Một chỗ khác trong biển sương màu trắng, thanh niên mặt đen cùng đại hán đầu trọc đang bay nhanh đi.
“Rất tốt, những năm này ngươi ở Thanh Lan Thánh Địa rèn luyện rất tốt, cuối cùng cũng có không ít tiến bộ. Đã có cái này, chúng ta liền có thể đi trước người khác một bước.” Đại hán đầu trọc nhẹ gật đầu, nói với thanh niên mặt đen bên cạnh.
“Đa tạ thúc thúc khích lệ, nhưng tên Triệu Trầm Lôi cũng đi rất gấp, ta nghi ngờ năm đó hắn cũng động tay động chân.” Thanh niên mặt đen nói ra.
“Quả thật rất có khả năng, vừa rồi hắn cũng đồng ý quy tắc ai đến trước thì người đó có quyền hái quả.” Gã đại hán trọc đầu trầm ngâm.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thanh niên mặt đen hỏi.
“Không sao, nếu là thật, chúng ta sẽ giết chết hai người kia trước khi người khác tới là được. Ngươi yên tâm, tên Triệu Trầm Lôi không phải là đối thủ của ta.” Đại hán trọc đầu nói một cách tự tin.
“Như thế, ta an tâm rồi.” Thanh niên mặt đen buông lỏng nói ra.
Hai người tăng tốc độ bay lên, tiến nhanh về phía trước.
...
Giờ phút này, ở bên cạnh một ngọn núi, hai đạo độn quang bay nhanh từ đằng xa tới, nhanh chóng hạ xuống bên cạnh ngọn núi, đúng là Triệu Trầm Lôi và thanh niên tóc đỏ.
“Dấu hiệu cảm ứng cho thấy đúng là ở gần chỗ này.” Thanh niên tóc đỏ nói ra, nhìn xung quanh.
Triệu Trầm Lôi nhẹ gật đầu, cũng nhìn quét qua xung quanh, tìm tìm cái gì đó.
Sương mù nơi này tựa hồ dày đặc hơn không ít, ngoài mười trượng đã thấy không rõ lắm.
Vào thời khắc này, một tiếng khóc nỉ non của trẻ con nhỏ đến mức không thể nghe thấy được từ đằng xa phiêu đãng truyền đến, loáng thoáng, lúc nghe được lúc không.
“Tiếng trẻ em khóc, quả nhiên ở chỗ này!” Triệu Trầm Lôi cùng thanh niên tóc đỏ nghe xong thanh âm này, liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Hai người lúc này phi thân tới khu vực truyền ra âm thanh.
Hai người chạy tới, âm thanh trẻ con khóc nỉ non càng ngày càng rõ, nhưng mà âm thanh lại có chút bén nhọn chói tai.
Thanh âm này tựa hồ có một cỗ ma lực kỳ dị, chui vào trong đầu bọn hắn.
Thanh niên tóc đỏ cùng Triệu Trầm Lôi bỗng nhiên cứng đờ thân thể, trong mắt nổi lên hào quang màu đỏ như máu.
...
Trong vụ hải, Thạch Mục cùng Giang Thủy Thủy đang đi song song nhau, bay về phía trước.
Hai người bay không nhanh, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra xung quanh, cẩn thận tìm tòi.
Sương mù màu trắng không đậm đặc lắm, có thể nhìn xa ngoài trăm trượng, đôi khi còn hữu ích hơn việc sử dụng thần thức.
“Không thể tin được, mới mười năm thời gian, không gian nơi đây đã biến thành dạng như này.” Giang Thủy Thủy thở dài, mở miệng nói.
“A, năm đó lúc các ngươi đi vào không phải hiện trạng như bây giờ sao?” Thạch Mục hỏi.
“Khi đó, không gian nơi này mặc dù có sương mù màu trắng, nhưng không nồng đậm như bây giờ, hiện tại, có lẽ nơi đây đã phát sinh dị biến.” Giang Thủy Thủy nói ra.
“Nếu thực sự như thế, chúng ta phải cẩn thận hơn rồi.” Thạch Mục nói ra.
“Chỉ là, không gian nơi này thật lớn, chúng ta tìm chậm như vậy, lúc nào mới có thể tìm thấy Anh Linh quả đây?” Giang Thủy Thủy nhịn không được càu nhàu.
“Tất cả mọi người đều giống nhau, Giang cô nương không cần lo lắng.” Thạch Mục ha ha cười, một tầng kim sắc quang mang hiện lên trong mắt.
Kim quang phun ra nuốt vào, bắn ra dài hơn một trượng.
“Thạch huynh, ngươi đây là...” Sắc mặt Giang Thủy Thủy biến hóa, có chút kinh hỉ nói.
“Đây là một môn Linh Mục thần thông trước đây ta có tu luyện qua, không thể tin được lại có công dụng ở chỗ này.” Thạch Mục nói ra.
“Linh Mục của Thạch huynh có thể nhìn được rất xa?” Giang Thủy Thủy đại hỉ, hỏi.
“Hai ba dặm đi.” Thạch Mục nói ra.
“Nếu xa như vậy, cơ hội của chúng ta lớn hơn những người khác rồi.” Giang Thủy Thủy khẽ động thần sắc, kinh hỉ nói.
“Hy vọng như thế.” Thạch Mục nói ra.
Thạch Mục thi triển Linh Mục thần thông, hai người liên tăng thêm tốc độ phi hành, thăm dò phía trước.
Trong nháy mắt, gần ngửa ngày trôi qua, hai người chẳng thu được gì.
“Giang cô nương, Thạch mỗ có một chuyện hỏi thăm, mong cô đừng trách.” Thạch Mục một bên tìm tòi xung quanh, chợt mở miệng nói.
“Đây là cảm giác của ta, Giang cô nương tựa hồ có chút địch ý với Triệu Tiễn? Chẳng lẽ hai người các người có kết thù với nhau từ trước sao?” Thạch Mục hỏi.
“Thạch huynh quá lo lắng, tiểu nữ cùng Triệu Tiễn sư huynh sao lại có thù hận được chứ?” Nàng hơi cúi đầu, nói ra.
“Đúng không, xem ra ta đã suy nghĩ nhiều rồi.” Thạch Mục nhìn Giang Thủy Thủy, cười nhạt nói.
Hắn không nói gì thêm, thân hình bay về trước một chút, kim quang trong mắt đậm đặc hơn, tiếp tục nhìn xung quanh.
Hai người chẳng biết lúc nào đã đi tới một mảnh rừng cây che trời, lọt vào tầm mắt, tất cả đều là Cự Mộc cao hàng trăm trượng.
“Thạch đại ca, nơi đây tựa hồ không xa địa phương gặp được Anh Linh quả là mấy, tuy rằng hơn phân nửa nó không còn ở chỗ đó, không bằng chúng ta đi qua xem thử, có lẽ sẽ tìm được một ít manh mối.” Giang Thủy Thủy nhìn bốn phía, đột nhiên nói ra.
“Được, phiền Giang cô nương đi trước dẫn đường.” Thạch Mục nhẹ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hai người tìm một chỗ trống hạ xuống, sau đó tiếp tục đi vào trong rừng rậm.
Đi như thế gần nửa canh giờ, xung quanh vẫn là những cây gỗ che trời, sương mù mịt mờ, nhìn không khác trước đây.
“Giang cô nương, còn chưa tới địa phương lần trước gặp Anh Linh quả sao?” Thạch Mục hỏi.
Giang Thủy Thủy nghe vậy, vừa muốn há miệng đáp lại, chợt nghe tiếng khóc nỉ non của trẻ mới sinh truyền đến từ trong rừng rậm.
“Tiếng khóc!” Giang Thủy Thủy nghe vậy, sắc mặt vui vẻ, vội vàng gia tốc về phía có thanh âm.
Thạch Mục thấy vậy, nhíu chặt lông mày, nhưng cũng theo sau.
Nhưng mà hai người chạy không xa, liền cảm giác âm thanh rất rõ ràng.
Thạch Mục chỉ cảm thấy, âm thanh này lọt vào tai về sau, thức hải đột nhiên chấn động, ý nghĩ có chút đờ đẫn.
Loại tình huống này, không phải lần đầu tiên hắn gặp, tại Huyễn Ma Đạo đã từng gặp qua, vì vậy hắn ngay lập tức vội vàng vận chuyển Linh lực cố thủ linh đài.
“A!”
Giang Thủy Thủy phá ra một tiếng thống khổ, hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm xuống.
Chỉ thấy trong mắt đã chuyển thành màu huyết hồng, hiển nhiên thần thức đã bị quấy nhiễu.
Thạch Mục lúc này cất bước về phía trước, đi tới bên cạnh Giang Thủy Thủy, hắn goơ tay phải lên, ngón tay nhập lại điểm đến mi tâm của nàng.
Nương theo hào quang ở đầu ngón tay Thạch Mục sáng lên, từng đạo tinh thuần Linh lực được hắn quán thâu bình thản tiến vào thức hải của Giang Thủy Thủy. Huyết hồng trong mắt Giang Thủy Thủy dần biến mất, lông mày đang nhíu chặt cũng dần giãn ra.
“Thạch đại ca, vừa rồi ta...” Giang Thủy Thủy vừa mới tỉnh lại, nói ra.
“Vừa rồi tiếng khóc truyền đến đã làm nhiễu loạn tinh thần của cô khiến cô suýt chút nữa bị nó khống chế.” Thạch Mục giải thích đơn giản.
“Tiếng con nít là tiêu chí của quả anh Linh thành thục, bất quá thanh âm này có chút kỳ quặc, chúng ta đi trước xem một chút.” Giang Thủy Thủy sau khi nghe xong, sắc mặt khẽ biến, dường như nghĩ tới điều gì, nói như thế.
Thạch Mục nhẹ gật đầu, đi theo Giang Thủy Thủy, tiến về phía bên kia.
Nhưng mà, vừa đi hơn mười bước, Giang Thủy Thủy lại lần nữa cảm thấy trong đầu “Ô...ô...n...g” một tiếng, ngay sau đó liền mơ hồ nghe thấy vô số âm thanh thật nhỏ đang không ngừng nói cái gì đó.
Tuy rằng còn nghe không rõ, nhưng thanh âm này làm cho nàng cảm thấy rất bất an.
“Làm sau vậy?” Thạch Mục phát giác được sự khác thường của nàng, vội vàng hỏi.
“Thạch đại ca, trong đầu ta một mực vang lên âm thanh, quấy phá khiến ta có cảm giác không yên.” Giang Thủy Thủy nói ra.
“Xem ra tiếng khóc này có lực lượng mê hoặc không nhỏ, tùy tiện tới gần chỉ sợ sẽ bị nó khống chế hoàn toàn. Như vậy đi, cô chờ ở chỗ này một chút, đợi ta tra ra tình huống trong này sẽ lập tức trở lại.” Thạch Mục nói ra.
“Xem ra cũng chỉ có thể như thế.” Giang Thủy Thủy thở dài nói ra.
Thạch Mục liếc nhìn Giang Thủy Thủy rồi quay người đi sâu vào trong rừng rậm.
Càng đi vào bên trong, âm thanh anh gáy vang lên càng lớn, Thạch Mục chỉ cảm thấy trong tai ông ông mãnh liệt, một âm thanh không ngừng vang lên trong tai của hắn, nhưng căn bản không thể nghe rõ được.
Hắn lắc đầu, định thần đem âm thanh này tạm thời ngăn trở ngoài tai, lại tiếp tục đi về phía trước, trước mắt sáng tỏ, xuất hiện một mảnh đất trống.
Thạch mục chăm chú nhìn lại, chỉ thấy ở giữa khu đất trống, sinh trưởng một gốc cây tạo hình quái dị màu tím.
Cái cây bất quá cao hơn mười trượng, lá thưa thớt, thân cây như là mấy trăm nhánh ghép lại, chỉ hai người đã ôm vừa, so với cổ thụ che trời xung quanh, thật sự quá nhỏ bé.
Anh Linh thụ? Thạch Mục hầu như vô thức nghĩ như vậy.
Nhưng mà, trên cái cây màu tím lại không thấy có Linh quả sinh trưởng, ngược lại trên cành cây ra một khuôn mặt, thoạt nhìn như của một đứa nhỏ.
“Không đúng!”
Thạch Mục nhìn cái mặt tròn cười như không phải cười, có chút chán ghét, trong rừng vang lên tiếng khóc nỉ non, chính là từ trong miệng của nó.
“Bành!”
Chỉ nghe một tiếng va chạm cực lớn vang lên, từ sau cái cây màu tím lao ra hai người, một người sáng lên ánh sáng màu xanh, một người lại sáng lên màu đỏ rực rỡ, đúng là Triệu Trầm Lôi cùng thanh niên tóc đỏ.
Hai người vừa tách nhau trên không, đột nhiên lao vào nhau, binh khí trong tay va chạm kịch liệt, rồi lại tách nhau ra rơi xuống từ không trung, đứng hai bên cái cây màu tím.
Thạch Mục thấy hai mắt của bọn họ đều chuyển thành màu hồng, rõ ràng bọn hắn đã bị cái cây mê hoặc, mới có thể đánh nhau như vậy.
Bất quá hắn cũng không có ý định cứu tỉnh hai người, chỉ lộ vẻ do dự, đứng ở đó nhìn hai người đang đánh nhau.
Đúng lúc này, khuôn mặt quỷ dị trên cành cây đột nhiên há miệng khóc lớn, “Ô ô” nguyên bản vẫn đang tự giết lẫn nhau, hai người đồng thời quay đầu nhìn Thạch Mục.
“Anh Linh quả là của ta!”
Chỉ nghe hai người đồng thời nói như vậy, huyết hồng chi sắc trong mắt hai người đại thịnh, riêng phần mình vung vẩy binh khí, lao tới Thạch Mục.
Thạch Mục nhướng mày,trong tay lóe lên hắc quang, Như Ý Tấn Thiết Côn xuất hiện được hắn nắm trong tay.
Toàn thân Triệu Trầm Lôi sáng lên quang mang màu xanh, tốc độ không chậm, cầm trong tay một thanh trường đao điện quang lượn lờ, bổ tới phần eo của Thạch Mục.
Tiếng xé gió vang lên!
Hơn mười đạo điện quang bao bọc ánh đao màu xanh, liên tiếp bổ xuống, quét tới Thạch Mục.
Thạch Mục lăng không nhảy lên, rồi sau đó trở mình, trường côn trong tay lập tức đem theo một mảnh côn ảnh màu đen, lấy xu thế ngàn cân nện xuống.
Côn ảnh còn chưa rơi xuống, hậu tâm liền cảm thấy một cảm giác nóng bỏng kéo tới, thân hình hắn co rụt lại, vội vàng biến đổi côn thế trong tay, kéo thân côn quét ngang về phía sau một cái.
Chỉ nghe giữa không trung vang lên một tiếng rít, một đạo côn ảnh màu đen khổng lồ phá toái hư không, bỗng nhiên quét tới sau lưng.
“Oanh” một tiếng vang thật lớn.
Tia lửa nổ lên đùng đùng sau lưng Thạch Mục, một thân ảnh đỏ thẫm từ trong ngọn lửa bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, chính là thanh niên tóc đỏ.