Dương Tam vốn nhớ thương khối mỹ thực Từ Xuân Thâm này, còn vì anh mà vất vả tham gia tuyển chọn, nên rất vui lòng tạo dựng quan hệ với Từ Xuân Thâm. Cô suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:
“Được thôi, nhưng đến lúc ấy anh ta phải ký tên cho tôi đấy.”
Hà Nhất Phàm lại càng vui vẻ: Hóa ra vị tiểu sư phụ này cũng là fan của Từ Xuân Thâm!
Từ Xuân Thâm khẽ gật đầu: “Cảm ơn.”
Dáng người này mới tuyệt làm sao, ánh mắt ôn hòa kia như gió xuân thổi vào mặt cô vậy.
Dương Tam từ trong tay áo lấy ra nào là poster của Từ Xuân Thâm, bưu thiếp, thậm chí còn có sách về Từ Xuân Thâm: do Vạn Vân Phỉ đưa cho cô, còn nói đây là một quyển sách rất nhiều “thịt”. Dương Tam thật sự không hiểu một quyển sách làm sao ngửi thấy mùi thịt cơ chứ?
Ánh mắt của Hà Nhất Phàm dừng lại trên quyển sách [Vợ trước dã man của ảnh đế], khóe miệng không khỏi co giật.
Từ Xuân Thâm lại rất bình tĩnh mà ký tên, thậm chí còn mở quyển sách kia ra, trên trang lót của quyển sách không chỉ ký tên mà còn ghi vài lời chúc phúc.
Dương Tam cảm nhận được những thứ này đều lây dính hơi thở của Từ Xuân Thâm liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Chờ cô quen với mùi hương này, về sau mỗi lần gặp anh sẽ không cần phải niệm Đạo đức kinh nữa.
Cô lấy ra một thanh kiếm gõ đào và một khối thủy tinh màu xanh ngọc, bắt đầu khắc hoa văn. Khối ngọc thạch cứng rắn trong tay cô giống như bùn vậy, để cô tùy ý tạo hình. Động tác của cô không nhanh không chậm nhưng vô cùng ưu nhã, những mảnh ngọc vụn hóa thành ánh huỳnh quang rơi xuống, biến mất trong không khí.
Bắc Bất Nhạc bày băng ghế ra, xem rất tập trung.
Dương Tam mất mười lăm phút mới hoàn thành việc khắc hoa văn lên khối ngọc, ánh sáng của ngọc thạch phỉ thúy tối dần rồi tắt hẳn, quay về lại trạng thái ban đầu.
Từ Xuân Thâm tiếp nhận ngọc bội, trịnh trọng nói: “Cảm ơn.”
Dương Tam mỉm cười: Không cần cảm ơn. Anh cũng đã ký tên cho tôi rồi.”
Lúc cô không cười luôn lộ ra khí chất thanh cao lạnh lùng, nhưng khi cô cười rộ lên nét mặt tràn đầy nhu hòa, ngọt ngào như đường mật vậy. Khi cô còn nhỏ, chính vì nụ cười này mà Thông Thiên giáo chủ suýt nữa đã bắt cô về làm đệ tử.
Từ Xuân Thâm giật mình, một cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên.
Bắc Bất Nhạc ho khan một tiếng, muốn tìm lại cảm giác tồn tại cho chính mình, ánh mắt sáng ngời nhìn Dương Tam:
“Cái kia, vừa rồi cô nói muốn thu nhận tôi làm đệ tử, lời này còn tính không?”
Khóe miệng Hà Nhất Phàm giật giật: Bất Nhạc đại sư! Liêm sỉ của người đâu rồi? Rơi hết rồi sao?
Dương Tam xua xua tay, đối với tình huống này tập mãi thành quen: “Nên suy nghĩ kỹ một chút.”
Vừa rồi Dương Tam đã lưu lại hơi thở của bản thân trên miếng ngọc bội kia. Từ Xuân Thâm là mỹ thực cô xem trọng, nếu bị yêu quái khác ăn thịt thì cô sẽ đau lòng chết mất. Thanh kiếm gỗ đào kia vốn là thần trượng biến thành cây đào, hiệu quả trừ tà chuẩn không cần chỉnh, hơn nữa còn có hơi thở của cô, chỉ cần Từ Xuân Thâm không gặp phải yêu quái hơn ngàn năm tuổi, chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Còn nếu gặp phải, chẳng phải đã có cô rồi hay sao.
Đã đạt được mục đích, cô tạm biệt Từ Xuân Thâm và những người khác, tiếp tục đi mua nguyên vật liệu.
Lúc Hà Nhất Phàm ngồi trên xe bỗng nhiên “a” một tiếng.
Từ Xuân Thâm lấy làm lạ, hỏi: “Sao vậy?”
Hà Nhất Phàm lắc đầu: “Rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao trông cô gái kia rất quen mắt! Lúc trước tôi nhìn thấy con cá koi của cô ấy nên định mua về cho cậu.”
Từ Xuân Thâm chỉ ừ một tiếng.
Hà Nhất Phàm nói: “Tôi cũng phục cậu thật đấy, sao có thể mặt không đổi sắc mà ký vào quyển sách kia vậy, cái tên đó kinh người đến mức suýt nữa chọc mù mắt tôi.”
“Cháu gái tôi cũng rất thích quyển sách đấy.”
Hà Nhất Phàm cứng họng chẳng nói nên lời, hóa ra Từ Xuân Thâm coi cô gái kia thành cháu gái mình à?
Anh ấy nghĩ lại cảm thấy cũng chẳng sao, cô gái kia tuổi còn rất trẻ, nhìn giống như thiếu nữ vị thành niên vậy, coi thành bạn bè đồng trang lứa với cháu gái hoàn toàn không thành vấn đề.