Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Giới Chi Môn

Chương 642: Đuổi cùng diệt tận (1)

Chương 642: Đuổi cùng diệt tận (1)






- Thế thân!



Sắc mặt Mạc Lân Vũ thay đổi, thần thức cuồn cuộn tỏa ra bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ chu vi ngàn dặm.



Bên ngoài vài chục dặm, một bóng người mơ hồ chạy trốn trong tinh vân, đó chính là Thạch Mục.



Lúc này trên người hắn khoác áo choàng ẩn hình, chân dẫm Linh Vũ phi xa, chân khí toàn thân thu lại.



Có điều đúng lúc này một luồng thần niệm vô cùng mạnh mẽ bao trùm xung quanh.



Áo choàng ẩn hình tuy rằng có công hiệu che đậy thần thức, thần niệm này tuy rằng mạnh mẽ thế nhưng cũng chỉ chạm vào u ảnh, cắt ra hai bên.



Thạch Mục vui vẻ trong lòng, có điều đúng lúc này thần thức đột nhiên dao động, xung kích mạnh lên u ảnh màu đen.



Thạch Mục không kịp chuẩn bị, u ảnh màu đen khẽ chấn động, tạo thành gợn sóng.



- Không hay rồi!



Hắn hoàn toàn biến sắc, thu Linh Vũ phi xa dưới chân lại, trên người tỏa ra hào quang hai màu, ngưng tụ thành hai cánh thủy hỏa, vỗ một cái, thân hình hóa thành huyễn ảnh, bay trốn về phía xa.



Bóng người hắn vừa biến mất khỏi chỗ, một luồng kiếm khí sắc bén từ trên trời giáng xuống, lấy khí thế sấm vang chớp giật bổ xuống nơi đó.



Hư không dễ dàng bị chém thành hai vết nứt không gian dài, phù thạch to nhỏ trong vòng vài chục dặm bị bổ thành hai khúc, mặt cắt bóng loáng.



Ánh kiếm vừa thu lại, bóng người Mạc Lân Vũ lại hiện ra, nhìn theo phía Thạch Mục chạy trốn.



- Hừ, ngươi sớm đã bị thần thức của ta khóa chặt, đừng hòng chạy trốn!



Hắn cười lạnh một tiếng, phi kiếm dưới chân lóe lên, cả người hóa thành một luồng ánh kiếm chói mắt, đuổi theo.



Thạch Mục thi triển hai cánh thủy hỏa mặc dù tốc độ cực nhanh nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với tồn tại Thánh giai, huốc chi Mạc Lân Vũ thi triển Ngự kiếm thuật lấy tốc độ nổi danh.



Giữa hai người vốn có khoảng cách vài dặm nhưng giờ đang nhanh chóng thu nhỏ lại.



Trong ánh kiếm ở phía sau, Mạc Lân Vũ nhìn Thạch Mục ở cách hơn trăm trượng, vung một tay lên, lượng lớn ánh sáng xanh ngưng tụ trên người hắn, tạo thành một bàn tay khổng lồ vỗ xuống đầu Thạch Mục.



Nơi bàn tay khổng lồ đi qua, hư không ầm ầm chấn động, vô số luồng khí lưu tán loạn khiến tinh vân xung quanh điên cuồng khuấy động.



Mắt thấy Thạch Mục sắp bị cự chưởng nắm lấy, hai cánh tay hắn tỏa ra hào quang trắng đen, truyền vào hai cánh phía sau lưng, hai cánh tỏa ra hào quang chói mắt, to gấp mấy lần.



Vútttt một tiếng, tốc độ của Thạch Mục tăng nhanh, tránh thoát được bàn tay màu trắng vồ xuống.



- Ồ, luồng lực lượng vừa rồi dường như ẩn chứa lực lượng chí âm chí dương, tinh khiết như vậy chẳng lẽ là tạo hóa thần thông của Thanh Lan Thánh địa, Cửu Chuyển huyền công!



Mạc Lân Vũ ánh mắt lóe lên, thầm nghĩ trong lòng.



Thạch Mục truyền lực lượng chí âm chí dương vào hai cánh thủy hỏa, tuy rằng chỉ trong nháy mắt thế nhưng đương nhiên không thể qua mắt được tồn tại Thánh giai như Mạc Lân Vũ.



Nhưng theo hai cánh tỏa ra ánh sáng trắng đen, tốc độ của hắn tăng thêm năm phần, khoảng cách giữa hai người một lần nữa được kéo dãn.



Mạc Lân Vũ thấy vậy, sầm mặt lại, phun ra một luồng ánh sáng xanh, phụt vào trong phi kiếm dưới chân.



Phi kiếm trắng dưới chân chấn động, linh văn sáng lên, phù văn lượn lờ, trong nháy mắt lớn thêm mấy phần, hóa thành một chuôi cự kiếm trắng to mấy trượng.



Từng luồng kiếm khí trắng bay ra xung quanh, hư không lập tức bị chém ra vài khe nứt, tốc độ của phi kiếm nhanh gấp mấy lần, chưa đầy một hơi thở đã đuổi kịp Thạch Mục, lóe lên một cái, xuất hiện trước mặt Thạch Mục.



Thân hình Thạch Mục vội vàng dừng lại.



- Mạc trưởng lão thân là trưởng lão Thánh giai thống ngự mấy vạn đệ tử liên minh, vì sao lại không buông tha cho một võ giả Thiên Vị như tại hạ vậy. Chẳng lẽ vì mấy ngày trước Thạch mỗ chống đối các hạ?



Thạch Mục nhìn Mạc Lân Vũ, nói.



- Khặc khặc, chuyện tới nước này ngươi đã biết còn hỏi sao, ngươi cũng xem như là bình tĩnh đó! Nếu như tối hôm qua ngươi không nghe trộm ngoài động phủ của lão phu, sao lại có cục diện như hiện nay?



Mạc Lân Vũ cười lạnh một tiếng, nói.



Thạch Mục nghe vậy, con ngươi co lại, nhưng không lên tiếng.



- Ngươi cũng chớ nghĩ dùng vài lời ba hoa để phủ nhận, nếu ngươi yêu thích tìm hiểu mọi vấn đề tới gốc rễ, vậy bây giờ lão phu nói thật cho ngươi biết, cũng để ngươi chết rõ ràng! Lão phu có một thói quen bất kỳ ai đắc tội ta, ta đều không dễ dàng buông tha. Ba phần thưởng trên người ngươi, trên Thiên Hỏa chi thạch ta đã động tay chân, vị trí của ngươi lúc nào ta cũng có thể nắm giữ. Chỉ là trước trận chiến cuối cùng ta không định trừng trị ngươi sớm như vậy, có trách thì trách ngươi muốn tìm cái chết!



Mạc Lân Vũ cười nhạt nói.



- Ta vốn nghĩ chính mình bị lộ dấu vết, không nghĩ tới ngay từ đầu các hạ đã muốn ám hại Thạch mỗ, khí lượng của các hạ thật là lớn đi.



Thạch Mục tỏ vẻ tỉnh ngộ, nói.



- Ha ha, lão phu chỉ cầu khoái ý ân cừu, cần khí lượn lớn làm gì. Được rồi, đã nói nhảm với ngươi nhiều như vậy, coi như ngươi đã biết nguyên nhân cái chết của mình rồi, an tâm chết đi.



Trên mặt Mạc Lân Vũ tươi cười, có điều vô cùng vặn vẹo, âm lãnh.



Đột nhiên hắn đánh ra một chưởng đánh về phía Thạch Mục, một bàn tay lớn màu xanh hiện ra, bao phủ thân thể Thạch Mục.



Một chưởng này không hề có dấu hiệu gì, Mạc Lân Vũ vung tay, một bàn tay khổng lồ đã xuất hiện trên đỉnh đầu Thạch Mục.



Thạch Mục như sớm đã có dự định, hét lớn một tiếng, tương tự đánh ra một chưởng.



Ánh lửa đỏ thậm, ánh nước màu xanh lam ngưng tụ cùng nhau, hình thành một bàn tay nửa đỏ nửa lam, va chạm với bàn tay khổng lồ màu xanh kia.



Ầm!



Bàn tay đỏ lam vừa chạm vào đã vỡ nát, thân thể Thạch Mục như diều đứt dây, mạnh mẽ nện lên một tảng phù thạch lớn ở gần đó.



ầm một tiếng thật lớn, mặt ngoài phù thạch xuất hiện một hố to, đá vụn bắn tung tóe.










trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch