt xa thượng phẩm Linh thạch. Chỉ sau một lúc, Thạch Mục đã mở to mắt, tinh quang bắn ra bốn phía, chân khí trong cơ thể gần như hoàn toàn khôi phục.



“Đi thôi.” Hắn đứng lên.



“Thạch Đầu, cứ vậy mà về sao?” Thải Nhi tựa hồ có chút bất mãn.



Thạch Mục cười nhạt một tiếng. Hắn tới dây là muốn kiểm nghiệm uy lực côn pháp, hiện tại đã thử nghiệm xong tất nhiên sẽ muốn trở về.



“Thạch Đầu, khó được ra ngoài một chuyến. Chúng ta ăn cái gì ngon chút rồi hẵng trở về. Cả ngày chôn chân bên trong động phủ, thật là buồn chán!” Thải Nhi nói.



“Cũng được, hiếm khi ra ngoài một lần, ta nhớ ra gần đây có một thành trì sử dụng cam lộ linh thảo ủ thành mỹ tửu, đến đó mua cho ngươi một vò rồi về.” Thạch Mục cười nói.



“Thật tốt quá!” Thải Nhi hưng phấn kêu to.



Thạch Mục lắc đầu, thân thể hóa thành một đạo xích quang bay về phương nào đó.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch