Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 614: Triệu tập khẩn cấp

Chương 614: Triệu tập khẩn cấp






Dịch giả: solo

Biên: nila32



Cùng lúc đó, bên kia chiến hạm Ngân Nguyệt, Thạch Mục giao phong cùng tên Ma tộc cầm đao, áo giáp màu đen bị tàn phá thảm hại.



Cách đó không xa, Thạch Mục trong tay cầm trường côn màu đen khẽ múa, thân hình nhoáng một cái bay lên, nện xuống một côn.



Ma tộc mặc giáp đen mặc dù thấy trường côn đánh tới nhưng không tránh né, kim quang từ cổ họng cùng ma văn trên mặt đột nhiên lưu chuyển.



Lập tức toàn thân như được rót một tầng kim thủy, biến thành một màu vàng óng.



Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng "Đông" vang lên, Như Ý Tấn Thiết Côn đập lên đỉnh đầu Ma tộc mặc giáp đen.



Thạch Mục cảm thấy trường côn trong tay truyền đến một lực phản chấn mạnh mẽ, cánh tay bị chấn động, thân hình trì trệ.



Ma tộc mặc giáp đen chỉ hơi nghiêng đầu, tránh ra một bước, giơ đại thủ lên chộp tới Thạch Mục.



Thạch Mục không kịp lui về phía sau, cánh tay bị tóm lấy, trong lòng không khỏi rùng mình.



"Tiểu tử Nhân tộc, chết đi!" Ma tộc mặc giáp đen nhe răng cười, tăng thêm lực đạo trên tay, ý đồ bóp nát cánh tay Thạch Mục.



Nhưng gã không hề nghe thấy bất cứ thanh âm vỡ nát nào từ cánh tay của Thạch Mục.



"Làm sao có thể!"



Gã kinh ngạc nhìn lại cánh tay phải của Thạch Mục thì thấy từ cổ tay cho đến bàn tay của Thạch Mục đã sớm chuyển sang màu đen kịt.



Không đợi gã hết ngạc nhiên, bàn tay kia của Thạch Mục đã chuyển thành màu trắng muốt đưa ra tóm cổ Ma tộc mặc giáp đen khẽ dùng sức.



"Rặc rặc!"



Đầu Ma tộc mặc giáp đen vô lực nghiêng sang một bên, màu vàng óng trên thân lập tức tán đi, một đoàn Ma Hồn màu đen từ trong thủ cấp của gã bay vào trong túi Ma Hồn của Thạch Mục.



Ném thi thể trong tay đi, Thạch Mục quét mắt nhìn quanh, thấy Hắc Ma tộc nhân xâm phạm đã bị liên minh tu sĩ chém giết hơn phân nửa.



Nhìn chung, liên minh có chút tổn thất, ngoài một thuật sĩ Nhật Giai bị trọng thương, còn có một vài tu sĩ Địa Giai không may vẫn lạc. Tiểu đội của hắn cũng bị tổn thất một thành viên.



Thạch Mục nhìn về phía chiến trường, Cổ Ẩn lần nữa huy động Hỏa Dực, đánh tới những Hắc Ma tộc nhân còn sót lại.



...



Thời gian thấm thoắt trôi đi. Nháy mắt đã qua bảy năm.



Trung bộ Phù Thạch Tinh Hải, xung quanh cứ điểm liên minh, một mảnh hoang tàn, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông, trừ một ít thi thể Hắc Ma tộc nhân ở bên ngoài, tuyệt đại đa số đều là thi thể liên minh tu sĩ.



Sâu trong cứ điểm, trước cánh cửa đại điện màu đen vững chãi, hơn mười liên minh tu sĩ toàn thân nhuốm máu đen, hấp hối dựa vào cùng một chỗ, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.



Cách đó không xa, đứng trước quân đoàn Ma tộc, một tên ma tộc ba đầu sáu tay, có thân hình cao lớn, ma khí vờn quanh, cao chừng năm trượng, cơ bắp cuồn cuộn, ma văn giăng kín.



Người này quanh thân ma văn lập lòe, hai đầu cùng bốn cánh tay ở hai bên toàn bộ chui vào trong cơ thể, ánh mắt xa xa nhìn về phía tinh không của Phù Thạch Tinh Hải, không biết đang suy nghĩ gì.



"Tiêu Diêu Đại Thống Lĩnh, những kẻ này xử lý như thế nào?" Một gã Hắc Ma tộc nhân mặc giáp đen nửa người hỏi.



"Giết hết cho ta!"



"Vâng!"



...



Cùng lúc đó, cách nơi này mấy trăm dặm, bên ngoài một cứ điểm của Hắc Ma tộc, một đầu bạch lộc cự đại, đang dùng sức ngắt đầu lâu trên mình mấy tên Hắc Ma tộc cường giả, treo trên sừng hươu.



Ngay sau đó chân sau đạp một cái, thân hình giống như một đạo bạch sắc nhanh như chớp bay ra, một đôi móng trước màu trắng nặng nề giẫm lên một tòa kiến trúc màu đen.



"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!



Kiến trúc màu đen kia nhìn như không thể phá vỡ, bỗng lóe lên quang mang, lập tức sụp đổ, biến thành một đống phế tích.



Bạch lộc khổng lồ thân hình nhoáng một cái hạ xuống đất, quanh thân hào quang sáng ngời, cơ thể thu nhỏ lại, trong chớp mắt biến thành một thanh niên mặt trắng có cặp sừng hươu trên đầu.



"Đi, chúng ta đến cứ điểm số ba mươi sáu!" – Y lạnh lùng xoay người, nói với mười mấy tên liên minh tu sĩ sau lưng.



Mọi người lên tiếng, không dám làm trái, lập tức đi theo y lên một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ bay đi.



...



Không biết btừ lúc nào, Hắc Ma tộc từ thế tấn công mãnh liệt mở rộng lĩnh vực, chuyển thành dùng những đội tập kích nhỏ phá hủy cứ điểm cùng cắt đứt vận chuyển binh sĩ.



Ba Đại Thánh Địa từ một nguyên nhân nào đó cũng không muốn dốc toàn lực đội ngũ trú đóng, dẫn đến liên minh một phương không cách nào tổ chức đại quy mô công kích, đành phải sử dụng chiến thuật ăn miếng trả miếng, phòng thủ chặt đồng thời thu phục đất đai bị mất, đánh lén cứ điểm đối phương.



Song phương dần dần diễn hóa thành trận chiến tranh đoạt, hơn nữa tồn tại Thánh Giai của hai bên ăn ý đều không trực tiếp tham gia những trận chiến có quy mô nhỏ.



Trong thời gian ngắn, thương vong của hai bên giảm bớt, nhưng về lâu dài, đối với liên minh mà nói không phải chuyện tốt.



Trong mấy năm này, võ giả Thiên Vị cùng thuật sĩ Nhật giai mà ba Đại Thánh Địa phái tới không ít người trọng thương, thậm chí vẫn lạc. Võ giả Địa Giai cùng thuật sĩ Nguyệt Giai phụ thuộc vào ba Đại Thánh Địa càng bị tổn thất vô cùng nghiêm trọng.



Tuy rằng không ngừng có đệ tử mới được ba Đại Thánh Địa phái tới, nhưng cũng chỉ có thể bổ sung vị trí trống bị tổn thất trước đây. Dưới chiến thuật du kích của Hắc Ma nhất tộc, nếu muốn dồn lực lượng làm một cuộc tổng công kích với quy mô lớn, chỉ cần hành động một lần để tiêu diệt gọn Hắc Ma nhất tộc, đem chúng đuổi ra khỏi Di Dương Tinh Vực, nhân số trên vẫn là chưa đủ, có chút giật gấu vá vai.



Lúc này, Thạch Mục suất lĩnh tiểu đội bốn, năm, sáu hoàn thành nhiệm vụ có hiệu suất cùng chiến tích nổi tiếng cả cứ điểm Phù Không Thành. Trong tiểu đội cũng đã hình thành một chi đội ngũ tinh anh. Bản thân Thạch Mục dĩ nhiên cũng tích góp được không ít công huân.



Trong đám người cùng hắn tới đây có Cổ Ẩn, thanh niên sừng hươu, cũng đều dành được không ít công huân, trong đội ngũ dẫn đầu đại phóng dị sắc tại cứ điểm. Hùng Đồ cũng không ngoại lệ.



Tuy rằng họ Hùng và Thạch Mục từng cùng trải qua mấy lần kề vai sát cánh chống đỡ địch, nhưng ác ý của gã đối với Thạch Mục không có chút nào tiêu giảm, thậm chí còn cố ý khiêu khích, gây ra mấy lần xung đột, dẫn đến mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng sâu.



Chỉ là chiến sự khẩn trương, mâu thuẫn song phương vẫn chưa trở nên quá mức gay gắt.



Tình huống này duy trì khoảng hai đến ba năm, đám người Thạch Mục đến đây thay phiên công việc đã đến kỳ hạn mười năm, đại bộ phận không thể chờ đợi được, lựa chọn ly khai cứ điểm, phản hồi tông môn.



Thạch Mục chủ động ở lại, hắn muốn đổi Tử Kinh Đà La quả và khẩu quyết Cửu Chuyển Huyền Công tầng thứ tư. Trên phương diện điểm cống hiến, còn thiếu rất nhiều.



Trừ hắn ra, Hùng Đồ chẳng biết tại sao cũng ở lại.



Từ khi Thạch Mục đến Phù Không cứ điểm đến nay đã được mười hai năm, một sự kiện làm cho mọi người cảm thấy kinh ngạc xảy ra.



Trưởng lão Yêu tộc Độc Cô Xuyên bị Thanh Lan Thánh Địa triệu hồi, một Thánh Giai trưởng lão đến từ Ly Trần tông thay thế lão, trở thành trưởng lão thay phiên công việc mới.



Lại nói tiếp, Độc Cô Xuyên trưởng lão cũng không phải là đến kỳ thay phiên công việc bị triệu hồi, mà là do trong một lần ra ngoài thị sát, bị ba gã Hắc Ma tộc thánh giai cường giả mai phục đánh lén, gặp trọng thương, không thể không được thay thế.



Tục ngữ nói, quan mới nóng lòng.



Trưởng lão Ly Trần tông kia mới đến liền thay đổi chiến thuật trước đây, liên tiếp đưa ra mấy đạo chỉ lệnh, buông tha không ít cứ điểm, tập trung binh lực, gấp rút thế công, muốn đuổi Hắc Ma nhất tộc ra khỏi Tinh Vực.



Nửa năm sau.



Trên một sơn cốc bên trong một mảnh đại lục vỡ, nằm ngổn ngang hơn mười bộ thi thể Hắc Ma tộc nhân, mấy thân ảnh đang bận rộn lục soát thi thể Hắc Ma tộc nhân.



Ở một góc sơn cốc, trên một tảng đá lớn, Thạch Mục ôm ngực đứng.



Hắn vừa mới dẫn đầu tiểu đội chấp hành xong một nhiệm vụ phục kích, bởi vì sớm nắm giữ được hành tung đối phương, cộng thêm việc ra tay với xu thế sét đánh, giết chết đội trưởng đối phương, cho nên nhiệm vụ chấp hành cực kỳ thuận lợi, thành viên phe mình không có bất kỳ thương vong nào.



Đột nhiên, lông mày hắn nhíu lại, lật tay lấy ra một tấm lệnh bài, đúng là Chiến Minh lệnh.



Quang mang trên lệnh bài sáng lên, hiện ra một nhóm chữ nhỏ:



"Quay về tổng điện."



Thạch Mục thấy vậy, cũng không nói thêm cái gì, ra lệnh một tiếng, triệu tập đội ngũ, lên đường trở về.



