Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1001: Liếc nhìn liền vẫn lạc (1)

Chương 1018: Liếc nhìn liền vẫn lạc (1)

Cừu Đoạn Thiên và Tạ Ly nổi giận gầm lên, bọn họ oanh kích vào Diệp Huyền.
- Ngăn cản cho ta!
Các cường giả thế lực lớn Thần Hải tông, Hạo Thiên đế quốc, Thanh Phong đế quốc, Kiếm Tông, Chiến Thần bộ lạc, Huyền Âm cốc làm sao không biết tầm quan trọng của Diệp Huyền, bọn họ liên tục lao tới vây Diệp Huyền và giữa và ngăn cản đám người Cừu Đoạn Thiên tấn công.
Tuy thực lực đám người Cừu Đoạn Thiên cường đại nhưng khó có thể đánh tan mọi người phòng ngự trong thời gian ngắn.
Đường Chiêu không ngừng kết pháp quyết, không qua bao lâu đã có pháp ấn bay vào trong đại trận.
Ông!
Chấn động quỷ dị xuất hiện, cả Thất Tinh Khôn Nguyên Trận bình tĩnh lại, hào quang bảy màu trên bầu trời biến mất.
Diệp Huyền biến sắc, trầm giọng nói:
- Các vị coi chừng, Đường Chiêu đã ngăn cách năng lượng của sát trận, cho nên hiện tại ta không thể khống chế đại trận.
- Cái gì?
Sắc mặt đám người Kiếm lão biến hóa, nội tâm kinh hãi.
- Ha ha ha, không có sát trận, ta xem các ngươi làm sao ngăn cản, giết cho ta!
Đường Chiêu xùy cười một tiếng, vẻ mặt dữ tợn và xung phong lao về phía trước, mục tiêu đầu tiên của hắn là Cát Phác Tử.
Sát trận vừa biến mất, Diệp Huyền cũng mất đi tác dụng, bởi vậy mục tiêu ba thế lực lớn đều tập trung lên người Diệp Huyền cũng chuyển dời lên người các thế lực lớn.
Bọn bọ biết rõ đánh chết thủ lĩnh các thế lực lớn, một út Vũ Vương thất giai nhất nhị trọng không thể lật nên sóng gió gì trong Thất Tinh Khôn Nguyên Trận.
- Tông chủ, giết Huyền Diệp cho ta.
Bên phía Huyền Cơ Tông, gương mặt Đoạn Thiên Lang dữ tợn xông tới, ánh mắt oánđộc nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, hắn sinh ra ngập trời sát cơ.
Hắn vĩnh viễn không quên thống khổ trong Lam Quang học viện, việc này quanh quẩn nội tâm hắn mỗi ngày mỗi đêm, làm hắn hận Diệp Huyền tới tận xương tủy.
Rốt cuộc hiện tại có cơ hội đánh chết Diệp Huyền cho nên hắn cực kỳ kích động.
Đoạn Thiên Lang lúc này hóa thành hào quang và bay thẳng về phía Diệp Huyền.
- Chết đi cho ta.
Một trảo to lớn xuất hiện và tấn công Diệp Huyền, huyền nguyên khủng bố bao phủ Diệp Huyền vào trong.
Ánh mắt Đoạn Thiên Lang dữ tợn và tràn ngập khoái ý và hưng phấn,, nhìn thấy Diệp Huyền giãy dụa trên tay của mình thì sinh ra khoái cảm.
- Huyền Diệp coi chừng.
Thời khắc mấu chốt Đông lão bạo phát ngăn cản trước mặt Diệp Huyền, hắn muốn ngăn cản một kích khủng bố kia.
- Là ngươi?
Ánh mắt Đoạn Thiên Lang ngưng tụ hào quang nhìn Đông lão, hắn cũng oán hận không thôi, hắn toàn lực ngưng tụ huyền nguyên vào trong bàn tay và sinh ra uy áp đáng sợ.
- Người tra tấn ta lúc trước có ngươi, ta vốn lát nữa muốn tìm ngươi nhưng ngươi đưa tới cửa, cũng được, giết ngươi trước ta sẽ tìm Huyền Diệp sau.
Đoạn Thiên Lang cười lạnh, trong lời nói mang theo tự tin.
Cho dù chỉ khôi phục năm thành thực lực, Đoạn Thiên Lang vẫn có lòng tin đánh chết Đông lão là thất giai nhị trọng.
- Thật sao?
Đông lão xùy cười một tiếng, trên mặt không có vẻ sợ hãi, bàn tay hắn ngưng tụ hào quang màu vàng ngăn cản bàn tay Đoạn Thiên Lang, cũng đánh công kích thành mảnh vỡ.
- Cái gì? Đây là... Hậu thổ ấn!
Nhìn thấy Đông lão ngưng tụ cái ấn màu vàng, Đoạn Thiên Lang quát lớn, ánh mắt hắn khó tin nhìn Đông lão.
Đông lão thi triển chính là Hậu thổ ấn.
Càng làm cho Đoạn Thiên Lang kinh hãi chính là tu vi Đônglão.
- Ngươi... Ngươi đột phá thất giai tam trọng?
Đoạn Thiên Lang trong nội tâm kinh hãi, vẫn còn như Cuồng Phong sóng biển, như thế nào cũng không cách nào dẹp loạn.
Hắn nhớ rõ Lam Đông Bác Đặc Quang học viện chỉ là Vũ Vương thất giai nhị trọng, hiện tại khí tức của hắn là Vũ Vương thất giai tam trọng.
Trong thời gian vài tháng ngắn ngủi, Đông lão lại có thể từ Vũ Vương thất giai nhị trọng đột phá đến thất giai tam trọng, việc này làm hắn kinh hãi không thôi.
- Đoạn Thiên Lang, hôm nay chính tử kỳ của ngươi.
Đông lão khống chế Hậu thổ ấn nện thẳng vào Đoạn Thiên Lang lần nữa.
Oanh!
Hào quang màu vàng đất bộc phát cực mạnh, Đoạn Thiên Lang chật vật bay rớt ra ngoài, miệng phun máu tươi, gân cốt đứt gãy.
Nhìn bảo vật bát giai của mình rơi vào trong tay Đông lão, hơn nữa đối thủ còn là mình, Đoạn Thiên Lang phiền muộn muốn thổ huyết.
Nếu là lúc toàn thịnh thì Đoạn Thiên Lang có thể ngăn cản, hiện tại thương thế của hắn chưa lành, Đông lão tiến công làm hắn phun máu tươi lui về phía sau.
Thời điểm Đông lão muốn đánh chết Đoạn Thiên Lang, Diệp Huyền từ xa bay tới:
- Đông lão, giao Đoạn Thiên Lang cho ta, ngươi đi đối phó kẻ khác đi.
Trên chiến trường cách đó không xa, mỗi người đi tìm đối thủ và toàn lực chém giết.
Trong đó Cát Phác Tử cùng Đường Chiêu va chạm với nhau, trong tay Cát Phác Tử cầm trường thương màu tím bát giai giống như giao long xuất hải, Đường Chiêu cầm một thanh trường kiếm, trên thân trường kiếm có hào quang lưu chuyển, mỗi kịch của hắn làm thiên địa chấn động.
Hai người không ngừng giao thủ không phân trên dưới.
Phó tông chủ Cửu Dương Tông Nghiêm Tung lúc đấu với Hướng Vấn Thiên của Chiến Thần bộ lạc, Hướng Vấn Thiên cầm cây búa lớn, toàn thân khí thế ngập trời, song phương thế lực ngang nhau.
Buồn nôn nhất chính là đại cung phụng Minh Nguyệt đế quốcTạ Ly, chỉ thấy toàn thân sinh ra sương mù màu đen, đại lượng sương mù không ngừng hóa thành xúc tu, trên xúc tu ngưng tụ gương mặt quỷ đầy thống khổ, tất cả Vũ Vương thất giai bị nhiễm phải sẽ sinh ra bong bóng trên người.
Hắn cười như điên, vô số Vũ Vương liên tục lui về phía sau.
Nếu không phải có Hạo Thiên đế quốc Lưu Sâm, phó tông chủ Thần Hải tông Cổ Húc ngăn cản một mình hắn, chỉ sợ lúc này đã chết nhiều cường giả.
Dù như thế bảy thế lực lớn liên tục lui về phía sau, cảnh tượng đầy nguy cơ.
Huyền Cơ Tông, Cửu Dương Tông và Minh Nguyệt đế quốc lúc này đã sớm có chuẩn bị, bởi vì phái ra cường giả nổi bật trong thế lực, không ít đều là Vũ Vương thất giai nhị trọng cho nên thực lực đáng sợ.
Huống chi có tông chủ Huyền Cơ Tông Đường Chiêu, tông chủ Cửu Dương Tông Cừu Đoạn Thiên và đại cung phụng Minh Nguyệt đế quốc Tạ Ly, chỉ bằng ba người này cũng mạnh hơn các lĩnh đội khác.
Đông lão nhìn thấy tình huống này, lại nghe được Diệp Huyền nói thế nên xoay người gia nhập chiến đấu ở phía khác.
Đoạn Thiên Lang đang sợ hãi lại trợn mắt há hốc mồm.
- Tiểu tử ngươi dám bảo Đông Bác Đặc rời đi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bằng ngươi có thể ngăn cản ta?
Đoạn Thiên Lang ngưng trọng hỏi, không rõ Diệp Huyền đang bán thuốc gì.
- Ngăn cản ngươi?
Diệp Huyền xùy cười một tiếng, lạnh lùng nói:
- Giết ngươi chỉ dùng ánh mắt là đủ.
Đoạn Thiên Lang đang ngưng trọng, sau khi nghe Diệp Huyền nói lời càn rỡ liền giận dữ:
- Tiểu tử, đừng quá liều lĩnh, xem ta giết ngươi thế nào.
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, điên cuồng tấn công.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch