Được ăn ngon, tâm tình của Dương Tam cũng tốt lên không ít.
Từ Xuân Thâm đem bánh hoa quế đến cho cô rồi rời đi. Để lại Dương Tam thong thả ung dung ăn uống no say, sau khi ăn hết món bánh hoa quế cô còn có chút chưa đã thèm. Được rồi, lần sau nhớ phải hỏi Từ Xuân Thâm mua món bánh này ở đâu, tay nghề so với ngự trù trong cung không hề kém chút nào.
Khi mặt biển phản chiếu ánh hoàng hôn chiều tà thì cuối cùng con thuyền cũng thành công đến được đảo Huyền Nguyệt.
Dương Tam đứng ở mũi thuyền, nhìn hòn đảo nhỏ từ phía xa, sắc mặt có vài phần ngưng trọng.
Tuy rằng chưa lên đến đảo nhưng cô đã cảm nhận được linh khí trên đảo vô cùng nồng đậm, dường như có thể so sánh với động phủ của Thiên Tôn.
Đây chỉ là trùng hợp hay cô gặp phải vận may.
Tỉnh Ninh Vi thấp giọng nói: “Mọi người có để ý Phương Đồng Nguyệt hay không? Sắc mặt cô ta thật sự rất kém.”
Dương Tam khôi phục tinh thần, ánh mắt dừng lại trên người Phương Đồng Nguyệt. Khi nãy lực chú ý của cô đều bị linh khí trên đảo hấp dẫn, cũng không chú ý đến những người xung quanh.
Bây giờ cô mới nhận thấy, sắc mặt Phương Đồng Nguyệt đúng là trắng bệch như tờ giấy, môi không còn chút huyết sắc, mồ hôi trên trán tuôn ra như tắm. Tuy hiện tại thời tiết nóng bức, nhưng hầu hết mọi người đều ở trong phòng điều hòa, dù thế nào thì cơ thể cũng không thể toát ra nhiều mồ đến vậy. Chưa kể nhìn dáng vẻ của Phương Đồng Nguyệt, mọi người đều biết cô ta không phải là vì nóng nực mà là bị ốm.
Trong lòng Dương Tam cười nhạo một tiếng, tiểu quỷ mà Phương Đồng Nguyệt nuôi đã bị cô một ngụm ăn mất, hẳn là cô ta đang bị phản phệ đi? Cô ta và tiểu quỷ đó có quan hệ càng chặt chẽ thì sẽ càng bị thương nghiêm trọng.
Đạo diễn Chu hỏi thăm Phương Đồng Nguyệt: “Tiểu Phương, cô không sao chứ? Hay để tôi gọi bác sỹ Hứa đến khám cho cô.”
Phương Đồng Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười: “Đạo diễn, không cần đâu, chắc do vừa nãy tôi phơi nắng quá lâu nên bị cảm nắng, tôi vẫn có thể chịu đựng, không có việc gì đâu.”
Cô ta tỏ vẻ bản thân không có việc gì, đạo diễn Chu dặn dò trợ lý của Phương Đồng Nguyệt phải chăm sóc cô ta thật tốt.
Dương Tam nhìn vị trợ lý có làn da ngăm đen kia đang cấp tốc trang điểm lại cho Phương Đồng Nguyệt, để sắc mặt Phương Đồng Nguyệt trông tươi tắn hơn.
Dương Tam nhớ đến trước đây cô đã từng xem qua mấy tập của chương trình này, đại khái cũng có chút ấn tượng, trong lòng liền nảy ra một chủ ý: chưa từng có ai dám công khai khiêu khích cô, dù thế nào cô cũng nên hồi báo một chút.
Chờ tất cả mọi người xuống thuyền, camera cũng bắt đầu khởi quay.
Đạo diễn Lý Hi đứng trước máy quay, mang tai nghe, cười tủm tỉm nói: “Chúc mọi người có một buổi chiều tốt lành, chương trình của chúng ta sẽ ghi hình ở nơi này trông khoảng thời gian ba ngày ba đêm, tôi đã gấp không thể chờ nổi muốn cùng mọi người vượt qua ba ngày ba đêm ở đây. Hãy cùng chào bốn vị khách mời sẽ cùng chịu cực chịu khổ cùng chúng ta… Khụ, tôi xin đính chính lại là cùng chúng ta khám phá cuộc sống thú vị xung quanh, hoan nghênh mọi người!”
“Lý Hi, anh vừa mới nói là chịu khổ đúng không? Chắc chắn là sẽ rất cực khổ!”
Chu Kiến nói.
Lý Hi: “Xin lỗi, hôm nay tôi gặp được thần tượng nên có chút kích động, không cẩn thận lỡ lời.”
Điền Vũ Kha nói tiếp: “Anh cũng không thể vì thần tượng mà lén bày tỏ như vậy nha.”
Lý Hi vỗ ngực tỏ vẻ: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lén bày tỏ, mà sẽ công khai trực tiếp luôn.”