Dương Tam nhìn bức ảnh chân dung của mình trên thẻ căn cước, cảm thấy thế giới này có chút thần kỳ, chiếc hộp vuông này vẽ ảnh chân dung của cô còn giống hơn cả bức tranh do họa sư đệ nhất đương triều vẽ ra.
Số tuổi trên thẻ căn cước là 18 tuổi, điều này khiến Dương Tam cảm thấy cực kì buồn bực, thêm mấy trăm năm nữa là cô đã bốn ngàn tuổi rồi đấy!
Căn cứ vào hồ sơ do văn phòng này soạn thảo thì cô sinh vào ngày mười ba tháng tám, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được Đạo Hoa Quan nhận nuôi, học tập đạo pháp, sau khi thành niên thì xuống núi du lịch.
Kể ra thì văn phòng này cũng có vài phần thần kỳ, ngay khi cô đặt bút ký bản cam kết, đảm bảo bản thân sẽ không tùy tiện phạm tội liền cảm thấy dường như hồn phách đã hình thành một loại nhân quả nào đó.
Dương Tam có chút suy tư, người làm ra bản hợp đồng này hẳn là một đại thần, không biết đây là bút tích của người quen nào?
Cô vừa tự hỏi vừa nhàm chán nghe yêu quái phổ cập kiến thức của xã hội loài người.
“…Nếu gặp được yêu quái đến nhân gian nhập cư trái phép, thì không cần nương tay mà hãy bắt bọn họ trở về, đến lúc đó sẽ được khen thưởng. Nếu yêu quái phạm phải tội giết người, thì có thể trực tiếp đánh chết.”
Đôi mắt Dương Tam sáng rực lên, nếu vậy thì cô có thể ăn!
“Yêu quái chúng ta nếu muốn bắt kịp thời đại cũng phải học tập con người ghi nhớ bốn hiện đại hoá, tám điều vinh quang tám điều ô nhục, không được làm mất mặt yêu quái…”
*Bốn hiện đại hóa: Báo gồm nông nghiệp, công nghiệp, khoa học và công nghệ, và quân sự.
** Tám điều vinh quang tám điều ô nhục: Lấy yêu tổ quốc làm vinh, coi tổn hại tổ quốc là nhục; lấy phục vụ nhân dân làm vinh, coi xa rời nhân dân là nhục; lấy tôn sùng khoa học làm vinh, coi ngu muội vô tri là nhục; lấy lao động cần cù làm vinh, coi lười biếng hưởng lạc là nhục; lấy đoàn kết tương trợ làm vinh, coi ích kỷ hại người là nhục; lấy thành thực giữ tín làm vinh, coi hám lợi bất nghĩa là nhục; lấy tuân theo kỷ cương pháp luật làm vinh, coi vi phạm là nhục; lấy phấn đấu gian khổ làm vinh, coi xa xỉ dâm dật là nhục.
“Khi nhìn thấy xe hay xem phim truyền hình đừng hô to gọi nhỏ giống như đám người nhà quê chưa hiểu sự đời.”
Ba ngày tiếp theo, Dương Tam bắt buộc phải ở lại văn phòng nghe giảng những kiến thức liên quan đến xã hội loài người khiến lỗ tai đóng kén, lúc bước ra hai chân cô liền cảm thấy phiêu phiêu.
Hoá ra ngôi nhà mà ngày đó cô nhìn thấy được gọi là cao ốc, thứ uốn lượn xoay tròn như rắn biển được gọi là đường cao tốc, thứ chạy đi chạy lại trên đường cao tốc chính là xe.
Chỉ một giấc ngủ ngàn năm, sau khi tỉnh lại liền cảm nhận được sự thay đổi to lớn. Những người bạn mà cô quen biết trước đây đều đã trở thành nhân vật trong truyền thuyết, hiếm khi được lưu lại trong sử sách. Cô cho rằng bản thân chỉ ngủ một giấc, nhưng ở trong mắt các yêu quái khác cô lại vì độ kiếp thất bại mà hồn phi phách tán.
Tuy rằng trước khi ngủ cô nghe thấy tiếng sét đánh, nhưng hình như sấm sét không đánh trúng cô thì phải?
Trong lòng Dương Tam nghi hoặc nhưng cũng chỉ có thể từ từ tìm kiếm đáp án. Trong ba ngày này, văn phòng cũng cung cấp một ít thức ăn, chỉ là nguyên liệu nấu ăn không có linh khí, vừa mới ăn no không được bao lâu liền cảm thấy đói bụng, quan trọng là thức ăn bọn họ làm chẳng ngon gì cả! Đã bao nhiêu năm trôi qua mà khả năng nấu nướng của yêu quái vẫn không tiến bộ chút nào, ở phương diện này thì loài người có thiên phú hơn hẳn.
Sau khi đến nhân gian hẳn là cô có thể hu tôn hàng quý, giao lưu với bọn họ một chút.
*Hu tôn hàng quý: Hạ mình làm gì đó.
Cô mặc quần áo của loài người rồi mang theo lương thực dự trữ: Tiểu Kim, từ văn phòng đi đến thành phố R. Trước khi đi, Dương Tam dùng vàng thỏi đổi lấy một ít tiền.