Gần nửa ngày sau, đám người Thạch Mục phản hồi cứ điểm Phù Không Thành, Thạch Mục quay đầu nói với một thanh niên cao gầy sau lưng:



"Quách Sâm, ngươi dẫn mọi người về trước, nghỉ ngơi thật tốt. Tổng điện lần này gọi ta qua, chỉ sợ lại có nhiệm vụ mới rồi."



Tại Phù Thạch Tinh Hải chém giết hơn mười năm, lúc ban đầu trong tiểu đội Thạch Mục, Địa giai đệ tử thực tế thương vong cũng không lớn, nhưng đến kỳ hạn mười năm, đại bộ phận mọi người lựa chọn phản hồi, lúc ấy chỉ có hai người Nguyên Ngọc Kinh cùng Quách Sâm lựa chọn lưu lại.



Những năm gần đây, vô số lần xuất sinh nhập tử, đã sớm chứng minh thực lực cùng khả năng lãnh đạo của Thạch Mục. Hai người Quách Sâm đã không còn chút nghi ngờ nào với hắn, ngược lại trở nên thập phần tin phục.



Bởi vì bọn họ hiện tại, cùng theo đội trưởng Thạch Mục, không chỉ có hạ thấp nguy cơ mạo hiểm trên diện rộng, còn có thể tích lũy lượng lớn điểm công huân.



Bất quá tại hai tháng trước trong một trận đại chiến đấu của cứ điểm, mấy lần đối mặt Hắc Ma đại quân, Nguyên Ngọc Kinh bị trọng thương, vì vậy liền rút lui khỏi cứ điểm, phản hồi tông môn. Giờ đây chỉ còn lại một mình Quách Sâm.



"Thạch đội trưởng yên tâm, ta sẽ an bài thỏa đáng." Quách Sâm lên tiếng, liền dẫn mọi người hạ xuống nơi trú doanh.



Thạch Mục đưa mắt nhìn mọi người rời đi, bản thân tức thì quay người hạ xuống trước đại điện trên quảng trường.



Đi vào đại điện, Thạch Mục liền chứng kiến, trong điện đã đứng đấy hơn mười đạo thân ảnh, từ khí tức cùng với linh lực chấn động, những người này không phải là Thiên Vị võ giả, chính là Nhật giai thuật sĩ, có lẽ tất cả đều là tiểu đội trưởng.



Còn chưa đi vào, bên tai Thạch Mục liền vang lên một thanh âm:



"Thạch Mục, tiểu tử ngươi cũng quá chậm, nhiều người như vậy phải chờ một mình ngươi."



Trong giọng nói có vài phần xem thường, đúng là Hùng Đồ.



Thạch Mục không để ý đến, trực tiếp xuyên qua đám người, đi tới trước một trung niên mặc đạo bào màu xanh sẫm, thi lễ nói:



"Khởi bẩm Mạc trưởng lão, đệ tử vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ, đã về trễ chút ít."



"A, nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?" Mạc trưởng lão hỏi.



"May mắn không làm nhục mệnh, một gã Ma tộc Thiên Vị, mười bảy tên Địa giai đều phải đền tội." Thạch Mục nói ra.



"Tốt, đứng vào hàng ngũ đi." Mạc trưởng lão nhẹ gật đầu, có chút hài lòng.



Thạch Mục quay trở về bên trong đội ngũ, lần nữa đánh giá Mạc trưởng lão.



Người này đúng là thánh giai trưởng lão Mạc Lân Vũ đã tiếp nhận vị trí của Độc Cô Xuyên.



Ngoài đầu gài hoa đen, cẩn thận tỉ mỉ mà luồn lên đỉnh đầu, đạo bào trên thân không một chút nếp uốn, thoạt nhìn hết sức nghiêm túc sạch sẽ, nhưng trán cùng xương gò má nhô ra, làm sắc mặt hắn lộ ra vài phần âm trầm.



Bởi vì người này làm việc vô cùng bá đạo quỷ quyệt, Thạch Mục có chút không thích phong cách hành sự của lão.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch