Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1189: Bảo điện quỷ dị (2)

Chương 1217: Bảo điện quỷ dị (2)

- Cừu Cung động chủ nói không sai, Úy Trì gia ta cũng có trưởng lão bị thương, Long Nguyên gia chủ, ngươi phải cho chúng ta một câu trả lời.
Úy Trì Bất Công sắc mặt tái xanh.
Cường giả các thế lực lớn dồn dập chỉ trích Long Chính.
Long Nguyên gượng cười nói:
- Chư vị, như vậy đi, chỉ cần là vừa nãy có bị thương, Long gia ta bồi thường một cây linh dược bát giai a.
Cuối cùng, Long Nguyên bồi thường cho mỗi Vũ Hoàng bị thương một cây linh dược bát giai, lúc này âm thanh chỉ trích mới lắng xuống.
- Mau nhìn, trong không gian thác loạn này có đồ vật gì đó.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh ngạc thốt lên, âm thanh ngơ ngác.
Mọi người vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy hư không gợn sóng dập dờn, trong đó hình ảnh mơ hồ, ở trong hư không lay động, tựa hồ muốn hiển hiện ra.
- Bóng đen như vậy, chẳng lẽ là Yêu thú khủng bố gì trong không gian thác loạn này? Bị chúng ta quấy nhiễu?
Có người căng thẳng nói, nghĩ đến trước bị Yêu thú quỷ dị tập kích, mọi người từng cái từng cái đóng chặt hô hấp, vẻ mặt nghiêm túc.
Cái hình ảnh mơ hồ kia dần dần rõ ràng, cũng không phải Yêu thú nào, mà là một cung điện cổ điển, cung điện kia đứng lặng ở trên một mảnh hoang vu, bị đạo đạo âm sát khí quanh quẩn, có vẻ đặc biệt lạnh lẽo.
- Cung điện này làm sao sẽ xuất hiện ở đây, không thể, không đúng, chẳng lẽ cung điện này cùng bản thể chiến trường kỳ thực ngay ở trong không gian thác loạn này.
Người Úy Trì gia kinh ngạc thốt lên, trong giọng nói tràn ngập khiếp sợ cùng vẻ vui mừng.
Trong lòng Diệp Huyền hơi động:
- Úy Trì gia chủ, các ngươi nói có ý tứ gì, các ngươi làm sao biết đây là một chiến trường?
Úy Trì Bất Công ngẩn ra, tựa hồ biết nói nhầm, nhưng bị ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm, chỉ đành phải nói:
- Các ngươi xem mặt đất chu vi cung điện, chẳng lẽ không như chiến trường sao?
Mọi người dõi mắt nhìn tới, trên vùng quê màu đen, quả nhiên có một ít bạch cốt vỡ vụn, đồng thời mặt đất vết thương đầy rẫy, cực kỳ giống như chiến trường.
Long Nguyên trầm giọng nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng biết cái gì, nói cẩn thận một chút, tại sao chuyện này trước đây chúng ta chưa từng nghe ngươi nói, ngươi có phải là trước đi qua cung điện này hay không?
Trên mặt Long Nguyên tràn ngập phẫn nộ, Úy Trì Bất Công có thể nhìn ra chiến trường cùng cung điện này, hiển nhiên trước đó đã biết.
Bầu không khí lập tức trở nên sốt sắng, trên mặt cường giả những thế lực khác cũng lộ ra vẻ giận dữ, một đám người dồn dập bao bọc người Úy Trì gia tộc lại.
Long Chính tức giận nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đến cùng còn có bao nhiêu tình báo gạt chúng ta.
Úy Trì Bất Công thấy thế ánh mắt trầm xuống, nhưng vẫn vội vàng giải thích:
- Long gia chủ, các ngươi hiểu lầm, cung điện này chúng ta tuyệt chưa từng đi, chúng ta chỉ là lúc trước ở thời điểm thăm dò gặp cung điện này, không chỉ chúng ta, đám người Tiêu gia chủ cũng đều gặp.
Đám người Long Chính dồn dập đưa mắt nhìn về phía Tiêu Vô Tẫn.
Tiêu Vô Tẫn cười khổ nói:
- Cung điện này chúng ta xác thực cũng đã gặp, có điều không phải ở đây, mà là ở trên bầu trời của cánh đồng hoang vu lúc trước, lúc đó cũng là đột nhiên xuất hiện, giống như ảo ảnh, sau đó bị hắc phong thổi qua, liền biến mất rồi.
- Ở trên cánh đồng hoang vu?
Mọi người đều trở nên trầm tư, nếu nơi này năm lần bảy lượt xuất hiện cung điện hình chiếu, nói cách khác cung điện này hẳn là tồn tại chân thực, coi như ảo ảnh, cũng không phải vật thể đột nhiên xuất hiện, mà là vật thể ở nơi nào đó hình chiếu đến trước mặt chúng nhân.
Chỉ là không gian thác loạn là căn bản không có tư cách hình chiếu, chẳng lẽ nói, cung điện màu đen trước mặt, thật sự ở trước mặt mọi người.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều kích động.
Vị trí bí ẩn này, quá mức thần bí quỷ dị, vốn mọi người còn tưởng rằng là viễn cổ để lại một mật địa thiên nhiên, nhưng sau khi thấy cung điện này, mọi người dồn dập hiểu được, nơi này tất cả, tuyệt đối không thể là thiên nhiên hình thành, rất có thể là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó.
Hô!
Thời khắc này, hô hấp của mọi người đều gấp gáp lên, nếu như đúng là đại bản doanh của thế lực viễn cổ nào đó, vậy tuyệt đối sẽ lưu lại rất nhiều bí tịch cùng bảo vật, những bảo vật này so với mọi người ở trong rừng rậm tìm được linh dược gì đó, đều quý giá cùng hấp dẫn hơn nhiều lắm.
Chỉ là không gian thác loạn này phải làm sao mới có thể đi vào?
Sau khi bóng mờ cung điện dần dần xuất hiện, lại bắt đầu chậm rãi biến mất, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra vẻ lo lắng.
- Chít chít!
Đúng lúc này, Tiểu Tử Điêu ở trên bả vai Diệp Huyền tựa hồ phát hiện cái gì, đột nhiên hóa thành một ánh chớp màu tím, nhảy vào không gian thác loạn phía trước.
- Không tốt.
Đám người Long Chính dồn dập kinh hãi, chỉ là kinh hãi trên mặt bọn hắn còn chưa kịp hạ xuống, Tiểu Tử Điêu cũng đã nhảy vào hư không thác loạn.
Vù!
Toàn bộ hư không đột nhiên bắt đầu dập dờn, nguyên bản không gian bình tĩnh, đột nhiên bành trướng, như một lồng chụp về phía tất cả mọi người.
- Không!
Trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, điên cuồng lùi về sau, thế nhưng tốc độ bọn họ lùi về sau làm sao nhanh qua không gian bành trướng, từng cái từng cái đi vào trong đó.
- Huyền Diệp!
- Súc sinh chết tiệt này!
Tiếng chú oán vang lên, sau một khắc, không gian thác loạn lấp lóe, tất cả mọi người đều trong nháy mắt biến mất ở vùng thế giới này.
Diệp Huyền bị không gian thác loạn cuốn vào, trên mặt cũng mang theo vẻ kinh hãi, ở trong không gian thác loạn, những Vũ Hoàng khống chế không gian áo nghĩa kia còn có hi vọng tồn tại, hắn chỉ là Vũ Vương tuyệt đối là chắc chắn phải chết.
Ở thời khắc nguy cơ, Diệp Huyền cũng không kịp nhớ cái khác, trong nháy mắt tăng lên Cửu Chuyển Thánh Thể phòng ngự, đồng thời thôi thúc Đại Địa Võ Hồn cùng Sinh Mệnh Võ Hồn, hy vọng có thể chống lại vết nứt không gian tập kích, ở trong không gian thác loạn tìm tới một chút hi vọng sống.
Nhưng mà không ngờ chính là, Diệp Huyền toàn lực phòng ngự căn bản không có cảm nhận được bất kỳ công kích, xung quanh cơ thể trái lại bị một đoàn lực lượng không gian mềm mại bao vây, đồng thời trong đầu truyền đến cảm giác hôn mê.
Diệp Huyền ngay lập tức kinh hỉ, đây là không gian truyền tống, chỉ có không gian truyền tống, mới sẽ có cảm giác này, hơn nữa không gian truyền tống này khoảng cách tuyệt đối không gần, bằng không hắn không thể có loại cảm giác choáng váng kia.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch